Có chết tôi cũng không quên, chính anh chồng là người đã khiến tôi trở nên khốn khổ, kiệt quệ trong cái nhà này
Tôi vội vàng gọi cho chồng vì nghi rằng mình bị trộm đồ. Không ngờ, anh tỉnh bơ nói rằng chính anh là người lấy.
Nhà chồng tôi không có chị em gái. Tuy vậy, tôi vẫn phải sống cảnh khốn khổ vì anh chồng. Lấy tiền của bố mẹ chồng tôi chưa đủ, anh ta còn bòn rút của vợ chồng tôi đến hết.
Chồng tôi nặng tình với anh trai vì có lý do riêng của anh ấy. Trước đây, nhà chồng tôi vốn nghèo khó. Bố mẹ chồng không muốn phải vay mượn nuôi con ăn học nên đã nói chồng tôi bỏ học. Lúc chồng tôi định nghỉ học giữa chừng thì anh trai của anh đứng ra đóng tiền học phí cho em. Chồng tôi biết ơn anh trai, thề coi anh ta như bố mẹ.
Tôi về làm dâu, cũng biết chuyện này và lúc đầu tôi còn tôn trọng anh ta. Thế nhưng càng ngày anh ta càng quá quắt. Anh ta luôn dựa vào quá khứ để đòi hỏi chồng tôi hết thứ này đến thứ khác.
Sinh đứa con đầu tiên, tôi được 30 triệu tiền thai sản. Hôm ấy, chồng tôi về nhà tỉ tê vợ cho anh trai vay 100 triệu. Tôi nghĩ là đàn ông, anh ta sẽ tự hiểu có vay có trả. Vậy nên tôi mang cả vàng để dành và tiền thai sản cho anh trai chồng vay, tất cả là 100 triệu.
Thế rồi chồng tôi hùng hổ lên với vợ, chỉ mặt vợ nói tôi không biết điều. (Ảnh minh họa)
Vài năm sau, tôi cần tiền để làm nhà. Lúc này tôi có đánh tiếng hỏi lại số tiền 100 triệu kia. Giữa bữa cơm, anh chồng tôi chỉ nói vỏn vẹn: “Anh vay tiền để kinh doanh, nhưng không may thua lỗ. Giờ vợ chồng chú lại nỡ đòi tiền anh à?”. Thế rồi chồng tôi hùng hổ lên với vợ, chỉ mặt vợ nói tôi không biết điều. Chị dâu cũng ngồi đấy nhưng không hề lên tiếng can ngăn chồng tôi.
Video đang HOT
Từ tối hôm đó, tôi có ác cảm với anh chồng. Số tiền đó với tôi không phải là con số ít. Vậy mà anh chồng tôi lại nói một cách đơn giản như thế sao?
Sau lần ấy, tôi rút kinh nghiệm. Anh chồng đến nhà vay, chỉ cần có tôi thì không bao giờ anh ta mượn được tiền. Chồng tôi nói tôi hẹp hòi cũng được. Tôi còn lo cho con, còn phải trang trải đủ các khoản chi phí.
Khó khăn lắm tôi mới để dành được một khoản để sinh con thứ 2. Hàng tháng, tôi vẫn bỏ tiền vào một chiếc túi nhỏ rồi giấu sâu trong két sắt. Như thường lệ, sáng nay tôi lấy chiếc túi ra để bỏ thêm tiền vào thì phát hiện trong đó không còn tiền.
Còn 2 tháng nữa là tôi sinh con. Nhưng tiền để dành đã bị chồng lấy mất. (Ảnh minh họa)
Tôi vội vàng gọi cho chồng vì nghi rằng mình bị trộm đồ. Không ngờ, chồng tỉnh bơ nói rằng chính anh là người lấy. Chồng tôi bảo anh trai chuẩn bị mua xe máy. Chiếc xe ấy có giá hơn trăm triệu. Anh chồng còn thiếu 50 triệu nên chồng tôi đã đưa hết tiền tiết kiệm của nhà cho anh ta.
Tôi nhịn ăn, nhịn mặc bao lâu nay để dồn số tiền ấy. Vậy mà sinh đến nơi rồi còn bị cuỗm mất. Không hiểu chồng tôi nghĩ gì. Kể cả anh trai anh có ơn với chúng tôi thì chúng tôi cũng không thể tối ngày cho anh ta tiền như vậy.
Vì chồng tôi càng nặng nề chuyện năm xưa nên anh chồng tôi mới được đà lấn tới, xin xỏ đến mức chúng tôi kiệt quệ. Còn 2 tháng nữa là tôi sinh con. Nhưng tiền để dành đã bị chồng lấy mất. Tôi ức quá, chẳng lẽ tôi lại ly hôn chồng để anh nhận ra, anh làm vậy là đẩy mẹ con tôi tới đường cùng?
Theo Afamily
Cả nhà tôi hỗn loạn vì lời trăng trối của mẹ chồng
Tôi nói gì nhà chồng cũng không nghe, đặc biệt là anh chồng. Anh ấy cứ luôn miệng nói tôi chỉ là dâu nên không có quyền quyết định tang lễ của mẹ chồng.
Nhà chồng tôi có 2 người con trai, chồng tôi là con út nên ở nhà từ đường thờ phụng ông bà và chăm sóc mẹ chồng. Mẹ chồng tôi sống kham khổ từ xưa nên giờ tiết kiệm lắm. Tôi mua con cá đắt tiền một chút về ăn cũng bị mẹ mắng. Tôi mua yến chưng cho bà uống cũng phải nói dối là của người ta biếu vì sợ bà không uống. Quần áo mua cho bà, tôi cũng phải hạ xuống vài trăm nghìn cho bà khỏi xót tiền mà không mặc.
Chị dâu tôi cũng hạn chế về vì sợ mẹ chồng nói này nói nọ. Chị còn khen tôi sống với bà giỏi. Thật ra tôi xem mẹ chồng như mẹ mình nên hết lòng chăm sóc. Mẹ gây chuyện với ai thì tôi đứng ra xin lỗi thay bà. Bà đau bệnh tôi cũng chăm sóc thuốc thang đầy đủ. Vì thế mà trong hai cô con dâu, mẹ chồng thương tôi nhất. Có chuyện gì mẹ cũng kể tôi nghe. Nhờ thế mà vợ chồng tôi sống với mẹ cũng nhẹ nhàng dễ chịu hẳn.
Vợ chồng tôi sống với mẹ cũng nhẹ nhàng dễ chịu hẳn. (Ảnh minh họa)
Đầu năm nay mẹ chồng tôi bắt đầu hay đau bệnh hơn. Tới giữa năm thì bà nằm liệt giường hẳn. Anh chị chồng thỉnh thoảng về chơi cho bà ít tiền còn việc chăm sóc đều do một tay tôi làm. Cách đây một tuần, mẹ trở bệnh nặng quá nên phải nhập viện. Tôi xin nghỉ làm để ở viện chăm sóc bà.
Anh chị chồng chiều tối mới ghé qua nhưng chỉ ngồi một chút rồi lại viện cớ này cớ nọ đi về. Thậm chí có hôm chị dâu vừa vào, nhìn thấy mẹ chồng tôi đã truyền hết bình nước cũng chẳng chịu đi gọi y tá. Tôi đi mua cháo về phải chạy đi gọi. Hỏi chị, chị trả lời ngắn gọn: "Chị không để ý nên không biết".
Trước khi mất, mẹ gọi hết mọi người vào rồi thì thào nói cho tôi hai cây vàng vì tôi đã chăm sóc bà chu đáo lúc cuối đời. Bà còn yêu cầu được hỏa táng và gửi tro cốt vào chùa để được tịnh tâm.
Chị dâu tôi nghe thế thì giãy nãy lên. Chị nói rằng tôi cố tình nhận phần chăm sóc mẹ để được nhận tiền của bà. Chồng tôi và tôi có giải thích thế nào chị cũng không nghe.
Chị nói rằng tôi cố tình nhận phần chăm sóc mẹ để được nhận tiền của bà. (Ảnh minh họa)
Không những thế anh chồng tôi còn ra lệnh cho tôi phải đưa hết số vàng ấy để họ tổ chức tang lễ cho mẹ. Tôi thật lòng chẳng thiết tha gì với số vàng ấy nên lấy ra đưa ngay cho khỏi mệt đầu. Không ngờ anh chồng tôi lấy tiền ấy mua đất ở nghĩa trang để chôn cất mẹ chồng tôi.
Tôi cản lại. Trước lúc mất bà đã muốn được hỏa táng rồi gửi tro cốt vào chùa, tại sao anh chồng tôi lại làm ngược với di nguyện của bà? Tôi cự cãi và đòi họ đưa lại số vàng để tôi lo tang cho bà và sẽ hỏa táng theo ý nguyện của mẹ chồng.
Hình như chỉ chờ vậy, anh chồng ngay lập tức quy chụp cho tôi tội bất hiếu, không lo chu toàn tang lễ mà chỉ muốn lấy vàng. Anh còn nói muốn chôn bà cụ bên cạnh mộ bố chồng tôi.
Ngày đem mẹ đi chôn, tôi vừa đau lòng vừa bất lực. Giờ anh chồng tôi còn đòi chia đất đai sòng phẳng vì mẹ chồng tôi chưa lập di chúc. Tôi mệt mỏi quá. Phải làm sao với người con bất hiếu này bây giờ mọi người?
Theo Thời đại
Chỉ vì một vé trò chơi 10 nghìn đồng mà chồng tôi nỡ đối xử tệ bạc với đứa cháu đáng thương Anh giật lấy tay thằng bé rồi đánh vào mông nó mấy cái trước sự chứng kiến của mọi người trong quán cà phê. Mấy ngày hôm nay, tâm trạng tôi rất tồi tệ. Chưa khi nào tôi phải chịu sự dằn vặt và tội lỗi như hiện tại. Cứ bước chân ra đường, tôi lại sợ chạm phải ánh mắt dè bỉu...