Có bạn gái rồi vẫn là “gà mờ” chuyện ấy
Tôi quen bạn gái cũng gần 1 năm và chưa từng để xảy ra “chuyện đó”. Nhưng tôi băn khoăn một điều, bạn bè tôi ai cũng nói tình yêu không tình dục thì không phải là yêu.
Ảnh minh họa
Tôi và bạn gái đều là sinh viên năm 3 của một trường đại học trên Hà Nội. Chúng tôi học khác lớp nhau nhưng vì học tín chỉ được đăng kí môn học nên có những môn chúng tôi ngồi chung một giảng đường. Cũng vì thế mà chúng tôi vô tình gặp gỡ, quen nhau và một cuộc tình lãng mạn thời sinh viên nảy nở lúc nào không hay.
Người ấy của tôi là một cô gái dịu dàng, nết na với ánh mắt trong veo và nụ cười e lệ, mái tóc dài thướt tha. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm mến, chẳng thế mà thằng con trai nổi tiếng “đào hoa” như tôi, gặp cô nào cũng mồm năm miệng mười mà khi gặp em, tôi lúng túng không nói lên lời.
Video đang HOT
Từ dạo quen em, tôi chăm chỉ lên giảng đường hơn và luôn ngóng tìm ánh mắt trong trẻo của người con gái đó. Lần nào tôi cũng kiếm cớ để được ngồi cạnh em, bắt chuyện làm quen và không ngờ em cũng rất cởi mở tiếp chuyện.
Từ những câu chuyện gẫu làm quen, những buổi học trên thư viện, những buổi dạo chơi vô tình, chúng tôi đã thành một cặp từ bao giờ. Ở bên cô ấy tôi cảm thấy rất vui vẻ, hãnh diện vì cô ấy là mẫu con gái truyền thống, dịu dàng nết na, ăn nói nhỏ nhẹ mà chàng trai nào cũng mơ ước. Chúng tôi rất ít khi cãi nhau hay xích mích, nhưng không vì thế mà gia vị tình yêu giảm bớt ngọt ngào trong suốt 1 năm qua.
Tôi rất yêu và trân trọng bạn gái mình, giữa chúng tôi chỉ bày tỏ tình cảm bằng những vòng ôm thật chặt và nụ hôn nồng cháy, còn vẫn chưa vượt quá giới hạn như rất nhiều cặp đôi khác. Bạn bè cùng trang lứa với tôi có người còn thuê cả phòng trọ để ở chung với bạn gái theo kiểu “góp gạo thổi cơm chung”, ngày ngày bên nhau âu yếm hạnh phúc khiến thằng con trai như tôi cũng có chút tò mò xem cuộc sống “vợ chồng” là như thế nào. Mỗi lần gặp nhau bọn nó đều kể về “chuyện ấy” như nào, kĩ thuật ra sao, cảm giác tuyệt vời, lên đỉnh…, tôi nghe mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì và bị bật ra ngoài cuộc khiến lũ bạn tôi được phen cười chế giễu, bảo có bạn gái rồi mà vẫn gà mờ, chả biết gì.
Rồi lại đến mấy ông anh trong xóm trọ thỉnh thoảng lại trêu đùa, bỡn cợt, hỏi “hai đứa mày đã có gì chưa?”, tôi cười bảo làm gì có chuyện gì thì các anh vỗ vai bảo tôi “gà” thế, yêu là phải dâng hiến, trao cho nhau trọn vẹn thể xác và tâm hồn. Như thế mới là tình yêu đích thực.
Làm “chuyện ấy” không chỉ đơn thuần là hành vi bản năng mà là một việc có ý nghĩa thiêng liêng, khiến cho đôi bên nam nữ thêm gắn bó hơn, quyến luyến không rời. Rồi có anh tỏ ra nghi ngờ “máy móc chú mày có vấn đề hay sao mà ở cạnh người yêu không ham muốn?” Hay “cô bé kia” đã trao cho ai rồi nên sợ bị phát hiện? Rồi thì gần đây người ta ly hôn nhiều thế chẳng qua là do vấn đề kia không được thoả mãn, nếu không thử trước thì sau này biết thế nào…
Những lời bông đùa ấy nếu chỉ một lần thì cũng chỉ như gió thoảng qua, chợt đến chợt đi nhưng nó cứ dai dẳng trong những câu chuyện đùa của hội con trai khiến tôi cũng phải chột dạ suy nghĩ. Từ trước đến giờ khi ở cạnh người yêu, tôi cũng thèm khát và ham muốn thân hình nóng rực, thơm ngát của bạn gái nhưng tôi đã phải cố gắng kìm nén bản thân để sự gần gũi chỉ dừng lại ở những nụ hôn cuồng nhiệt. Khi tôi có ý định đi xa hơn là người yêu đẩy ra ngay và từ chối, bảo là để giữ cho đêm tân hôn.
Dạo này đi chơi cùng cô ấy, trong tôi luôn có những băn khoăn ngờ vực về “chuyện ấy” khiến cả hai đều mất vui. Tôi có nên nói thật tâm trạng của mình cho bạn gái biết? Liệu cô ấy có khinh thường tôi không? Liệu tình yêu không có tình dục có phải là tình yêu chân thành?
Theo Vietnamnet
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...