“Có cái quý giá nhất thì cô không dành cho chồng…”
3 năm lấy chồng là 3 năm tôi sống trong bể nước mắt. Mẹ chồng, chồng nói và đối xử với tôi đầy cay nghiệt mà đời này, kiếp này có lẽ tôi chẳng thể nào quên.
Ảnh minh họa
Đã từ lâu tôi mang một nỗi hổ thẹn sâu kín trong lòng, chính vì thế tôi không dám thổ lộ chuyện này với bất cứ ai. Tôi đi cũng phải cúi người, ăn cũng phải ăn chậm, nói cũng phải ngó trước ngó sau… Tất cả bởi vì tôi đã lấy được một gia đình chồng giàu có, “danh giá” và nghiêm khắc quá đỗi.
Tôi là con gái Hà Nội, học đại học xong thì tôi lấy chồng. Trước khi lấy chồng, tôi cũng nói rõ với anh rằng tôi không còn là con gái. Anh đồng ý và chấp nhận yêu tất cả những gì tôi có. Sau khi lấy chồng, bố chồng tôi xin việc cho tôi ở một cơ quan nhà nước. Tôi biết ơn chồng và gia đình chồng vì những điều đó.
Thế nhưng cuộc hôn nhân của tôi chỉ hạnh phúc trong thời gian đầu. Chồng tôi làm trong một cơ quan nhà nước, thường xuyên có người theo đuổi. Anh cũng có tính trăng hoa… Tôi không thể chịu được cái cảm giác chồng mình lúc nào cũng sẵn lòng ngủ với đàn bà khác và có rất nhiều đàn bà vây quanh chồng mình mời gọi.
Video đang HOT
Tôi đã ghen, thậm chí còn đánh ghen với một người phụ nữ khác. Chính vì thế mà chồng tôi hận tôi. Anh về nhà đánh tôi, rủa tôi trước mặt mẹ chồng. Anh có nói một câu mà cả đời tôi sẽ luôn khắc cốt “Cô là loại đàn bà… có cái quý nhất thì không trao cho chồng”. Lúc này mẹ chồng tôi mới ngã ngửa, con dâu bà không phải là một cô gái ngoan như bà vẫn nghĩ, nó đã “không còn” khi đến với con bà, từ đó bà đối xử với tôi bằng một thái độ khác.
Có năm, thời tiết lạnh căm căm bà không cho tôi tắm bằng nước nóng, bình nước nóng tôi bật lên và vào trong phòng tắm thì bà lấy tay gạt xuống. Có lúc tôi bị ốm sốt đến 39 độ bà thản nhiên mặc kệ. Những khi vợ chồng tôi cãi cọ, bà còn cố đổ thêm dầu vào lửa để chồng tôi đánh tôi đau hơn. Có lần, tôi đi qua trước mặt mẹ để lau nhà, mẹ còn cố ý đá vào chân tôi để tôi loạng choạng suýt ngã. Lúc bà nói chửi, bà cũng mang những lời lẽ sâu cay ra chửi. Bà nói bóng gió ý tôi là con gái hư, bà bảo tôi gian trá… Những lời chửi như được viết thành bài, cứ như cứa vào ruột vào gan tôi.
Khi tôi sinh con, bà ẵm bồng cháu nhưng không hề quan tâm đến con dâu. Tôi phải giặt quần áo ngay sau khi đẻ 1 tuần. Sữa bột mà đồng nghiệp, người nhà tôi tặng cho tôi bồi bổ sau đẻ, bè lấy bán đi. Có lẽ bà cho rằng, tôi không cần thiết dùng thứ ấy… Tôi nhớ lúc ấy, nước mắt mình trào ra nóng hổi, biết lấy chồng khổ đến vậy, tôi sẽ chẳng bao giờ lấy chồng.
Tôi có nói với mẹ của tôi (mẹ tôi cũng bị bố tôi bỏ khi tôi lên 5 và người em trai tôi lên 2) mẹ không cho tôi bỏ chồng. Mẹ bảo rằng, tôi phải giữ lấy mái ấm. Cuộc đời tôi, tôi đã chọn, đừng để người ta bảo cả nhà bỏ chồng. Mẹ không cho tôi về nhà, thế là tôi lại tiếp tục nhẫn nhịn… Tôi trở thành một người rụt rè, ít nói và luôn có u uất trong lòng.
Tôi có đi tâm sự với các đồng nghiệp về việc bị mẹ chồng đối xử ác. Các chị ấy cứ thắc mắc tại sao như vậy? Ai cũng nghĩ tôi đã làm sai việc gì hệ trọng lắm! Ai chia sẻ với tôi sự tủi thân ghê gớm này? Tôi lấy chồng khi mình đã lựa chọn và suy tính rất kĩ. Thế nhưng tôi vẫn không có được hạnh phúc. Tôi vẫn bị đày đọa bởi những lời nói cay nghiệt hằng ngày của cả chồng và mẹ chồng. Ai đó được lựa chọn, nhưng tôi chẳng có con đường nào…
Theo VNE
Tôi đã chán ngấy chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi.
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. (ảnh minh họa)
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Đau lòng bạn trai lợi dụng gái để có tiền Sống cùng với em nhưng anh vẫn quan hệ lăng nhăng với một chị hơn tuổi vì chị ta lắm tiền lại mê anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện rất buồn, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và bạn trai yêu nhau được 2 năm. Em thực lòng yêu thương anh ấy và muốn gắn bó...