Có bầu khi chưa sẵn sàng cưới
Tôi 27 tuổi, cùng bạn gái yêu nhau đã 6 năm, chưa cưới nhưng vừa phát hiện có thai được 8 tuần.
Ảnh minh họa
Cả tôi và bạn gái đều đang đi làm ở Hà Nội, tổng thu nhập của hai người chỉ trên dưới 10 triệu đồng mỗi tháng. Bọn tôi từng bàn với nhau khoảng 1-2 năm nữa sẽ cưới, nhưng “vỡ kế hoạch” mất rồi. Bao nhiêu khó khăn chồng chất: kinh tế chưa vững, đang ở nhà thuê trọ, nghỉ sinh không được hưởng chế độ thai sản (do mới đóng bảo hiểm từ tháng 4). Tôi xem tuổi của hai người thì thấy rằng không hợp, hay cãi nhau và cuộc sống sẽ vất vả. (Vượng)
Trả lời
Video đang HOT
Cuộc sống con người bị chi phối bởi tự nhiên và xã hội. Tự nhiên là cái con người phải theo quy luật sinh tồn, trong quy luật đó có hai nền tảng là đáp ứng nhu cầu vật chất cho đời sống và duy trì nòi giống. Trong nhu cầu vật chất và duy trì nòi giống thì tùy hoàn cảnh cụ thể, cái nào sẽ được đặt lên trước. Khi người ta quá đói thì nhu cầu ăn uống là số một, khi người ta no thì lại là nòi giống. Nhờ hai quy luật tự nhiên này, con người đã tồn tại và phát triển giống nòi. Khi đời sống tự nhiên đã được đáp ứng thì người ta vươn tới đời sống xã hội để kiểm soát tự nhiên. Trong trường hợp này tùy thuộc trình độ xã hội của cá nhân mà người ta quyết định chọn đời sống tự nhiên nào cho phù hợp với bản thân, hoàn cảnh gia đình.
Trường hợp của bạn đã yêu nhau 6 năm mà chưa tổ chức đám cưới và lại sống với nhau như vợ chồng là để thỏa mãn tính tự nhiên của các bạn, và bây giờ là hậu quả của tính tự nhiên, “phát hiện đã có thai 8 tuần”. Các bạn lại tính toán “lương cả hai người chỉ trên dưới 10 triệu đồng một tháng” và “bao nhiêu khó khăn chồng chất, kinh tế chưa vững, đang ở nhà trọ, nghỉ sinh không được hưởng chế độ thai sản”. Những khó khăn này là cả một thách đố ở phía trước nhưng có thể vượt qua được. Tuy nhiên, “tôi xem tuổi của 2 người thì thấy rằng không hợp, hay cãi nhau và cuộc sống sẽ vất vả” mới là vấn đề về mặt tinh thần.
Khi người ta khó khăn cả về vật chất và cả tinh thần thì phải nói đó là nguy cơ. Thầy bói xem tuổi chỉ là sự giả định, không có cơ sở khoa học, nhưng “hay cãi nhau” là thầy bói nói hay các bạn thường hay cãi nhau? Nếu các bạn thường hay cãi nhau thì phải xem lại thái độ giao tiếp với nhau có gì sai trái để mà sửa chữa, còn nếu nghe thầy bói nói về tuổi tử vi thì không đúng đâu. Như vậy, bạn phải xem lại tình yêu của các bạn là tình yêu mang bản chất xã hội hay tình yêu mang bản chất bản năng? Đây là vấn đề phải nghiêm túc để đánh giá tình cảm và trách nhiệm cuộc sống.
Hiện tại, bạn khó còn con đường lựa chọn ngoài việc phải phá thai, mà phá thai sẽ rất nguy hiểm cũng như còn liên quan đến đạo đức xã hội, vì thế cách này là cách bất đắc dĩ phải làm. Cách tốt nhất là các bạn nên tổ chức đám cưới, xin phép gia đình tổ chức đám cưới để giữ đúng phong tục, sau đó việc sinh con thì vợ bạn nên về quê nhờ gia đình bên ngoại là tốt nhất. Sau khi sinh, khỏe mạnh thì gửi con cho ông bà chăm sóc để đi làm và nuôi con. Làm được như vậy là rất tốt nhưng phải có tính nhân bản rất cao.
Chúc sự sáng suốt.
Theo Trithuctre
Một bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ!
Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này...
Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ thổ lộ tình cảm với người đó để họ biết, chứ không ngồi đợi chờ như mấy đứa bạn. Ừ thì nói là nói vậy, nhưng khi gặp và quen anh rồi thành bạn thân, không biết từ lúc nào em lại thích tiến tới thương anh thật lòng...
Em cũng không biết phải vậy không nữa, chỉ biết rằng hễ cứ bắt đầu nói chuyện là em phải nhắc tới tên anh, hễ cứ ra đường gần tới nơi anh sống là mắt em lại dò tìm coi thử có gặp anh hay không, luôn muốn tìm cách nhắn tin để được nói chuyện với anh... Vậy là thương chưa anh nhỉ? Thương anh hay không em tự biết rõ lòng mình rồi anh ạ, anh đừng băn khoăn hay hoài nghi gì về tình cảm chân thành của em anh nhé. Cùng học một lớp, lại cùng là bạn thân của nhau trong một nhóm, điều này như làm em không dám thổ lộ nổi tình cảm của mình với anh, vả lại em cũng sợ nếu như nhận được một lời đề nghị chỉ làm bạn thôi mà không phải là... thì cho dù em có mạnh mẽ tới đâu thì cũng không vượt qua ngay nổi cú sốc đó đâu anh à.
Anh biết không, nhiều lúc em cũng đã chuẩn bị hẳn một kịch bản tỏ tình sẵn với anh như đại loại là: kêu anh đi chơi bất ngờ và rồi sẽ dừng lại một chỗ nào đó chẳng hạn, kêu anh hãy quay mặt đi, chỉ được phép đối lưng với mặt em và rồi em sẽ từ từ bày tỏ lòng mình, bắt anh im lặng đến khi em nói xong và không được lên tiếng phản bác từ chối cũng như là đồng ý, rồi em sẽ chốt một câu: ngày mai mình lại bình thường như những ngày trước anh nhé coi như em chưa nói gì anh à. Thế đấy kịch bản tỏ tình đầu tiên em nghĩ ra là như thế đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng em có thể nói nguyên nhân thế này: là do em sợ anh không chấp nhận em và em cũng sợ mất đi tình bạn thân vốn có nên em mới làm như vậy. Và chỉ có làm như vậy em mới không bị bí mật chết người này đè bẹp dai dẳng vì sợ mất anh, anh à.
Là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa... (Ảnh minh họa)
Và còn nhiều cách nữa mà em muốn anh hiểu tình cảm của em lắm, anh lại nghe em nói tiếp nhé. Anh còn nhớ ngày anh chuẩn bị về quê ăn tết sau những tháng ngày học hành xa quê không. Em đã chuẩn bị hết tất cả dũng khí đưa anh ra bến xe và có lẽ chắc là em sẽ ôm anh thật chặt để nói thì thầm vào tai anh bí mật to lớn đó, em hồi hộp khi ra quyết định này lắm, vì nghĩ rằng thổ lộ với anh như thế để anh có cả một thời gian nghỉ tết mà suy nghĩ về những gì em nói. Nhưng rồi tất cả những ý nghĩ thổ lộ với anh về tình cảm của em dành cho anh đều không được em thực hiện nổi, em vẫn không thể làm nổi, cá tính mạnh mẽ vốn có của em dường như cứ vào đến phút chót lại tan ra như bọt sóng vậy. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là em lại muốn tủi thân khóc một mình rồi.
Và rồi bên cạnh những phút giây em nghĩ tới việc cho anh biết tình cảm mà bấy lâu nay em giấu trong lòng, thì cũng có những phút giây em tự chất vấn lòng mình rằng, chẳng phải như hiện tại không tốt sao? Hằng ngày vẫn gặp anh nói chuyện cười đùa vui vẻ, tối đến được anh đưa về, và cùng nhau online nói chuyện trên mạng tiếp, nhiều lúc người ta nhìn vào còn tưởng mình là một cặp nữa đấy, đúng là hiện tại như vậy tốt lắm anh nhỉ? Anh thì vô tư biết mấy còn em thì lại đa sầu đa cảm biết bao nhiêu, tuy là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa, nhưng em biết nó thiên về tình bạn thân hơn và em cảm thấy hơi có chút gì đó buồn và hụt hẫng.
Anh biết không, sự vô tư của anh có một điểm làm em "ghét lắm", những lúc đi học cùng nhau 1 bước chân anh dài biết mấy có lẽ nó phải bằng 2 bước của em thành thử ra anh luôn là người đi trước và em luôn lững thững theo sau. Anh không bao giờ quay lại để chờ em hay kêu em đi nhanh cả, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em luôn đi sát sau anh nên không cần phải chờ hãy gọi làm gì cho mất công. Anh chỉ biết nghĩ vậy, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé như em lại nghĩ khác. Giá như anh bước ngắn lại nửa bước của anh để cho nó bằng một bước của em thì em đã có thể đi song song cạnh anh rồi.
Khi về quê anh có hứa sẽ mua 1 con thú bông nho nhỏ để làm quà tặng vậy mà anh cũng không làm nổi, em chỉ cần một món quá dù là bé nhưng là của riêng anh tặng để em có thể nâng niu trân trọng ngắm nghía mỗi khi nhớ anh, vậy mà anh đâu có biết. Chờ đợi đến sinh nhật để anh tặng quà riêng anh lại cùng mấy đứa bạn thân hùn tiền mua 1 món quà lớn mà anh chẳng hề hay biết là mua gì chỉ biết hùn tiền vậy thôi. Em biết được điều này thì đã bật khóc đó anh, và đâu ai hiểu được, tình cảm em dành cho anh em giấu kĩ vô cùng đến bạn thân là con gái cũng không nhận ra thì sao anh vô tư như thế lại nhận ra được. Muốn trách anh quá vô tư mà cũng không trách được, nên lần này viết thư thẳng ra cho anh hiểu mà cũng đâu dám gửi cho anh chỉ biết giãi bày thế này thôi... Nhớ anh nhiều dù đang bên anh đó.
Theo VNE
Sự thèm khát của bà vợ một đại gia Tôi biết rằng mình không yêu anh ta, nhưng tim vẫn đập rộn lên, hơi thở rối loạn, cảm thấy sự cám dỗ được buông mình vào thứ tình cảm đó... Tôi là Mai (xin được giấu tên thật), 43 tuổi, có chồng làm chủ tịch HĐQT một công ty đang làm ăn thịnh vượng. Là một quý bà giàu có, nhưng tôi...