Có bầu trước khi cưới, cả nhà bên anh khinh
Tôi thật không ngờ, suy nghĩ của gia đình anh lại hoàn toàn khác tôi, khác với suy nghĩ của mọi người.
Tôi luôn suy nghĩ, bây giờ không có bầu trước người ta không cho cưới, và bố mẹ anh cũng vậy. Vì nhiều gia đình lo con cái họ không thể có con, họ không có cháu bồng bế, thế nên chuyện có bầu trước hoàn toàn được ủng hộ để ăn chắc.
Yêu nhau được 2 năm, tôi nói với anh về dự định tương lai. Chúng tôi xác định nửa năm sau nữa thì cưới, vì khi đó hai đứa cũng tích cóp được chút tiền để lo cho bản thân. Anh cũng đồng ý như vậy nên anh đưa tôi về gia đình ra mắt bố mẹ anh. Bố mẹ anh cũng chưa nói thế nào về chuyện đó, chỉ bảo cưới xin cứ từ từ vì con trai họ còn trẻ.
Tôi thấy lạ, hay là họ không ưng tôi nên mới nói như vậy. Tôi lo lắng hay là vì mình không có bầu trước nên họ không thích. Vì theo ý anh thì cũng muốn tôi có bầu trước khi cưới nhưng tôi nhất định không chịu. Giờ thì tôi nghĩ, có lẽ mình quá cổ hủ, mình phải có bầu trước khi cưới thì gia đình anh mới yên tâm.
Thế nên, tôi đã tính chuyện có bầu trước khi cưới. Tôi bàn với anh và anh mừng lắm. Anh luôn hi vọng tôi đồng ý chuyện này vì trong tâm anh cũng nghĩ, bố mẹ anh muốn thế.
Video đang HOT
Tôi thấy lạ, hay là họ không ưng tôi nên mới nói như vậy. Tôi lo lắng hay là vì mình không có bầu trước nên họ không thích. (ảnh minh họa)
Cuối cùng, tôi cũng được như mong đợi. Khi có bầu 2 tháng, tôi nói với anh và anh đã quyết định đưa tôi lần nữa về gia đình anh để thưa chuyện cưới xin. Chẳng hiểu thế nào mà khi tôi nói mình có bầu, bố mẹ anh nổi khùng lên. Mẹ anh nói tôi là loại con gái hư hỏng, vì không được lòng họ mà tôi lại lừa con trai họ có có con với tôi, để hi vọng nhà anh đồng ý tôi. Mẹ anh nói, nếu như không có bầu, mẹ anh còn có thể xem xét mà chấp nhận. Giờ tôi dùng cái thai để uy hiếp họ, nên họ càng không chịu, càng ghét tôi ra mặt.
Tôi hoảng, vì không ngờ bố mẹ anh lại phản ứng ghê gớm như vậy. Có gì mà khiến bố mẹ anh phải làm toáng lên. Bây giờ người ta thoáng trong chuyện này, vả lại, đây cũng là ý của anh, bố mẹ anh cũng sẽ nhanh có cháu, tại sao ông bà lại phản ứng ác liệt như thế.
Tôi khóc suốt ngày hôm ấy, tôi rời khỏi nhà anh luôn và cũng không kịp ngồi lại nói chuyện hay ăn một bữa cơm. Làm sao tôi có thể ngồi ở cái gia đình ấy trong hoàn cảnh này. Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, đau khổ và sợ hãi. Tôi không biết, bố mẹ anh nghĩ thế nào mà lại xúc phạm tôi như vậy. Chuyện có bầu hay không chủ yếu là do đàn ông yêu cầu, cũng chính là do con trai họ, chứ tôi nào có tội gì. Nếu anh không có ý đó, tôi nào dám liều, không phải anh hứa hẹn cưới xin, tôi cũng đâu dám có bầu. Sao bố mẹ anh không hiểu chuyện ấy chứ. Tôi thật sự cảm thấy đau khổ vô cùng.
Giờ đây, anh xin lỗi tôi, anh bảo tôi cho anh cơ hội và thời gian nhưng thực sự tôi không thể làm được điều đó. Tôi muốn từ bỏ anh ngay bây giờ. Dù còn rất yêu anh nhưng tôi cũng không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa. Thật sự gia đình anh đã khiến tôi thất vọng hoàn toàn rồi.
Cũng không biết bố mẹ anh nói thế nào mà họ hàng anh cũng biết chuyện. Có người chú của anh còn gọi điện lên cho tôi, nói tôi đừng hi vọng gì, đừng bao giờ mơ mộng gia đình anh sẽ đồng ý tôi, dù là tôi có sinh con ra. Tôi thất vọng quá, tại sao gia đình anh lại hành hạ tôi như vậy, dù gì thì tôi cũng là người yêu của con trai họ và đang mang trong mình người cháu của ông bà. Tôi phải làm sao với cái thai này, chẳng lẽ, tôi phải từ bỏ đứa con thật sao. Còn làm mẹ đơn thân ư, tôi chưa dám chắc, tôi cũng chẳng đủ tự tin để làm điều đó. Vì tôi còn quá trẻ, cũng không đủ kinh tế để có thể chăm cho con. Và hơn hẳn, bố mẹ tôi sẽ nhục vì đứa con gái như tôi. Tôi sẽ làm liên lụy cả nhà. Có lẽ, tôi phải bỏ đứa con này thôi.
Theo VNE
Tình yêu, có phải cứ tìm là sẽ có?.
Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Đà Lạt, 18 tuổi, tôi quyết định không thi đại học cho dù gia đình có khuyên răn, năn nỉ, thậm chí là chửi mắng. Hơn 1 năm sau khi tốt nghiệp, tôi quyết định đi theo con đường nhiếp ảnh. Đà Lạt vốn dĩ quang cảnh đã đẹp, thời tiết lại mát mẻ, trong lành, luôn là niềm cảm hứng vô tận cho những ai đã gắn bó với thành phố bé nhỏ xinh đẹp này. Trong khi đám bạn tôi kéo nhau xuống Sài Gòn học, đi làm. Tôi vẫn ở lại đây.
Nắm bắt được xu hướng chụp ảnh cộng với một chút năng khiếu nghệ thuật, những hình ảnh tôi chụp được rất nhiều người khen và đặt chụp. Tôi vừa được làm công việc mình yêu thích, vừa có thu nhập ổn định, cảm thấy mình thật may mắn vì đã lựa chọn đúng con đường. Cứ tưởng cuộc sống của tôi là một màu hồng hạnh phúc, nhưng ở đời được này thì sẽ mất kia. Người bạn trai tôi quen hơn 2 năm bỏ rơi tôi đi thành phố lập nghiệp, đúng lúc tôi trót mang trong mình giọt máu của anh ta. Khi một người đàn ông đã nhất quyết ra đi, bạn có làm gì thì anh ta cũng chẳng thèm để mắt. Đau khổ, tủi nhục, nhưng lại là người có cá tính mạnh, bỏ ngoài tai sự dè bỉu của mọi người, tôi nhất quyết giữ lại đứa bé. Tôi trở thành mẹ khi chỉ mới 22 tuổi. Ba mẹ tôi thương con, cho dù trách mắng, buồn phiền, họ vẫn đứng ra bênh vực, che chở cho tôi. Từ ngày tôi sinh con, ba của đứa trẻ vẫn không hề đoái hoài. Tôi quyết tâm làm người mẹ đơn thân, nuôi dạy con cho thật tốt. Đối với tôi, con người đấy không còn tồn tại nữa. Con trai tôi được một tuổi, tôi nhận đi chụp ảnh lại. Cứ như thế, tôi chăm chỉ đi làm, có thêm sự giúp đỡ của ông bà ngoại, tôi dần lấy lại sự ổn định. Mấy năm trời chụp ảnh, tích cóp dành dụm, tôi tự mở một studio ảnh cho riêng mình.
Tôi chụp rất nhiều ảnh cưới, gặp rất nhiều cặp đôi, đôi khi tôi lại chạnh lòng. Tôi không có được niềm hạnh phúc hai người đấy. Bạn bè cũng động viên tôi hãy quên hết những đau khổ trước kia, mà hướng về một tương lai tốt hơn. Họ bảo tôi còn trẻ, đẹp, tôi hoàn toàn có thể tìm cho con mình một người bố thật sự. Nhưng ở Đà Lạt rất nhiều người biết chuyện của tôi, không ai dám ngỏ lời với một cô gái không chồng mà đã có con như thế. Từng mang lầm lỡ nên tôi chẳng dám mơ mộng nhiều. Một ngày, cặp cô dâu chú rể tôi chụp ảnh bảo, hai người họ gặp nhau trên OakClub, khuyên tôi thử vào đó làm quen và hẹn hò xem thế nào. Tò mò tôi cũng vào thử. Một ngày, hai ngày..., rồi một tuần lướt OakClub, tôi vẫn không thấy một người nào có vẻ hợp với tôi. Đang định bỏ cuộc, thì tôi thấy có tin nhắn gởi đến. Không thể tin vào mắt mình, tôi phải lòng anh ấy ngày từ cái nhìn đầu tiên. Anh đẹp trai, gương mặt nam tính, nghiêm nghị nhưng lại có chút gì ấm áp, thu hút. Anh gởi một lời chào ngắn gọn. Tôi lịch sự hồi đáp. Những ngày đầu chat với nhau, tôi thấy anh rất e dè, kiệm lời. Tôi luôn là người chủ động đặt câu hỏi, mở lời. Anh có vẻ thích công việc tôi đang làm, tôi cũng thấy vui vì có người lắng nghe tôi huyên thuyên về những bức ảnh. Có lẽ vì tôi khá cởi mở và tự tin, dần dần tôi cảm giác anh thích được nói chuyện với tôi và chủ động nhắn cho tôi hơn. Tuy nhiên tôi lại không kể cho anh nghe về bé Bảo, không phải tôi cố ý giấu, chỉ vì tôi nghĩ chưa đến lúc, với cả tôi với anh chỉ là bạn bình thường, không nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Chúng tôi bắt đầu trao đổi số điện thoại, không chỉ nhắn tin, cứ 2,3 ngày chúng tôi lại gọi điện cho nhau. Dù ở xa (anh người Sài Gòn), anh vẫn thường quan tâm, hỏi han tôi. Có một lần tôi bệnh, vì không thể ở bên cạnh, anh lo lắng thấy rõ. Nghe điện thoại mà cảm tưởng như là anh thấy rất có lỗi vì đã không giúp gì được cho tôi. Lúc đầu tôi chỉ xem anh như một người bạn, giờ đây tôi nhận ra rằng anh thật sự quan trọng với tôi như thế nào. Tôi cảm thấy con tim mình đã biết yêu trở lại. Dò hỏi anh đã yêu ai bao giờ chưa, anh bảo anh từng yêu rồi, và giờ hai người không ở bên cạnh nhau nữa. Tôi không hiểu tình cảm của anh là thế nào, anh nói rằng anh thích tôi, nhưng thỉnh thoảng anh gọi nhầm tên tôi là tên người ấy. Trong lòng tôi nhói đau mỗi khi vô tình buột miệng anh lại nhắc đến tên người đó. Nhưng tôi có tư cách gì để trách móc, giận hờn anh? Tôi vẫn chưa kể với anh rằng tôi có một đứa con.Nếu biết được sự thật thì chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi là một đứa hư hỏng, lừa đảo. Cho dù tình cảm của tôi là thật, liệu anh có chấp nhận tôi?
Lần hẹn tới ở Đà Lạt, tôi thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào... Có thật tình yêu, chỉ cố gắng tìm là sẽ có?
Theo VNE
Muốn bỏ vợ con để sống với người tình đồng tính Gần một năm trôi qua, tôi vẫn sống với người tình, muốn trở về với vợ con mà lòng không thể. Tôi 27 tuổi, kết hôn hơn 2 năm, thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân phải cố gắng giữ hạnh phúc đang có. Tôi luôn kiềm chế mình, không muốn qua lại với người đồng...