Có cháu ngoại mới được tổ chức sinh nhật lần đầu trong đời
Cả năm trời sống với các con, tôi được dự nhiều bữa tiệc sinh nhật, con trai, con dâu, con gái, con rể, cháu ngoại. Lúc đầu, tôi thấy chúng nó phiền phức, bày vẽ rõ nhiều. Một lần, nghe chúng bàn với nhau kế hoạch tổ chức sinh nhật cho mẹ, tôi thấy ngại, vội gạt ngay đi.
ảnh minh họa
Suốt hơn 30 năm trời sống bên nhau, vợ chồng tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Những ngày còn trẻ, chồng tôi thường đi công tác xa, không có ở nhà. Khi anh trở về khi thì đã qua sinh nhật, có lúc lại còn lâu mới đến, thành ra tôi chẳng có lý do nào tổ chức sinh nhật cho chồng. Còn sinh nhật của tôi thì cũng một chăng hay chớ, thường chồng nhớ thì gọi cho tôi một cuộc điện thoại để chúc mừng, nên cảm giác đón sinh nhật đối với chúng tôi không thấy có gì quan trọng.
Từ khi có cháu ngoại, chồng động viên tôi: “Em chịu khó lên ở với các con một vài năm, chăm cháu bao giờ cho chúng cứng cáp, đi học được thì về!”. Thế là tôi khăn gói quả mướp lên Hà Nội. Chồng tôi vẫn đi làm xa, cuối tuần ông lại về dọn dẹp nhà, vun vén vườn tược, ao chuôm để tôi yên tâm “công tác”. Thỉnh thoảng có tuần, tôi về thăm nhà, thăm chồng, nói đúng hơn là để nhận bàn giao lương lậu của chồng.
Cả năm trời sống với các con, tôi được dự nhiều bữa tiệc sinh nhật, con trai, con dâu, con gái, con rể, cháu ngoại. Lúc đầu, tôi thấy chúng nó phiền phức, bày vẽ rõ nhiều.
Một lần, nghe chúng bàn với nhau kế hoạch tổ chức sinh nhật cho mẹ, tôi thấy ngại, vội gạt ngay đi: “Ôi giời, các con đừng có vẽ chuyện ra. Từ xưa đến nay, bố mẹ có làm thế bao giờ. Chẳng cần đâu! Các con cứ sống kiểu của các con, còn kệ bố mẹ”.
Bọn trẻ vẫn cứ tiến hành, chúng bảo: “Đấy là mẹ chưa quen nên mới nói thế. Sinh nhật là một ngày vui, chúng con quây quần lại chúc mừng mẹ là để thể hiện tình cảm, lòng hiếu thảo của con cháu”. Nghe các con nói, tôi cũng đuối lý, đành mặc kệ chúng muốn làm gì thì làm.
Video đang HOT
Bao nỗi khó nhọc nuôi con, nuôi cháu như được xoa dịu đi. Nhìn lũ trẻ ríu rít ở bên, tôi như quên hết mọi khó nhọc trước đây và hiện tại – Ảnh minh họa
Tối ấy, sau khi cơm nước thịnh soạn với rất nhiều lời chúc của con cháu, tôi thấy mình hạnh phúc vô cùng. Bao nỗi khó nhọc nuôi con, nuôi cháu như được xoa dịu đi. Nhìn lũ trẻ ríu rít ở bên, tôi như quên hết mọi khó nhọc trước đây và hiện tại. Tôi nghẹn ngào nói với bọn trẻ: “Mẹ cảm ơn các con!”. Rồi đến tiết mục thổi nến, cắt bánh ga tô.
Các cháu, các con tôi hát vang một bài hát gì đấy. Chúng giục: “Mẹ mau ước điều gì đó và thổi nến đi mẹ”. Tôi bảo: “Mẹ ước nhiều điều lắm!” rồi lần lượt kể ra. Bọn chúng cười vang: “Mẹ ơi, mẹ phải ước ở trong đầu mới hiệu nghiệm chứ!”. Tôi “à” lên một tiếng rồi nhắm mắt lại nghĩ: “Ông ơi, tôi vui quá ông à. Ước gì kỳ tới, tôi và các con có thể cùng nhau tổ chức sinh nhật cho ông, cả nhà mình được đoàn tụ”. Nghe bọn trẻ hô tắt điện thổi nến, tôi bừng tỉnh, làm theo.
Chiếc bánh sinh nhật gần đây tôi ăn nhiều, luôn thấy ngậy và ngọt nhưng hôm nay cắt bánh phát cho con cháu rồi tôi ăn sao mà ngon đến thế.
Gần đến ngày sinh nhật chồng, tôi bảo với các con: “Các con thu xếp công việc, chăm con để mẹ về quê. Năm nay, nhất định mẹ sẽ về tổ chức sinh nhật cho bố”. Nghe tôi nói như thế, con trai, con gái đều tranh mua bánh sinh nhật và cùng về. Tôi kiên quyết: “Các con chuẩn bị gì thì chuẩn bị, bánh sinh nhật tặng bố để mẹ lo, có thế mẹ mới thể hiện được tình cảm với bố chứ”.
Các con tôi đều cười vui vẻ. Con gái tôi bảo: “Càng về già, bố mẹ càng tình cảm. Mẹ nghĩ nhiều đến bố thế là hạnh phúc rồi”. Tôi ngồi suy tư, tưởng tượng ra lễ mừng sinh nhật sắp tới của chồng. Khi được đón nhận một cách bất ngờ chắc ông ấy sẽ vui lắm.
Theo Phunuvietnam
Món quà chồng dành tặng trong tiệc sinh nhật bí mật khiến tôi cười ra nước mắt
Sau tiệc sinh nhật lung linh, lãng mạn, chồng tôi tiết lộ bí mật khiến tôi bật khóc.
Ảnh minh họa
Tôi với chồng hẹn hò khi cả 2 còn học đại học. Chồng tôi là người giỏi giang, năng động và tham vọng. Tôi rất tự hào vì anh ấy. Chúng tôi ra trường, đi làm được 3 năm thì quyết định tổ chức đám cưới. Sau khi cưới, được sự giúp sức của 2 gia đình, vợ chồng tôi mua 1 căn hộ 2 phòng ngủ ở trung tâm thành phố.
Ngay sau khi mua nhà, chồng tôi nói rằng anh đã xin nghỉ việc để bắt đầu sự nghiệp kinh doanh riêng. Anh và người bạn cùng làm đang bàn nhau góp vốn để kinh doanh linh kiện điện tử. Thấy anh quyết tâm, tôi cũng ủng hộ nhưng khuyên anh không nên bỏ vốn đầu tư quá nhiều. Từ hôm đấy, tôi thấy ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, có hôm anh dành cả ngày ở văn phòng để làm việc. Tuy nhiên, công ty của anh hoạt động được 1 năm thì phải giải thể vì hàng hóa không bán được, nhân viên nghỉ gần hết, anh cũng không còn tiền để trả lương cho số nhân viên còn lại. Không những giải thể, anh còn phải chịu 1 khoản nợ lớn đã vay từ bố mẹ, họ hàng 2 bên.
Thấy chồng buồn bã, tự nhốt mình trong phòng cả ngày, tôi chẳng biết gì ngoài an ủi, động viên anh. Còn khoản nợ kia, tôi cũng bảo tôi và chồng sẽ cùng nhau gánh vác. Lúc mới đầu, chồng cũng nghe lời tôi, anh xin làm việc ở 1 công ty khác, lương hàng tháng đều đưa đủ cho vợ.
Tuy nhiên, cũng chỉ được 1 năm, chồng tôi nói rằng công việc ở công ty không được như anh mong đợi. Anh bất đồng quan điểm với sếp, với trưởng phòng nên xin nghỉ và... lại muốn khởi nghiệp. Nghe đến ý định của chồng, tôi nhất định không đồng ý và hết lời ngăn cản. Tôi đã nói với chồng rằng khoản nợ cũ 2 vợ chồng vẫn chưa trả hết, chưa kể tôi đang mang thai 5 tháng, rất cần được chồng quan tâm, chăm sóc, cũng như rất cần tiền để chuẩn bị sinh con nữa. Tuy nhiên, tôi càng ngăn cản thì chồng lại càng không nghe. Hôm sau, tôi thấy anh nghỉ hẳn việc, tập trung đi học bí kíp kinh doanh để chuẩn bị mở doanh nghiệp. Tôi thấy chồng chẳng đoái hoài tới lời góp ý nên đã cắt mọi "viện trợ", không đưa cho anh bất cứ đồng nào với hy vọng anh sẽ từ bỏ giấc mơ khởi nghiệp của mình.
Món quà sinh nhật lãng mạn chồng dành cho khiến tôi trào nước mắt. Ảnh minh họa
Tuy nhiên, tôi càng cấm đoán, càng khuyên bảo thì chồng tôi lại càng cố gắng. 3 tháng sau đó, tôi không biết anh xoay đâu được 1 khoản tiền để mở 1 doanh nghiệp với cùng mấy người bạn. Công việc kinh doanh của chồng ban đầu khá thuận lợi, anh ấy mừng ra mặt khi mỗi tháng đưa về 1 khoản tiền kha khá cho tôi. Thấy chồng làm ăn được, tôi từ phản đối quyết liệt cũng dần ủng hộ chồng. Bẵng đi 1 năm sau, hôm đó là sinh nhật của tôi, tôi mới nhớ ra ngày này khi chị ở phòng hành chính nhân sự đến tặng quà sinh nhật.
Chồng tôi vốn là người không lãng mạn nên tôi nghĩ trong ngày này, anh cũng không dành cho tôi điều gì quá đặc biệt. Ai ngờ, hôm đó khi trở về nhà, tôi thấy chồng tôi đón con về sớm và chuẩn bị 1 bữa cơm tươm tất. Chưa hết, trong phòng ngủ của 2 vợ chồng, anh còn bày đầy bóng bay hình trái tim, cùng với bánh sinh nhật, rượu vang và 1 đôi bông tai cực kỳ đẹp. Lần đầu tiên thấy chồng tổ chức sinh nhật cho mình, tôi xúc động đến rơi nước mắt, ôm chầm lấy anh ấy và nói lời cảm ơn. Chúng tôi đã dành cho nhau 1 đêm trọn vẹn. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy yêu chồng như thế.
Ai ngờ, sáng hôm sau, khi tôi dậy chuẩn bị đồ cho con đi học, tôi thấy chồng cứ ngần ngừ, loanh quanh trong nhà mà vẫn chưa đi làm. Thấy lạ, tôi hỏi thì anh nói tôi mau đưa con đi học rồi về 2 vợ chồng nói chuyện. Về đến nhà, anh chậm rãi nói với tôi: "Em à, trước kia em thường trách anh không lãng mạn, không quan tâm em, không bao giờ làm em vui thì hôm qua, anh đã dành cho em 1 tiệc sinh nhật đặc biệt đúng không?".
"Vâng, thì sao hả anh? Anh nói gì lạ vậy?".
"Hôm nay anh không đi làm nữa, công ty anh sắp giải thể rồi. Do bọn anh tin người, mua phải 1 lô hàng kém chất lượng, nay bên nhập hàng trả lại. Trước đây khi thành lập công ty anh giấu em cầm sổ đỏ nhà mình đi vay vốn rồi. Mấy hôm nữa, bên ngân hàng sẽ đến lấy nhà. Chúng mình dọn ra ngoài thuê nhé?".
Nghe những lời anh nói, tôi sốc không nói được câu nào. Trời ơi, căn nhà mà tôi, bố mẹ tôi phải đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới mua được, nay bị sắp bị siết nợ ư? Tôi òa khóc, mắng nhiếc anh 1 hồi rồi ngồi im bất lực. Tôi nói tất cả mọi chuyện với bố mẹ. Bố mẹ khuyên tôi nên ly dị và giành quyền nuôi con vì cảm thấy sống với 1 người chồng như vậy chẳng có tương lai gì nhưng tôi chưa suy nghĩ kỹ nên chưa quyết định. Tuy nhiên, sống với 1 người chồng như vậy cùng với gánh nặng nợ nần chồng chất, tôi cũng không chắc mình sẽ có được hạnh phúc.
Theo Danviet
Hai người phụ nữ đáng yêu trong cuộc đời của chồng "Em tìm cho anh cái chứng minh thư trong cái ví ở ngăn tủ trên ở phòng khách ấy. Anh có việc gấp lát qua nhà lấy.". Anh điện cho cô giọng gấp gáp. Cô vội vàng mở tủ, chẳng khó khăn gì cô tìm thấy ngay chiếc ví da màu nâu trong lần sinh nhật hồi đầu hai đứa yêu nhau cô...