Có bầu, chồng vẫn đánh cho tơi tả
Giờ đứa thứ hai đã được 6 tuổi, còn đứa đầu 12 tuổi. Mỗi lần tôi bị đánh, hai đứa nhỏ lại hoảng loạn.
“Về ngay, mày mà không về thì đừng có trách. Tao sẽ đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn. Con Lan kia, mày có nghe không hử”- anh gào lên trong điện thoại. Tôi cúp máy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi về làm vợ Tùng, tôi dám làm điều đó.
Chúng tôi cưới nhau đã 13 năm và có với nhau 2 mặt con. Nhưng trong suốt thời gian ấy, cái gọi là hạnh phúc thật là ngắn ngủi. Có lẽ lúc đó do mới cưới nên tôi cảm thấy việc đi đâu cũng có người đón đưa, làm gì cũng có người hỏi han, nói gì cũng có người chăm chú nghe, ăn mặc gì cũng có người săm soi góp ý, đi đâu lâu một chút đã có người cằn nhằn… là hạnh phúc. Đâu có ai được chồng quan tâm, cưng thương như mình? Ngày đó tôi nghĩ vậy.
Nhưng chỉ được chừng 1 năm là tôi bắt đầu thấy ngộp với sự chăm sóc ấy. Tôi phản ứng. Hậu quả là tôi đã đón nhận cái tát tai đầu tiên của cuộc hôn nhân. Lúc đó tôi sững sờ, tôi thất vọng, nhưng rồi tôi vẫn phải tiếp tục sống với anh vì con và vì chính bản thân tôi.
Có người bảo do anh yêu quá nên ghen. Có người bảo vì anh già mà cưới vợ trẻ nên phải canh chừng không thằng khác cuỗm mất. Còn anh thì bảo: “Đàn bà con gái bây giờ ghê lắm. Không thấy báo chí đăng đầy đó sao?”. Tôi bảo: “Yêu nhau thì phải tin nhau. Nếu không yêu thì làm sao mà sống với nhau cho được?”. Anh lại nói: “Đừng nói chuyện tình yêu hay niềm tin ở đây. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh không muốn sau này người ta nói mình mất bò mới lo làm chuồng”.
Lần thứ hai anh đánh tôi là hôm công ty tổ chức liên hoan cuối năm. Vui quá nên tôi về muộn. Nói là muộn nhưng cũng chưa đến 9 giờ tối. Anh không nói không rằng, vừa mở cửa đã tát như trời giáng khiến tôi lảo đảo. Sau đó anh nói một thôi một hồi về những loại đàn bà hư thân, mất nết bỏ chồng con đi tìm niềm vui bên ngoài. Anh nói và bắt tôi phải ngồi nghe. Mãi đến khi chiếc răng bị gãy khiến tôi ngậm một họng máu ộc ra ướt cả áo anh mới cho tôi đứng lên…
Video đang HOT
Trận đòn mà tôi đau nhất là khi tôi vừa có thai đứa thứ hai được 3 tháng. Biết mình có thai nhưng tôi không nói với anh vì nghĩ chuyện ly hôn chắc chỉ còn tính từng ngày.(Ảnh minh họa)
Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại cư xử như vậy. Ngày mới biết anh, tôi xem anh là thần tượng, là hình mẫu người đàn ông lý tưởng. Với sự cách biệt tuổi tác như vậy, tôi thấy anh thật chững chạc, vững chãi, đáng tin cậy. Chính vì vậy, khi anh ngỏ lời yêu và muốn cưới tôi, tôi đã chẳng ngần ngại nhận lời. Tôi đâu biết phía sau người đàn ông thành đạt ấy là một kẻ vũ phu, gia trưởng đến mức chính tôi đôi lúc cũng không tin được.
Tôi nhớ có lần mẹ tôi đột ngột ghé thăm, thấy mắt tôi tím bầm, bà hốt hoảng: “Con sao vậy?”. Tôi nói dối bị ngã xe. Rồi có lần thằng em tôi ghé chơi cũng ngay lúc tôi vừa bị đánh thâm tím mặt mày. Lần này thì tôi không thể nói dối. Nghe xong, em tôi tức tối: “Để em đập thằng chả một trận”. Tôi năn nỉ em đừng manh động vì dù sao thì đó cũng là chồng tôi, anh rể của em. Vậy là nó cho qua nhưng từ đó cứ gầm ghè.
Trận đòn mà tôi đau nhất là khi tôi vừa có thai đứa thứ hai được 3 tháng. Biết mình có thai nhưng tôi không nói với anh vì nghĩ chuyện ly hôn chắc chỉ còn tính từng ngày. Hôm đó tôi mệt nên không đi chợ. Bữa tối tôi mua đồ ăn sẵn ngoài tiệm về. Vừa trông thấy tôi bày biện các thứ lên bàn, anh đã bật dậy nắm tóc, vặn ngược cổ tôi ra sau: “Tao mà phải ăn những thứ này hả? Mày chết đi”.
Nói rồi anh lắc mạnh xô tôi đập đầu vô tường. Rồi thì đấm, đá liên tục cho đến khi tôi không còn kêu la, không còn cử động. Lần đó tôi cứ nghĩ cái thai trong bụng không thể nào còn sống sót trước trận đòn tàn bạo ấy. Vậy mà con tôi vẫn sống.
Giờ nó đã được 6 tuổi. Còn đứa đầu đã 12 tuổi. Mỗi lần tôi bị đánh, hai đứa nhỏ lại hoảng loạn. Đứa lớn không học được, còn đứa nhỏ thì một tiếng động mạnh cũng làm nó sợ. Đến nước này thì tôi không thể tiếp tục. Nhân bữa thấy anh vui vẻ, tôi đặt vấn đề: “Mình ly dị đi anh. Thật sự em không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Có thể là em không làm tròn bổn phận, không mang lại hạnh phúc cho anh. Ly dị rồi anh kiếm người khác, có thể là sẽ hạnh phúc hơn là sống với em…”.
Khi nói những điều này, tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng một trận đòn bất thần từ anh. Thế nhưng thật lạ. Anh chẳng hề động tay, động chân mà chỉ im lặng hút thuốc. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, sau đó bỏ vào phòng riêng.
Hôm sau tôi đưa các con về ngoại. Nhân lúc anh đi làm, tôi thu dọn đồ đạc, viết đơn ly hôn để sẵn rồi gọi điện cho anh. Những ngày đầu anh im lặng nhưng sang đến ngày thứ ba thì anh gọi điện và bắt đầu mắng chửi. Sau đó anh đến tận công ty của tôi để tìm. Bảo vệ không cho vào, anh đứng ngay cửa chửi mắng. Đến lúc ấy bạn bè tôi mới té ngửa: Không ngờ tôi có một người chồng vũ phu, thô tục như vậy!
Hôm đó và những hôm sau, em tôi phải đưa đón và nhờ bạn bè ở công ty bảo vệ “hộ tống” tôi đi làm. “Chị thành VIP rồi nghen”- em tôi đùa cho tôi đỡ căng thẳng. Tôi bảo nó: “Chị sắp chết ngộp tới nơi rồi. Nếu anh ấy không ký đơn ly dị thì sao?”. Em bảo không ký cũng được, tôi cứ đơn phương gởi đơn ra tòa. Nếu cần mọi người sẽ làm chứng cho tôi trước tòa về việc tôi đã bị bạo hành mười mấy năm nay.
Tôi đã gởi đơn ra tòa. Khi được tòa mời lên lấy lời khai về, anh đã gọi điện năn nỉ tôi rút đơn, năn nỉ tôi quay về nhà. Khi tôi vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định, anh chuyển sang chửi mắng và dọa sẽ đón đường “đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn”.
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được. Vậy thì làm sao tôi có thể quay về? Nhưng không quay về thì liệu con đường trước mặt mẹ con tôi có hết chông gai hay không?
Theo VNE
Cưới 5 tháng đã tự viết đơn ly dị
Nhưng đúng là, tình không là mơ, hôn nhân chỉ là cái kết bi kịch của tôi. Tôi không ngờ số phận mình lại trớ trêu đến như vậy.
Chúng tôi yêu nhau cũng được thời gian thì tính chuyện cưới xin. Tôi không biết tình yêu của người khác thế nào nhưng với tôi, đó là hạnh phúc. Vì mấy ai lấy được người mình yêu. Chúng tôi đã có một kết thúc đẹp bằng cuộc hôn nhân trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè, họ hàng gần xa. Ai cũng mừng cho đôi lứa yêu nhau cuối cùng cũng được ở bên nhau.
Nhưng đúng là, tình không là mơ, hôn nhân chỉ là cái kết bi kịch của tôi. Tôi không ngờ số phận mình lại trớ trêu đến như vậy. Điều tôi bất ngờ hơn cả là người chồng của tôi. Anh biến đổi một cách chóng mặt, thành con người khác hoàn toàn. Yêu nhau, anh chưa từng to tiếng với tôi, một lời nhẹ nhàng, hai lời nhẹ nhàng. Dù là tôi có cáu giận, anh cũng nhẹ nhàng khuyên bảo tôi chứ không gắt gỏng. Tôi cảm thấy anh nhẹ nhàng, là người chồng tốt, gửi gắm được.
Có lần, tôi nói gì là mẹ anh khó tính nhưng không phải nó láo, chỉ là tôi tâm sự chia sẻ với chồng. Có ai cấm điều đó đâu. Nhưng ngay lập tức, tôi bị anh đánh cho chảy máu mồm.(Ảnh minh họa)
Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ hoàn toàn trái ngược. Anh bắt đầu tỏ ra khó chịu khi hai người sống cùng nhau. Tôi cũng không hiểu nguyên nhân vì sao anh lại như vậy nữa. Thật lòng tôi hoang mang vô cùng, người chồng tôi thương yêu lại trở thành một kẻ vũ phu vô cùng. Tôi có nói gì anh cũng không nghe, hơi tí là anh dọa tát. Và có lần tôi cãi, anh tát tôi thật, tát mạnh khiến tôi choáng váng đầu óc. Sau lần đó tôi thất vọng lắm, tôi khóc ngất khi bị anh đánh. Những lần sau anh luôn giữ thái độ hục hặc với tôi.
Có lần, tôi nói gì là mẹ anh khó tính nhưng không phải nó láo, chỉ là tôi tâm sự chia sẻ với chồng. Có ai cấm điều đó đâu. Nhưng ngay lập tức, tôi bị anh đánh cho chảy máu mồm. Tôi sợ quá, chạy khắp sân và trốn anh suốt tối ấy. Anh còn dùng cả chân đạp lên người tôi. Anh ta nói &'đã về nhà này rồi thì an phận mà sống đi, đây không phải nhà mày, rõ chưa?'. Trời ơi, tai tôi không thể nào nghe nổi, tôi như ù đi trước những gì anh nói, tôi hoàn toàn không còn đủ tỉnh táo nữa. Tay run bắn, miệng lắp bắt không nói thành lời. Anh không những đánh tôi mà còn gọi tôi là mày, tao. Thật sợ hãi cho con người tôi đã từng yêu thương tha thiết.
Bây giờ thì tôi đã hiểu, mỗi người có một số phận riêng bạn ạ. Cuộc sống của tôi khác các bạn mà cũng có thể giống các bạn. Sau đúng 5 tháng kết hôn tôi đã phải tự mình viết giấy ly hôn. Cưới nhau được 1 tuần chồng đã bộc lộ rõ bản chất vũ phu đánh tôi đến chảy cả máu mồm. Từ đó liên tiếp những trận đòn mà chẳng có lý do gì to tát giáng xuống đầu tôi.
Cuộc sống của tôi không khác gì địa ngục. Đến giờ tôi đã về nhà mẹ đẻ nhưng chưa đêm nào tôi được ngủ ngon cứ nhắm mắt là tôi lại thấy chồng đánh. Tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai được, nỗi đau này không biết đến bao giờ mới có thể quên đi. Thật sự đó là cơn ác mộng lớn nhất đời tôi. Tôi không biết còn tiếp tục tin ai và gửi gắm bản thân cho ai được nữa. Tôi đã cạn kiệt sức lực và niềm tin rồi.
Theo VNE
Bị đánh vì quên bật nước tắm cho chồng Lúc mới cưới, chưa biết bản chất của chồng nên chị còn mở lời nhờ chồng việc nọ việc kia. "Đi làm về là tất bật cơm nước, dọn dẹp, trông con, cày như một con trâu. Còn chồng thì mỗi việc ôm máy tính rồi ăn cơm. Thế mà chỉ quên bật nước tắm cho chồng là ăn ngay cái tát", chị...