Có chăng tình yêu đích thực?
Thế là mình cưới nhau được gần 4 tháng rồi anh nhỉ? Em đã mong ước được ở bên anh đến nhường nào và niềm ao ước đó đã trở thành hiện thực. Nhưng giờ đây em không biết em đang ở vị trí nào trong anh nữa.
Em vẫn nhớ những lời yêu thương anh dành cho em, và em tin đó là sự thật. Em đã vượt qua sự tự ty, lòng tự trọng với những lời chê bay, răn đe của mẹ chồng tương lai. Vì em tin tình yêu của anh dành cho em. Em đã mong chờ ngày anh về để tổ chức đám cưới trong niềm hân hoan sắp có anh. Thế là ngày ấy cũng đến, anh về em vui sướng đến nhường nào, nhưng nó chợt tắt vội sau 2 ngày khi nghe anh nói đã bị sốc khi xuống sân bay gặp em, có khi nhìn em dễ thương, có khi nhìn em xấu hơn mức trung bình, anh thất vọng và mất lòng tin ở em khi không được thưởng thức những bữa cơm do em nấu như đã hứa.
Trời ơi! Trái tim em như vụn vỡ, như chiếc lá mùa thu úa tàm muốn rơi rụng không còn sự sống, người em yêu đây sao? chồng sắp cưới đây sao? Em đã lầm tưởng anh yêu em hơn những gì em dành cho anh, những gì em đã vượt qua tất cả những khó khăn, lòng tự ti để lấy anh, một người từng có vợ. Em đã nói với anh quyết định cứ tổ chức đám cưới theo đúng lịch trình chỉ còn 7 ngày nữa thôi mà, sao đó em sẽ trả tự do cho anh. Và anh giải thích anh chỉ nói nỗi lòng anh đang suy nghĩ , anh vẫn còn rung động khi đi trên đường nhìn những cô gái khác. Em cứ tưởng anh sẽ yêu em hơn! Niềm tin em sụp đổ, thiệp cưới đã gởi đi rồi, một đám cưới chẳng có khách nhà trai, chỉ rước dâu đã là quá sức nhà trai rồi. Anh nói có phải anh cần thêm thời gian suy nghĩ xem 1 năm qua anh có lầm tưởng tình yêu anh dành cho em hay không, anh có nên dừng đám cưới này không. Rồi sau đó anh lại nói, cưới em anh hạnh phúc 99%, còn 1% là băn khoăn của anh thôi.
Em đã khóc thật nhiều và em quyết định tổ chức cước xong em trả tự do cho anh và em kết thúc cuộc sống của mình nợi cửa chùa yên tịnh nhưng em không nói với anh. Em đã khóc thật nhiều cho số phận của mình, em không hiểu gì cả sau 1 năm quen anh, và em đã yêu anh mất rồi, những lời anh nói làm con tim em rỉ máu, em khóc đến không còn biết gì nữa và anh đã đến ngay trong đêm và canh em đến tận sáng em không biết anh thương hại em hay gì nữa.
Em biết anh thương em nhiều, nhưng em chẳng biết tình yêu đó đến đâu nữa. Ban đầu là anh nói chúng ta hãy sống với nhau khi có con rồi về cưới, sau đó là một cái đám cưới với sư cố gắng và hy sinh của anh theo lời anh nói. Thế là đám cưới cũng diễn ra, em đã thực sự ở bên anh và nỗi buồn cứ đến với em khi anh cứ ” vợ cũ” ” mẹ vợ”, vậy mẹ em là gì? Em chỉ được giới thiệu là vợ anh khi ở nhà thôi, mẹ chồng chỉ giới thiệu là cháu giá với người ngoài. Vì mối quan hệ của vợ cũ mang lại nhiều điều thuận lợi hơn trong công việc va kinh doanh nhà chồng, em không trách gì cả, chỉ trách mình sinh ra trong gia đình không môn đăng hộ đối, em không được lên tiếng khi anh nói chuyện điện thoai với bạn gái. Giờ em không còn tin vào gì nữa cả, em chỉ tin vào tình yêu em dành cho anh là chân chính và thật lòng bị anh cho là lên kế hoạch đám cưới sẵn. Cảm tưởng anh đang che dấu một điều gì đó, hay anh luyến tiếc cuộc hôn nhân mà anh nói là bị cha mẹ ép buột và sắp đặt kia ma không hề yêu cô gái đó, để rồi cô ta đi ngọai tình có con, rồi hai người ly dị. Anh nói anh chỉ coi cái đám cưới không ai dự của mình mới lá cái đám cưới duy nhất của anh, em đã hạnh phúc như thế nào khi nghe anh nói thế. Rồi những gì anh thể hiện em chẳng thấy giống cuộc hôn nhân sắp đặt cả, nghe điện thoại vẫn ” anh anh, em em” ngot ngào quá đổi làm em càng đau đơn hơn nhưng giả vờ không hay biết. Chắc là anh yêu cô ta lắm, em không ganh tỵ, nhưng anh ơi, em là con gái mà cũng biết hờn giận, buồn tủi chứ!
Nhưng tình yêu em dành cho anh làm em nhanh quên đi cảm giác buồn đau đó mà chỉ thấy tự hào và hạnh phúc khi được bên anh. Dẫu chỉ 1 tháng sau đám cưới anh đã công tác cách nửa bờ đại dương mà em không thể qua cùng anh đuợc, cũng vì còn dính líu giấy tờ với vợ cũ của anh (chắc cô ấy cũng đoán biết anh đã cưới vợ rồi nên gây khó dễ mà không huỷ visa) Em vẫn chấp nhận chờ đợi ngày anh về mà không hề oán trách. Nhưng giờ đây em lại hiểu ra rằng, không có em anh nói chuyện với người con gái khác là chưa có gia đình và đang tìm người yêu, và đang còn rất buồn và không quên được chuyện trước đó. Đất trời như quay cuồng quanh chân em, em chỉ muốn gục ngạ. Hay là em sẽ chết đi. Không! hay em sẽ đi vào chùa để gởi thân nơi cửa phật. Em thất vọng về anh quá. Anh đang bận làm luận án tiến sĩ rất bận cơ mà! Cũng có thể nghĩ là đang tìm người yêu mới để quên đi nỗi buồn! chưa vợ ư? em là gì của anh vậy?
Em đã rất sợ mình sẽ đi trên vết xe cũ làm đau lại những vết thương nhạy cảm nơi anh và điều đó trở thành sự thật khi anh luôn không hài lòng về em” Một giếng nước nơi sa mạc sẽ bị người du khách lãng quên khi về nơi thành thị nhiều hồ thiên nga” Em giờ không biết tin vào điều gì nữa, khi mà chỗ dựa duy nhất đời em đã bị anh phủi tay sau lưng em, số phận từ nhỏ thiếu thồn tình cảm đã an bài cho em vậy sao? Sau những gì chia sẻ với anh để mình đến với nhau, anh không hanh phúc sau! Hay anh chỉ xem em là nơi sẽ bù đắp vết thương lòng cho cuộc hôn nhân đầy hối tiếc của anh? hoan toàn ngược lại những gì anh nói với em sao? Mà em chưa bù đắp được nên anh còn tìm kiếm thêm nữa sao? Em còn biết tin ai nữa ngoài anh? Tim một người chung thuỷ thật khó khắn đến thế ư? cuộc sống ngắn ngủi mà sao con người không bao giời hài lòng với những gì đang có rồi hối tiếc khi mất đi! có phải do lòng tham! Em luôn bằng lòng với những gì mình có và hạnh phuc ở bên anh, giờ đây niềm tin đó sụp đổ rồi! Em không thể tin đó là sự thật! Tướng công của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Muộn màng
Anh Quang! Giờ đây em cảm thấy mệt mỏi quá rồi! Có lẽ em sẽ bỏ cuộc thôi. Có lẽ em phải rời xa căn nhà mà em đã gắn bó suốt 8 năm qua.
Em sẽ nhớ những năm tháng sống bên anh, nhớ những tối yên bình, hai đứa nằm coi phim với nhau, nhớ những lúc em khó ngủ, anh đã nằm xoa lưng cho em, nhớ vòng tay ấm áp của anh, nhớ khi còn bé, hai đứa đạp xe đi khắp nơi,nhớ những lúc 2 đứa giận nhau thật buồn... Ôi quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều thứ níu kéo, em thật sự không muốn ra đi. Nhưng em không chịu nổi nữa rồi. Em cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương quá nhiều. Anh chưa bao giờ nói yêu em, chưa bao giờ nói nhớ em, chưa bao giờ công nhận em là bạn gái của anh. Dù đã hẹn với em, nhưng bạn anh rủ là em bị bỏ mặc. Lúc đó bạn anh nghĩ gì về em? Có lẽ bạn anh sẽ thấy em thật đáng thương khi phải lủi thủi đi về. Gia đình anh nghĩ gì về em khi thấy em đã ở bên anh suốt 8 năm qua mà vẫn chưa có một đám cưới. Đồng nghiệp của anh nghĩ gì về em khi anh dẫn em đi chung với công ty anh? Quá nhiều điều em muốn biết, nhưng anh không bao giờ trả lời em những điều đó. Anh chỉ im lặng, cười, và thế là xong chuyện.
Bên em luôn có nhiều người hơn hẳn anh về mọi thứ, gia đình, bạn bè em cũng không thích anh,nhưng em vẫn ở bên anh. Từ nhỏ em đã được mọi người yêu thương, cưng chiều, chẳng phải làm gì, vậy mà vì anh, em đã chịu xuống bếp. Ngày xưa anh ăn chơi, ăn ngủ vô trách nhiệm, bỏ mặc em để đến với những cuộc vui thâu đêm, đâu phải em không biết những điều đó, nhưng khi anh quay về hứa hẹn, xin lỗi,em lại quay về bên anh mặc cho mọi người can ngăn. Và bây giờ, khi hiện tại cay đắng này dành cho em, đau lòng nhưng em sẽ ra đi, em sẽ về nhà, căn nhà của em thật sự. Nơi đó, mẹ em vẫn dang rộng đôi cánh tay để chờ đón đứa con gái dại khờ, lầm lỡ. Anh hãy để em đi, đừng nói thêm lời gì nữa, đừng níu kéo em nữa. Hãy công nhận rằng chúng ta đã sai lầm khi đến với nhau. "Mẹ ơi, con sẽ về!"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lầm lỡ Anh! 8 năm trôi qua,giờ đây,em cảm thấy mệt mỏi quá!Có lẽ 1 lần nữa, em sẽ ra đi. Đừng giữ em ở lại nữa anh nhé! Em sẽ nhớ khỏang thời gian chung sống với anh,nhớ vòng tay thân thương, nhớ những tối bình yên, hai đứa cùng nằm xem phim trong căn phòng nhỏ ấm áp của anh... Ôi quá nhiều...