Có bạn trai giám đốc nhưng 1 lần đi ăn thấy anh chạy xe bắt khách
Vậy thì mày nhầm to rồi…vì tao chắc chắn đó là gã bạn trai của mày. Tưởng giàu thế nào…hóa ra cũng chỉ là thằng xe ôm khố rách áo ôm mà thôi….Không lẽ mày bị lừa mà cũng không biết.
Mấy tiếng ngồi buôn với hội bạn mà Trang sung sướng hả hê vô cùng vì sau mấy năm hậm hực cô cũng khiến được cho lũ bạn phải cứng họng không nói thành lời. Mọi chuyện cũng bắt nguồn từ cái việc là lâu nay Trang bị nhóm bạn chê cô không cưa nổi đại gia mà toàn yêu phải trai nghèo. Thế nên bây giờ khi cô mở miêng khoe cho bạn trai giàu có đi xế sang khiến cho mấy cô bạn ghen ăn tức ở vô cùng. Khỏi phải nói giây phút đó Trang khoái chí như nào, cô chạy đến luôn khoe với Tuấn về cái việc trả đũa được nhóm bạn.
- Có bạn trai làm giám đốc như anh sướng thật đấy. Hôm nay anh không nhìn được vẻ mặt sốc của mấy đứa bạn em khi biết anh giàu có đâu. Chúng nó lâu nay cứ toàn khinh thường em thôi._ Trang ríu rít.
- Thế lỡ như anh không được như những gì em nghĩ thì sao? Cứ coi như anh nghèo thì em có chấp nhận không?
( ảnh minh họa )
- Vớ vẩn, tại sao anh lại hỏi em những câu không bao giờ xảy ra chứ? Em chỉ biết anh là giám đốc…còn lại em không quan tâm đâu…em ghét mấy cái việc cứ tưởng tưởng nghèo khổ này nọ lắm. Bây giờ có anh rồi thì lũ bạn kia sẽ không còn coi thường em nữa…
Nói rồi Trang ôm chặt lấy bạn trai của mình mà không quan tâm đến câu hỏi Tuấn vừa nói, cô hạnh phúc lắm vì từ khi yêu Tuấn dù chưa được 1 năm nhưng cô cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp. Nhiều lần Tuấn có nói mấy cái chuyện anh nghèo…vậy nhưng Trang mặc kệ vì cô cho rằng bạn trai đang cố thử lòng mình.
Thế rồi cho đến một ngày khi đang đi ăn uống với lũ bạn thì Trang ngớ người khi nhìn thấy Tuấn bạn trai mình đi con xe số cũ kỹ đang đứng bên vỉa hè bắt khách. Lúc đó cô choáng váng lắm nhưng cố gắng bình tĩnh để lũ bạn không để ý, vậy nhưng cái lúc cô vừa quay lưng thì con bạn hét lên…
- Đấy chẳng phải là bạn trai của mày sao?
Video đang HOT
- Không phải đâu, chỉ là người giống người thôi. Bạn trai tao làm giám đốc sao lại xuất hiện ở đây được chứ?
- Vậy thì mày nhầm to rồi…vì tao chắc chắn đó là gã bạn trai của mày. Tưởng giàu thế nào…hóa ra cũng chỉ là thằng khố rách áo ôm mà thôi….Không lẽ mày bị lừa mà cũng không biết. Lại còn ra vẻ khoe khoàng yêu được đại gia này nọ chứ. Nhìn mày là bọn tao biết không có đại gia nhòm ngó rồi.
Nói rồi nhóm bạn nhìn Trang khinh bỉ bước đi, khỏi phải nói lúc đó Trang điên tiết như nào. Cô lao luôn đến chỗ bạn trai mình để hỏi cho ra nhẽ, còn đối với Tuấn thì vừa nhìn thấy Trang anh đã hoảng hốt cúi gầm mặt xuống…
- Em…em sao em lại ở đây?
- Bây giờ em mới chính là người phải hỏi anh câu đó. Tại sao anh lại ở đây, trong bộ dạng này…Anh có biết là lũ bạn em nó nhìn thấy hết rồi khinh bỉ em như nào không hả?
( ảnh minh họa )
- Anh…anh xin lỗi…
- Tại sao anh không nói sớm với em…anh chỉ là gã xe ôm hả?
- Anh…anh….
Không để bạn trai nói hết câu Trang kéo luôn Tuấn vào quán cafe để nói chuyện rõ ràng, sau khi uống hết cốc nước Tuấn nhìn trang nói…
- Đây có lẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau nhỉ? Em cứ chia tay rồi chọn cho mình người đàn ông tốt…anh sẽ không oán trách gì em cả đâu.
- Chia tay á? Ai nói với anh là em sẽ chia tay.
- Em sẽ không bỏ anh á? Nhưng anh đã khiến em phải xấu mặt với bạn bè…
- Bạn bè thì mặc kệ chúng nó….em không còn quan trọng chúng nó nghĩ gì nữa cả. Nhìn bề ngoài em ham tiền vậy chứ thật ra em yêu anh….nên tất nhiên em sẽ không bỏ anh, chỉ là em giận vì anh làm xe ôm mà không nói. Anh chạy xe ngày kiếm được bao nhiêu mà đi thuê xe rồi ăn mặc này nọ….chính vì thế em vẫn nghĩ anh là giám đốc thật nên mới vung tiền này nọ. Em xin lỗi…anh đã vất vả và khổ sở lắm đúng không?
Tuấn không nói lời nào anh chỉ ôm lấy Trang thật chặt và thầm cảm ơn cô, thật ra hôm nay Tuấn chỉ đóng giả vai anh xe ôm chứ thật ra anh là giám đốc một tập đoàn lớn. Chỉ là anh muốn thử lòng xem Trang có yêu mình thật lòng không và kết quả ngoài sức mong đợi..
Đi tăng 2 với sếp, tôi ngã ngửa khi thấy bạn gái mình là cave
Em sà vào vòng tay giám đốc, người chốc lát sẽ vui đùa với cơ thể của em, cho em vài trăm, thậm chí cả ngàn đô không chừng.
Ảnh minh hoạ
Em đẹp từng đường nét trên khuôn mặt lẫn đường cong cơ thể, cái đẹp ma mị nhưng không hề kiêu kỳ. Có thể tạo hóa đã nhầm lẫn khi đặt em vào cái xã hội hiện đại và Tây hóa này, cuộc sống của em phải là ở một vài thập kỷ trước, cái đẹp lẽ ra phải đặt vào lúc đó. Tôi gặp em vào một chiều cuối tan tầm của giảng đường đại học, một anh chàng máu nghệ sĩ lẽ dĩ nhiên không thể làm ngơ trước một nụ cười duyên dáng trong ánh nắng chiều. Thú thực là bản thân đã ngẩn ngơ một lúc để em đi khuất tầm mới chợt tỉnh. Người lắm tài và nhiều tật như tôi dễ dàng tìm rồi bắt được sóng của nàng qua vài người bạn hay lê la hàng quán. Cũng chẳng khó gì sau vài tình huống sắp đặt như tình cờ, tôi quen em và được em đón nhận vào tập thể những người con trai theo đuổi em. Tôi luôn coi bản thân đặc biệt, lẽ dĩ nhiên vài tài lẻ của tôi khiến nàng đổ một cách đầy thuyết phục.
Chinh phục được một cô gái đẹp để có cái gật đầu không khó, nhưng khi đã yêu rồi chinh phục nốt cơ thể cô ấy chẳng dễ dàng chút nào. Thật kỳ lạ là điều đó hoàn toàn đúng như người ta nghĩ. Tất nhiên nàng đã không đồng ý cho lần đầu tiên đó, nhưng hình như mọi chuyện đã an bài và nàng như con cừu gục ngã trong bàn tay người thợ săn vậy. Sau giây phút mặn nồng, tôi biết với nàng tôi là người đầu tiên. Tôi càng yêu nàng điên cuồng, như cảm thấy mình có lỗi vì trước giờ với biết bao nhiêu phụ nữ, họ và tôi đều hiểu nhau chỉ là qua đường. Còn với em, tôi là người có trách nhiệm khi đã yêu nhau thật lòng.
Tình yêu, tình dục, hai thứ đó gắn với nhau và khiến con người ta có trách nhiệm, tất nhiên cũng khó khiến người ta bỏ nhau hơn. Một vài dự định cho đám cưới sau ngày nàng ra trường tôi đã chuẩn bị rất kỹ. Tôi ra trường trước nàng một năm, học tốt nên có một công việc đàng hoàng ở một doanh nghiệp quen biết với bố mẹ. Vậy nhưng một chữ ngờ làm con người ta như sụp đổ tất cả.
Giám đốc của tôi là người thành đạt, mọi thứ ông có khiến người xung quanh phải ghen tị. Có một bà vợ cố chấp nên thỉnh thoảng ông hay tìm niềm vui bên ngoài, như để giải quyết căng thẳng và mệt mỏi trong cuộc sống vậy. Tôi biết điều đó và coi như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng trong vài cuộc đàn đúm, vợ ông hỏi tôi còn bao che cho. Chính vì điều đó, ông coi tôi như chí cốt ngọt bùi. Trai trẻ mới bước vào xã hội nhưng tôi nhận thức được làm một người đàn ông sắp có vợ không thể sa ngã, nên mọi cuộc vui đều tham gia có mức độ. Một lần, ông tâm sự về thú vui mới, không còn với mấy cô bia ôm mắt xanh mỏ đỏ, ông nói về những cô sinh viên ngây thơ trong sáng. Ông nói về cái giá có cao nhưng chất lượng đảm bảo, một chuyến đi nghỉ ở biển với vài cô giá tiền đô nhất định phải có tôi mới vui, vui một phần và bao che lại một phần khác. Tôi lưỡng lự và gọi hỏi ý kiến em về một chuyến đi công tác hai ngày ở thành phố, chỗ tôi làm cách chỗ em cũng không gần lắm, cuối tuần mới gặp nhau một lần. Em đồng ý một cách dĩ nhiên như công việc là phải làm vậy. Tôi vui vẻ nhận lời giám đốc. Chuyến đi định mệnh đó đã hé lộ sự thật động trời mà cho đến giờ này đây, tôi còn không dám tin mà run rẩy chấp nhận sự thật.
Sau cuộc nhậu ở một club nhỏ, tôi như sắp đổ gục vì quá chén, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nghe loáng thoáng cuộc chơi mới bắt đầu. Giám đốc cho gọi mấy em đã chuẩn bị từ trước, từ ánh đèn mờ tôi thấy em, vợ sắp cưới của mình đi ra, uốn éo và cười đùa với mấy gã. Có rất nhiều cô gái cũng như vậy và tôi như không tin vào mắt mình, em không thấy tôi. Em đẹp, chất lượng (người yêu tôi chất lượng nhất mà). Em sà vào vòng tay giám đốc, người chốc lát sẽ vui đùa với cơ thể của em, cho em vài trăm, thậm chí cả ngàn đô cũng không biết chừng. Tôi như hoang mang tột độ, tỉnh hẳn rượu bia nhưng miệng không thể phát ra lời. Tôi đứng ngây dại nhìn em đến lúc em thấy tôi. Tôi cắm đầu chạy thoát khỏi nỗi đau đang chực trào lên trong lồng ngực, nếu có thể đứng lại lúc đó tôi sẽ giết em mất.
Tôi về, dọn dẹp mọi thứ nơi căn hộ thuê cho hai đứa, những kỷ niệm còn sót lại, tôi xé bỏ tất cả, cứ nhìn cái khoảnh khắc lúc đó tôi không thể nào kìm nén được. Tôi đã cho nàng tất cả, tạo điều kiện cho nàng thật thoải mái, không nghĩ mình yếu đến mức nàng phải tìm niềm vui mới. Vậy tại sao? Bao nhiêu suy nghĩ đổ dồn về đúng lúc tôi gặp em mở cửa bước vào. Dù hơi giật mình, em quay lại với vẻ lạnh lùng vốn có, cái vẻ không hề cảm thấy ăn năn của em càng khiến máu điên tôi nổi lên. Kìm nén hết sức, tôi hỏi: Tại sao? Sao phải làm như vậy, lẽ nào thiếu thốn đến mức làm vậy? Tôi đã khiến cô thiếu thốn đến mức phải làm cave?
Nghe từ đó thốt lên, nàng bật khóc và nói trước khi yêu tôi em đã là cave rồi. Hôm ngủ với tôi chỉ là những ngày cuối của kỳ kinh mà thôi. Câu nói khiến tôi bàng hoàng đến nghẹt thở, nghĩa là tôi đã bị chính em đưa vào tròng trong một câu chuyện mà nếu thật thì vẫn muốn tin chuyện cổ tích còn hơn. Em kể trong đau đớn rằng đã có một đứa con sau lần lầm lỡ, mọi chuyện em giấu nhẹm kể cả mấy đứa học cùng đại học. Em xin phép nghỉ một năm sinh con, rồi để cho mẹ ở quê một mình chăm sóc, ba em mất sớm. Với một người mẹ và đứa con, em không còn cách nào khác là phải làm việc đó để kiếm tiền nuôi con.
Em đẹp, mác gái cao cấp nên được nhiều đại gia săn đón, em có quyền lựa chọn và đặt điều kiện với họ. Mọi chuyện xảy ra hơn hai năm nay nhưng tôi không hề hay biết. Em bảo giấu tôi vì nếu biết mọi chuyện sẽ chẳng có kết cục đẹp và em cũng biết trước sẽ chẳng đi đến đâu với tôi, chỉ là em yêu tôi thôi. Tình yêu của con người trên đời này là thứ gì đó mà khiến con người ta gắn kết với nhau? Tôi thật không thể chấp nhận được sự thật trước mắt, không biết phải làm như thế nào nữa. Tôi trách bản thân ngu muội, dốt nát không nhận ra hay chỉ vì em giấu chuyện quá khéo? Chuyện xảy ra thật sự không thể nào tha thứ dù bản thân yêu em lắm, dự định biết bao nhiêu điều cho đám cưới sắp tới.
Tôi hoang mang vô độ và không nhận ra phương hướng nào đúng đắn cho bản thân nữa. Tôi rời xa nàng đến nay hơn một tháng, không thể kiềm chế nổi, mong mọi người cho một lời khuyên chân thành.
Theo VNE
Điếng người khi chồng giám đốc dẫn đứa con riêng về nhà Em hãy coi nó như con của chúng ta. Còn nếu em không chấp nhận thì chúng ta ly hôn, anh sẽ để lại căn nhà và tiền trong tài khoản để em nuôi con. Đã hơn một tháng trôi qua, chị vẫn không tài nào ngủ được, cứ nhìn thấy Vy đứa con gái chồng vừa mới dắt về, chị không cầm...