“Cô ấy có bầu rồi, em tính sao?”
Khi người phụ nữ ấy đi khỏi rất lâu, tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh trở lại. Tôi không hiểu chồng tôi lấy đâu ra những chuyện ghê rợn như thế về vợ mình để kể với nhân tình. Chẳng lẽ tôi xấu xa, đê tiện, bỉ ổi, ích kỷ, nhỏ nhen, vô văn hóa như vậy sao?
“Anh ấy bảo những tháng ngày sống với chị là tù ngục. Chị hãy buông tha anh ấy đi. Coi như chị làm phúc, tích đức cho mấy đứa nhỏ, mà anh ấy cũng có con trai nối dõi tông đường”- cô ta khóc lóc van xin tôi.
Trời ơi, tại sao đến bây giờ Quang mới nói là cuộc sống với tôi là tù ngục? Anh có bị điên không? Sao 15 năm qua, anh không nói như vậy? Mà có người tù nào lại trắng trẻo, mập mạp, phởn phơ như vậy không? Tôi cố giữ bình tĩnh: “Cô đừng tin lời anh ấy. Chẳng qua đó chỉ là những lời dối trá để chinh phục tình cảm của cô thôi. Tôi không thể ly dị anh ấy vì con tôi cần một gia đình êm ấm, hạnh phúc, có đầy đủ cha mẹ”.
Hay là tôi cứ bán quách căn nhà, chia cho anh một mớ rồi đường ai nấy đi?
Thế nhưng cô ta chẳng tin. Cô ta bảo rằng ngay lần đầu gặp gỡ cách nay 8 tháng, cô đã nhận ra Quang là một người đàn ông bất hạnh. Đó là ánh mắt anh luôn nhìn xa xăm, đôi lúc như vô hồn. Thoạt đầu anh cố giấu nhưng sau đó cô nài nỉ mãi anh mới chịu kể thật về hoàn cảnh của mình rằng anh đang thất nghiệp phải sống nhờ vợ nên bị khinh rẻ, coi thường. Thậm chí, trong câu chuyện của Quang, tôi độc ác đến độ không nấu cơm, không giặt giũ quần áo cho anh; nói chuyện “mày tao” với anh, buổi tối còn không cho chồng đụng tới… Trời ạ, có bị điên không?
8 tháng trước, đúng là anh có thất nghiệp thật. Khi đó, thấy anh buồn, tôi đã nhờ bạn bè tìm việc cho anh nhưng chỗ nào anh cũng bảo không phù hợp, anh nói bây giờ tuổi anh đã lớn, làm những chuyện vặt vãnh như vậy anh không làm được. Tôi bảo anh phụ tôi công việc ở cửa hàng tạp hóa nhưng cũng được vài hôm anh lại bảo đây là chuyện đàn bà, tủn mủn quá anh không làm được. Có lần tôi hơi bực bội nên sẵng giọng: “Vậy chớ anh làm được chuyện gì? Chuyện gì anh cũng chê hết thì biết làm sao?”. Hôm đó anh giận không ăn cơm. Hôm sau cũng không ăn cơm rồi tuyên bố “tuyệt thực”.
Cuối cùng tôi phải xuống nước năn nỉ: “Thôi, anh thích làm gì thì làm, em không nói nữa”. Anh làm thinh nhưng đã chịu ăn cơm. Tôi thật sự thấy mỏi mệt với sự mè nheo, làm mình làm mẩy của anh.
Bây giờ kinh tế gia đình một mình tôi gánh hết, lại còn phải lo cho ba mẹ anh ở quê. Lẽ ra anh phải để cho tôi thanh thản làm ăn, đằng này anh lại đeo lên vai tôi cục đá, thử hỏi làm sao tôi có thể vui vẻ, phấn chấn, hứng khởi trong chuyện chăn gối vợ chồng?
Cho đến một bữa nọ, anh bảo tôi đưa tiền để anh mua đôi giày thể thao: “Anh đi bộ với mấy chú trong hội người cao tuổi của phường…”. Tôi nghe vậy cũng mừng; vội vội, vàng vàng mua giày cho anh. Từ đó, sáng nào, chiều nào anh cũng diện giày thể thao, quần soọc, áo thun để đi bộ.
Tôi thấy anh vui vẻ, phấn chấn hẳn lên. Có hôm anh về tới nhà rất muộn, vẻ mặt đầy phấn khích. Tôi hỏi thì anh bảo vừa thắng một trận cờ với mấy ông bạn già. Tôi biết cờ tướng là đam mê của anh. Có khi mỗi ván cờ kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Vì vậy anh về muộn hoàn toàn có lý do chính đáng, anh thắng cờ nên phấn khích thì lại càng chính đáng hơn.
Video đang HOT
Anh cứ như vậy nhưng tôi không dám nói năng gì vì sợ anh lại giận, lại buồn, lại tủi thân. Cứ thấy anh vui là tôi vui. Có ngờ đâu sự thể lại ra như vậy. Trong lúc tôi cứ đinh ninh anh đi tập thể dục cho cơ thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ thì anh lại đi với người đàn bà khác bên ngoài.
Cô ta đã ly dị chồng, đang ở một mình. Cô ta cũng đi tập thể dục và gặp chồng tôi ở đó. Họ đi lại với nhau đã mấy tháng nay mà tôi không hề hay biết. Và bây giờ cô ta lại còn cả gan đến tận nhà bảo tôi nhường chồng cho cô ta…
Cô ấy lỡ có bầu rồi, em tính sao?
“Anh có còn là con người nữa không? Anh có lương tâm không? Trong lúc em nai lưng làm nuôi con, nuôi anh, nuôi cha mẹ anh; còn anh thì lại đi bồ bịch, trai gái… Trời ơi, sao tôi khổ như vầy!”- tôi khóc tức tưởi. Anh làm thinh, rất lâu sau mới nói: “Bây giờ cô ấy lỡ có bầu rồi, em tính sao?”. Tôi gào lên: “Tính, tính cái gì? Hoặc là anh bỏ cô ta, hoặc là anh bỏ mẹ con em. Anh lựa chọn đi”.
Nhưng anh không lựa chọn mà muốn có cả hai. Anh bảo chờ cho cô ta sinh nở xong rồi xem ý cô ta thế nào mới quyết. “Em cho anh thêm thời gian. Thật sự thì anh cũng không yêu thương gì cô ấy, chỉ là giải khuây trong lúc buồn phiền thôi nhưng cô ấy lỡ có bầu rồi nên anh phải có trách nhiệm”.
Tôi thấy thật buồn cười. Anh mà có trách nhiệm gì kia chứ? Thân anh còn lo chưa xong nói gì lo cho ai? Tôi bỗng thấy chán nản tột cùng. Tôi bảo anh: “Thôi, không nói nhiều nữa. Em cũng hết chịu nổi anh rồi. Anh cuốn quần áo qua ở với cô ta luôn đi. Đơn ly hôn em sẽ viết rồi đưa anh ký”.
Tôi tưởng chỉ dọa anh vậy thôi, nào ngờ anh dọn đi thật. Anh đi đúng 1 tuần rồi quay về như một tên lính thất trận: “Người ta lấy nhà lại rồi, giờ cô ấy cũng không biết ở đâu. Hay là em cho cô ấy về đây ở tạm chớ bụng mang dạ chửa như vậy biết đi đâu?”.
Trời đất quỷ thần ơi, anh có bị điên không vậy? Tôi sờ trán anh: “Anh bệnh hả? Anh mất trí rồi hả? Anh có tin rằng tôi sẽ giết chết cả hai người không? Đúng là đồ điên”.
Tôi nói nặng như vậy nhưng anh vẫn không chịu đi. Giờ đây suốt ngày anh mặt ủ, mày ê khiến tôi buôn bán cũng không được. Chưa hết, anh còn xin tiền cho cô ta ăn uống, trả tiền nhà trọ… “Anh có bị điên không? Anh đi ngay, đi ra khỏi nhà ngay!”- tôi lôi anh ra khỏi anh. Nhưng anh trì lại: “Anh không đi. Đây là nhà anh. Nếu muốn anh đi thì em bán nhà chia cho anh phân nửa thì anh đi”. À, ra là vậy. Giờ anh mới bộc lộ bản chất. Chắc là cô ta đã xúi anh làm vậy.
Tôi bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Tôi muốn tung hê tất cả, tới đâu thì tới, ra sao thì ra… Thế nhưng tôi lại nghĩ đến hai đứa con tôi, nghĩ đến cha mẹ anh ở quê, nghĩ đến tương lai của mình… Trời ơi, đầu tôi muốn nổ tung ra rồi. Hay là tôi cứ bán quách căn nhà, chia cho anh một mớ rồi đường ai nấy đi?
Theo VNE
Vừa lên chức, chồng cấm tôi đi xe dream
Thật tình, tôi không hiểu nổi chồng tôi nghĩ gì mà hành động như vậy. Một người đàn ông như thế không xứng để tôi tôn trọng.
Dù anh có lên chứ gì đi chăng nữa thì chuyện anh làm như thế cũng khiến tôi coi thường anh, sau này anh giàu có hơn nữa thì không biết, anh có coi trọng mẹ con tôi không.
Tôi và anh yêu nhau từ những ngày hai đứa con khó khăn. Tôi luôn hi vọng mình và anh sẽ là một mái ấm hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long. Anh chẳng giàu có, cũng chỉ bình thường, xuất thân tỉnh lẻ, còn tôi cũng vậy. Tôi nghèo hơn anh về mọi thứ, gia cảnh, công việc... Tôi cũng có chút tủi thân nhưng vì tình cảm, tôi gạt bỏ qua mọi thứ. Tôi vẫn yêu anh, quyết tâm lấy nhau.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. Khi công việc của anh ổn định, kiếm được nhiều tiền hơn, chúng tôi đã sinh một bé trai rất đáng yêu. Tôi và anh thực sự rất hạnh phúc với tổ ấm này, cuộc sống nói chung vui vẻ, ấm cúng. Tôi tư hào vì có người chồng luôn biết lo lắng cho gia đình, yêu thương vợ con như anh.
Rồi càng ngày, công việc của anh càng tiến triển, còn tôi thì cứ bình thường, lương vài triệu đủ mua rau cỏ. Anh kiếm được rất nhiều tiền, công danh phất lên như diều gặp gió. Anh hớn hở khoe với tôi về những thành tích anh đạt được và bảo, tương lai anh sẽ có thể lên chức. Ngày đó, vợ chồng còn chưa có tiền nên mọi thứ còn khó khăn, mỗi người một chiếc xe máy đi làm. Xe thì cũng không có tiền để đầu tư, nói chung, chồng muốn mà cũng không có.
Hôn nhân hạnh phúc, sau 3 năm, chúng tôi sinh một bé trai kháu khỉnh. Thời gian đó vì anh và tôi đều bận công việc nên chưa muốn sinh con. (ảnh minh họa)
Chỉ là khi công việc phất lên, chồng mới có điều kiện sắm cho mình một chiếc xe tốt tốt nhìn sang trọng hơn tí để đi. Còn tôi thì vẫn đi xe dream trước kia, khi mà nhà tôi cưới mua cho. Tôi không thích mua xe khác vì xe đó là kỉ niệm của gia đình tôi, cũng chẳng cần sang trọng gì cho cam. Vì mình đâu phải người giàu có gì, với lại, xe còn tốt thì mình còn đi.
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. Anh bảo, sếp cân nhắc anh từ lâu rồi và cho anh thời gian thử thách, muốn anh trở thành trưởng phòng mới của phòng kinh doanh. Anh vui mừng vô cùng và hôm nay, mọi việc đã thành hiện thực. Anh có được vị trí này thật sự đã là thành quả quá lớn. Thời gian qua tôi thấy anh cố gắng nhiều, cố gắng để được thăng chức. Cũng là sự nỗ lực của bản thân anh nên làm vợ, tôi thật sự mừng cho chồng mình.
Mấy ngày gần đó, anh mời bạn bè tới nhà ăn uống, tôi tự tay nấu nướng và chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ. Nói thật, vừa tốn kém vừa mệt nhưng chiều theo ý chồng nên tôi đành làm. Tôi cũng vui cho anh nhưng lại thấy chạnh lòng vì từ nay công việc của anh sẽ bận rộn hơn nhiều với lịch trình tiếp khách và nhậu nhẹt. Tôi suy nghĩ khi công việc của mình chỉ nhàng nhàng nhưng rồi lại tự nhủ, rồi anh sẽ kiếm tiền, làm giàu, anh sẽ cho tôi và con được cuộc sống hạnh phúc!
Thế rồi một ngày đẹp trời, chồng thông báo với tôi rằng, anh được thăng chức. Chuyện này anh biết từ lâu rồi nhưng chưa chắc chắn nên chưa dám nói với tôi. (ảnh minh họa)
Điều đầu tiên anh yêu cầu tôi là thay đổi cách ăn mặc. Vì anh bảo, bây giờ vợ của sếp rồi thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, sành điệu, có đi đâu thì đỡ mất mặt. Anh mua bao nhiêu quần áo về bắt tôi phải mặc theo sở thích của anh và giống mấy bà chị sang trọng ở công ty anh. Tôi không làm theo thì anh phật ý, anh khó chịu, anh bảo tôi là người không biết thương chồng, chiều chồng. Tôi đành phải chấp nhận nhưng bắt một người thay đổi phong cách ngay thật không dễ dàng gì.
Rồi chuyện thứ hai anh yêu cầu tôi làm thật khó. Anh bảo tôi phải thay ngay chiếc xe dream cũ rích mà bố mẹ tặng quà hồi môn con gái ngày con gái đi lấy chồng. Tôi nghe không lọt tai, nhất định không chịu vì đó là món quà ý nghĩa nhất của bố mẹ tặng tôi. Tôi muốn đi vì tôi đã gắn bó với nó rất lâu rồi. Món quà ấy có làm sao đâu, nó cũ nhưng không phải là không đi được, cũng chẳng ai chê bai chuyện đó cả. Thế mà anh bảo, đi xe đó ra ngoài người ta lại bảo không biết chiều vợ, rồi vợ trưởng phòng mà như thế thì mất mặt lắm, người ta cười cho.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh... (ảnh minh họa)
Nghĩ đến chuyện anh bắt tôi thay đổi cách ăn mặc đã quá lắm rồi, giờ thì bắt tôi đi xe khác. Tôi bực mình vô cùng, tôi không muốn làm chuyện đó. Giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là vợ chồng thông cảm, sẻ chia và biết lắng nghe, thấu hiểu nhau. Anh mới lên chức trưởng phòng, có gì mà tó tát, sĩ diện? Anh bắt vợ anh làm vậy để mua mặt cho anh, nhưng dốt cuộc là anh muốn gì? Cái xe xấu lại làm ô uế thanh danh của anh hay sao? Trước đây anh nghèo, tới cái xe còn không có mà đi, giờ thì phụ bạc.
Thú thực, cái chức trưởng phòng thì làm gì mà anh đã hống hách, giương oai? Nếu sau này anh lên phó giám đốc, giám đốc thì anh nghĩ sao? Tôi thật sự thấy mệt mỏi vì anh...
Tôi quyết định không làm theo ý anh, anh thích sao thì thích. Tôi bực bội vô cùng, không thể nào chấp nhận cái tính sĩ diện của chồng, không bao giờ chịu thua chồng trong chuyện này. Phải cho anh thấy, đồng tiền và sự sĩ diện không tồn tại mãi mãi, cũng không mua được tình cảm. Anh đừng có có mới nới cũ, có giàu khinh nghèo. Tôi có thể chấp nhận những tật xấu của chồng nhưng xúc phạm gia đình tôi, bố mẹ tôi, khinh thường tôi, tôi không bao giờ bỏ qua. Chưa gì đã sĩ diện thử hỏi sau này anh làm ra trò trống gì không hay chỉ là mua danh bán tước?
Theo VNE
Cay cú 'chơi khăm' vợ của người yêu cũ Là để trả thù cô bạn thân đã cướp mất anh khỏi tôi khi chúng tôi còn là một cặp tình nhân đẹp thời sinh viên. Tôi và anh yêu nhau được gần 1 năm thì đùng một cái, anh nói lời chia tay. Tôi còn không hiểu chuyện gì xảy ra vì lúc đó, tình yêu của chúng tôi đang mặn nồng....