Cô ấy không thể bỏ chồng để đến với tôi
Chồng tiến sĩ hơn vợ 13 tuổi dọa đem con ra nước ngoài trả thù, còn mẹ cô ấy đòi tự tử. Vì mẹ, năm 20 tuổi cô ấy đã lấy người mình không yêu.
Tôi là một người thường xuyên theo dõi chuyên mục, cũng không nghĩ là một ngày nào đó mình lại gửi tâm sự như thế này. Nhưng giờ tôi cảm thấy bế tắc và không biết phải làm sao. Hy vọng có một người để tâm sự nhưng lại không có. Tôi cũng chỉ muốn tâm sự về nỗi lòng của mình.
Tôi và cô ấy yêu nhau rất nhiều và có sự thấu hiểu rất sâu sắc. Thế nhưng tôi và cô ấy lại không thể đến với nhau vì hoàn cảnh. Tôi đến với cô ấy rất tình cờ và dần quen nhau, cô ấy hiểu tôi rất nhiều. Chưa ai có thể hiểu tôi nhiều như cô ấy. Dần chúng tôi thân thiết hơn và phát sinh tình cảm. Tôi yêu cô ấy rất nhiều tuy cô ấy là người đã có gia đình và có con.
Cô ấy lấy chồng cách đây 5 năm thế nhưng không yêu chồng và cả hai cũng đã sống xa nhau rất lâu. Cô ấy lấy chồng chỉ vì gia đình, vì cái nghĩa và vì mẹ cô ấy muốn như thế. Ngày cưới, cô ấy như kẻ mất hồn và thẫn thờ, cứ để mọi chuyện xảy ra. Cô ấy vì thương mẹ, đã cam chịu lấy người mình không hề yêu vì mẹ cô ấy cho rằng, đó là người tốt nhất cho cố ấy, rằng anh ta là người có địa vị và danh vọng. Anh ta là một tiến sĩ khoa học và hơn cô ấy 13 tuổi.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Chỉ vì nghe theo lời mẹ mà cô ấy phải lấy người mình không yêu khi mới 20 tuổi. Sau khi cưới một thời gian không lâu thì chồng cô ấy đi nước ngoài để học tập và nghiên cứu liền một mạch tới đầu năm nay. Chỉ lâu lâu chồng cô ấy mới về được vài ngày lại đi tiếp. Khi có bầu cô ấy cũng chỉ có một mình, tự lo mọi thứ, tự sinh và nuôi con khôn lớn. Anh ta không một lần hỏi thăm vợ rằng cô ấy có mệt hay không và sống rất gia trưởng. Tuy anh ta có thể cho mọi thứ về vật chất, của cải nhưng cô ấy luôn thiếu thốn về mặt tinh thần và tình cảm.
Video đang HOT
Thời gian chúng tôi quen nhau, cô ấy rất hạnh phúc và không u sầu nhiều như trước. Chúng tôi yêu nhau rất nhiều và thường gặp gỡ, tuy nhiên, tôi và cô ấy chưa hề đi quá giới hạn, tuy có những lúc điều kiện rất dễ xảy ra chuyện đó nhưng tôi đã nói với cô ấy, không nên như vậy. Nếu ngày nào đó đến được với nhau thì đó là chuyện bình thường nhưng bây giờ thì không nên. Tôi luôn suy nghĩ và lo lắng cho cố ấy. Tôi cũng không bao giờ ghét con của cô ấy và luôn quan tâm lo lắng cho mẹ con cô ấy rất nhiều.
Tôi không nghĩ và cũng không cố che giấu chuyện này. Tôi nói với cô ấy, nếu yêu và muốn sống với tôi thì một ngày nào đó, khi tự do, tôi sẽ đến với cô ấy. Bỗng một ngày chồng cô ấy biết chuyện giữa chúng tôi và anh ta về nước. Anh ta đã làm khó rất nhiều, nói nhiều làm cô ấy rất căng thẳng. Cô ấy đòi ly dị thì anh ta không chịu. Phải chăng khi thấy mình sắp mất đi một người thì anh ta mới quay về? Như vậy anh ta có thật sự thương vợ hay không?
Anh ta bắt vợ bỏ làm và ở nhà nhưng cô ấy không chịu. Anh ta nói rằng, nếu không chịu ở nhà thì tự đi kiếm tiền lo cho bản thân, anh ta sẽ không lo cho cô ấy về tiền bạc nữa. Cô ấy chấp nhận đi làm, tự lo và vẫn sống như vậy với anh ta. Anh ta luôn lấy vật chất để làm điều kiện với cô ấy. Cô ấy nói là rất yêu, muốn đến với tôi nhưng không thể vì không muốn con phải khổ khi cha mẹ như vậy. Cô ấy sợ không giành được quyền nuôi con khi chia tay anh ta.
Anh ta từng dọa nếu ly dị thì sẽ bắt con và đưa nó đi nước ngoài sống, không cho cố ấy gặp con nữa để trả thù. Cô ấy rất sợ và thương con nên không dám ly dị. Anh ta cho rằng, mình phải bỏ cả công việc mà nhiều người mơ ước ở nước ngoài để về với cô ấy vì chuyện giữa chúng tôi, và xem như thể cô ấy đã hủy hoại sự nghiệp của anh ta.
Tôi không nghĩ một người đàn ông có học thức cao lại đi nói với vợ mình như thế. Vậy anh ta có nghĩ cô ấy đã bỏ cả cuộc đời, cả tuổi thanh xuân của mình vì anh ta hay không. Một phần nữa làm cô ấy rất khó xử là từ phía mẹ đẻ. Bà đã dọa sẽ không sống nữa nếu cô ấy ly dị chồng. Cô ấy cũng rất thương mẹ nên không dám. Cố ấy đã phải vì mẹ mà lấy người chồng này và giờ lại vì mẹ mà không thể đi tìm hạnh phúc riêng cho mình. Cô ấy cũng từng nói, nếu như chưa có con thì dễ xử hơn và sẽ đến với tôi.
Tôi rất yêu và lo lắng cho cô ấy rất nhiều. Thời gian gần đây, cô ấy rất căng thẳng khi mà suốt ngày bị chồng và mẹ cô ấy dày vò. Tôi thực sự muốn giải thoát cho cô ấy nhưng cảm thấy bất lực vì không thể làm gì được. Cách đây mấy ngày, cô ấy nói muốn chấm dứt với tôi vì không chịu nổi áp lực từ mẹ, từ chồng và gia đình nhà chồng. Cô ấy nói rằng thà chịu đau khổ khi không thể đến với tôi để được yên ổn nuôi con khôn lớn chứ không muốn đến với tôi vì cô ấy sợ mất con. Tôi giờ đây không biết phải làm thế nào nữa, tôi rất đau khổ và tuyệt vọng.
Theo VNE
Gửi anh nơi phương xa
Ở nơi đó nhớ giữ gìn sức khỏe anh nhé! Khi không có em ở bên, anh phải biết tự lo cho mình đấy...
Ngày ấy...
Sáng nào anh cũng nhận được một tin nhắn chỉ vẻn vẹn mấy kí tự: "Chúc anh 1 ngày mới vui vẻ"... nhưng anh mỉm cười hạnh phúc cả một ngày dài. Nhưng bây giờ, có lẽ đã lâu lắm rồi anh chưa được đọc một tin nhắn nào như thế cả...
Ngày ấy...
Nếu có một cô gái nào nhắn tin cho anh, một số điện thoại lạ trong danh bạ của anh, em sẽ tra khảo anh cả ngày, sẽ hỏi cho ra ngô ra khoai... Nhưng bây giờ, cả chục cái tên mới được add vào danh bạ điện thoại của anh, hàng chục tin nhắn trong nick yahoo... cũng không làm em bận tâm hay suy nghĩ gì...
Ngày ấy...
Những lúc anh trêu chọc chỉ làm em cười thật nhiều... Còn bây giờ... em suy nghĩ nhiều về những lời anh nói, kể cả đó chỉ là một câu nói đùa. Đôi lúc em thấy bực mình, rồi lại giận nhau, mệt mỏi... và lại khóc...
Ngày ấy...
Em không cần phải ôm khư khư cái tay vịn trên xe bus, em cũng không phải loanh quanh vì sợ ngã... Bao giờ em cũng vịn vào tay anh, và cũng là anh ở đó, giữ chặt vai em mỗi khi xe phanh gấp... Nhưng bây giờ, một mình em có thể đi khắp đây đó, bằng cái phương tiện mà em đã từng rất sợ ấy.
Ngày ấy...
Em quan tâm lo lắng cho anh thật nhiều, em có thể ngồi bên anh thủ thỉ tâm sự cả một ngày dài. Em kéo anh dựa vào bờ vai bé nhỏ mỗi lúc anh buồn, tặng anh chỉ một nụ hôn thôi và ngày sinh nhật anh... Nhưng bây giờ, em phải dừng lại thôi, anh à, dừng lại những gì mà em đã làm. Em không thể ôm anh thật chặt nữa rồi, không thể cùng anh tung tăng trên con đường trong mưa hạ lạnh dìu dịu...không thể gần bên anh mỗi lúc anh cần em... Không gì cả, anh ạ. Là tại em, em đã để anh đi mất rồi, đi thật xa... và thật lâu...
Em tin rằng ngày anh trở về nắng sẽ lại ấm sau bao nhiêu mưa dầm và gió lạnh... (Ảnh minh họa)
Ba năm, với ai đó có thể không là gì cả, nhưng với em nó là một quãng thời gian thật dài, anh biết không? Ba năm đủ cho một đứa trẻ biết nói, biết đi... Đủ cho một mái tóc pha sương cùng thời gian... Đủ cho ai đó quên một bóng hình đã xa, cho một mối tình đơn phương có hi vọng thay đổi điều gì đó... Nhưng anh yêu à, nó cũng thật dài và lâu để em nhớ về anh nhiều đến thế! Để rồi mỗi lần nhìn anh qua màn hình máy vi tính, em lại khóc... khóc vì thương anh, vì nhớ anh, vì thương cho tình yêu đầy sóng gió của mình.
Cuộc sống đã thay đổi thật nhiều và em cũng đã không còn là em như lúc trước... Đã vô tâm hơn trước nhiều, và đôi khi hững hờ với chính tình yêu của mình nữa...
Nhưng qua bao nhiêu chuyện lớn, chuyện nhỏ, qua thời gian và những lần em tưởng như anh đã không còn bên em nữa, không còn yêu em nữa... Anh vẫn chưa bao giờ thay đổi, vẫn là anh nhẹ nhàng và đáng ghét, thích bắt nạt em, hay nổi nóng và lúc nào cũng tìm đủ cách để che giấu cảm xúc...
Những gì hôm qua diễn ra khi tình yêu vẫn còn là thứ hương vị xa lạ với cả anh và em, hôm nay có đôi lúc hững hờ và vô tâm như thế.Và ngày mai, sẽ không còn những mơ mộng như lúc ban đầu, nhưng em sẽ sống tốt hơn, anh nhé... Sẽ học cách yêu thương và chia sẻ thật nhiều... Em hứa đấy...
Ở nơi đó nhớ giữ gìn sức khỏe anh nhé! Khi không có em ở bên, anh phải biết tự lo cho mình đấy. Em tin rằng ngày anh trở về nắng sẽ lại ấm sau bao nhiêu mưa dầm và gió lạnh, ngày này của ba năm sau, anh sẽ đến bên em, nồng nàn và dịu êm hơn bao giờ hết. Em yêu anh, và sẽ luôn đợi anh...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không dám lấy vợ vì nghèo Ở các thành phố lớn, không ít người đàn ông chấp nhận "tuyệt tự" bởi cảm thấy không đủ sức cáng đáng một gia đình, không mang đến cho vợ con cuộc sống "có thể chấp nhận được". Đặt giường cưới trong... toilet? Căn hộ tập thể cũ của ông Hoan (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) vốn cũng được 35 m2, ngoài...