Cô ấy giế.t co.n tôi
34 tuổ.i tôi ly dị vợ. Tôi không đau vì tan vỡ gia đình, mất vợ, bởi tình cảm của vợ chồng tôi đã rạ.n nứ.t đến mức không còn có thể hàn gắn. Chia tay là giải thoát cho nhau.
Nhưng, điều đau khổ nhất của tôi là sau khi chia tay, vợ tôi lập gia đình mới với một Việt kiều và mang theo con đi Mỹ. Lúc đầu tôi tìm cách ngăn cản vì như thế đồng nghĩa với việc tôi hoàn toàn mất con. Nhưng người thân, họ hàng, bạn bè đều khuyên tôi hãy để con ra đi, sẽ có điều kiện học hành, phát triển tốt hơn. Tôi đành đa.u đớ.n chấp nhận xa con.
Hai năm sau, tôi lập gia đình mới. Người vợ sau của tôi cũng từng có một đời chồng, có một con gái. Tôi yêu cô ấy một phần chính vì con gái của cô. Bé có nhiều nét giống con tôi đến lạ kỳ. Bé mới hai tuổ.i nên hồn nhiên gần gũi với tôi. Chúng tôi trở thành một gia đình thật sự. Nhìn chúng tôi, không ai nghĩ bé My không phải con tôi. Nhờ vậy, tôi cũng vơi bớt nỗi đau mất con.
Video đang HOT
Lấy nhau được một năm, tôi bắt đầu sốt ruột khi thấy vợ cứ uống thuố.c ngừa thai. Tôi nói, tôi muốn có thêm một đứa con nữa. Cô ấy lại bảo, tôi và cô ấy đều đã có con. Cuộc sống của chúng tôi bây giờ đang đầy đủ, hạnh phúc, sinh thêm một đứa con nữa để làm gì?Tôi giận quá, muốn hét lên với cô ấy rằng tôi muốn có đứa con của mình. Cô ấy lại nói, như vậy là tôi giả dối, không coi bé My là con của mình. Sinh đứa nữa, bé My không còn là con anh nữa, anh sẽ đối xử với nó thế nào? Cứ thế, vợ chồng tôi tranh cãi không có hồi kết.
Nhờ họ hàng, bạn bè khuyên nhủ thiệt hơn, vợ tôi đồng ý sẽ sinh con. Không ngờ, cô ấy chỉ giả vờ, vẫn lén tôi dùng thuố.c ngừa thai. Nhưng cuối cùng, tôi cũng làm cho cô ấy phải ngưng thuố.c sau nhiều mâu thuẫn, cãi cọ, thậm chí dọa l.y hô.n. Thế nhưng, thêm một năm nữa trôi qua, vẫn chưa thấy cô ấy mang thai. Thỉnh thoảng cô ấy lại bảo bệnh, mệt, yêu cầu tôi ngưng quan hệ cả tháng trời. Tôi vẫn không nghi ngờ gì, cho đến hôm qua…
Trong khi vợ đi vắng, cần giấy tờ nhà để làm một việc gấp, tôi buộc phải gọi thợ đến mở khóa tủ mà cô ấy giữ chìa khóa. Tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật: cuốn sổ khám bệnh của cô ấy cho thấy cô ấy đã hai lần phá thai trong vòng một năm qua. Tôi gần như chế.t điếng. Cô ấy đã giế.t chế.t con tôi.
Tôi ôm đồ đi khỏi nhà, không nói một lời nào, chỉ để lại những giấy tờ tôi tìm thấy trên bàn cho cô ấy hiểu lý do ra đi của tôi. Cô ấy cũng im lặng không hề gọi cho tôi suốt hai hôm nay. Chắc cô ấy hiểu tôi đang trải qua điều gì. Giờ đây tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Ở cùng mẹ chồng
Nó về làm dâu cũng đã ba năm có lẻ, những ấm ức, cay cú dường như sắp lĩnh hội đủ, các quy tắc bất thành văn bắt đầu được nó thiết lập để tạo nên kinh nghiệm cho mình, trong đó có những quan điểm sai mười mươi mà vẫn đành phải bấm bụng tuân theo.
Nó dần rút ra khái niệm "ở cùng mẹ chồng" và "sống chung với lũ", hình như là một câu đồng nghĩa nhưng khác âm. Bởi nó quá ngán ngẩm với những bài học xứng đáng được cho vào viện bảo tàng trưng bày cổ vật của mẹ chồng. Như, làm phận đàn bà là phải biết nhịn nhường, lo toan, giành về mình phần thiệt thòi hơn cho chồng con còn nhờ. Chồng về đến nhà dù vợ đang đầu tắt mặt tối cũng phải tươi cười chạy ra niềm nở chào đón, cất cặp cất mũ, kể cả chồng vừa đi nhậu say xỉn, chơi bời chán chê ở đâu về. Bà từng làm dâu hơn ba mươi năm, trong những hoàn cảnh còn bất công hơn thế, gánh vác, chịu đựng bao vất vả, tủi cực, vậy mà sao giờ lại cũng muốn con dâu mình phải chung số phận tương tự?
"Đang khi lửa tắt cơm sôi, lợn kêu con khóc chồng đòi tòm tem. Bây giờ lửa đã cháy lên, lợn no con nín tòm tem thì tòm". Phải thế mới là người phụ nữ đảm đang chính chuyên, nó nghe bà rao giảng, đọc và dạy đi dạy lại về sự tươm tất của người phụ nữ, tự hỏi không hiểu ông chồng trong câu ca dao ấy có bị què chân hay cụt tay không mà để vợ một mình xoay sở với hàng núi việc như vậy mà vẫn còn tâm trí để mà đòi "nọ kia". Sao anh ta không nhóm lửa, cho lợn ăn, còn vợ thì cho con bú chẳng hạn, rồi hai người cùng vui vẻ.
Thi thoảng nó cứ phải nhịn như "ăn cơm tám", để dành về báo lại với chồng theo chỉ thị từ "trên" giao, để chồng nói lại với mẹ sẽ dễ hơn, chứ con dâu mà nói bà lại lu loa lên.
Dù nhiều lúc nó muốn nói thẳng quản điểm "Mẹ chê ít chứ, chê vừa thôi và cứ từ từ mà chê, đừng có dồn dập quá kẻo con không tiếp thu, lĩnh hội đủ những gì mẹ yêu cầu". Bà khiến nó có cảm giác mẹ chồng chẳng có việc gì để làm và đã hết chuyện để nói nên cứ lê la từ chỗ nọ sang chỗ kia mà bêu rếu con dâu. Những lời nói bâng quơ buôn chuyện khi đến tai nó không thể là những lời góp ý hữu ích, chỉ càng khiến nó cảm thấy nặng nề, muốn hét lên "Những chuyện ấy liệu cả làng cả tổng đã biết chưa, hay để con bắc loa kể cho thông suốt và mọi người đều tỏ".
Nó cứ cố suy nghĩ mọi việc rất nhẹ nhàng, bức xúc mãi rồi cũng phải tự làm nguội mình. Sau này nó cũng làm mẹ chồng, thể nào chả mắc lỗi này tật kia khiến con dâu phiền muộn. Không biết bỏ qua, cứ chấp nhặt thì mình là người khổ tâm trước tiên, "đời người có mấy cái mười năm đâu", rồi sẽ qua cả thôi.
Theo VNE
Bạn gái đòi chia tay vì sợ cưới sẽ chế.t Vì mê tín, cô ấy sợ rằng lấy tôi sẽ bất hạnh nên kiên quyết muốn chia tay. Tôi phải làm sao? Chao chi. Tôi co môt chuyên mong muôn chi tư vân dum. Tôi la giao viên môt trương THPT co yêu môt ngươi cung công tac cung trương (cô ây lam công tac quan li thư viên ). Tinh tinh cô...