Cô ấy cần đại gia để bao bọc
Tôi và bạn gái đã có 4 năm quen nhau rất hạnh phúc. Chúng tôi gắn bó với nhau từ khi còn sinh viên. Cô ấy sống trong một gia đình khá giả còn lúc đó tôi chỉ là một anh sinh viên nghèo, vậy mà tình yêu chúng tôi cứ thăng hoa theo năm tháng.
ảnh minh họa
Cô ấy thông cảm và chia sẻ với tôi mọi thứ, tôi cũng vậy. Cô ấy luôn khóc với tôi về sự đối đãi của gia đình, mỗi lần như thế cô ấy chỉ mong sao tôi ra trường làm kiếm tiền để cưới cô ấy càng sớm càng tốt. Tôi thương cô ấy hơn cả bản thân mình, nguyện phấn đấu hết mình để bù đắp cho cô ấy. Và rồi cô ấy được đi du học để lấy bằng thạc sĩ, lúc xa nhau tôi mới thấm thía nỗi đau của sự xa cách, cô ấy cũng vậy. Mỗi khi cô ấy nhắn tin cho tôi bảo là đang buồn thì bất chấp đang làm gì tôi cũng chạy tìm chỗ điện thoại Internet gọi cho cô ấy, thâm chí kẹt quá tôi gọi trực tiếp luôn…
Nhưng sự đời cũng trớ trêu, cô ấy có năng lực thực sự nhưng khi học bên đó lại gặp phải bất ổn về tinh thần do chính người thân đem lại nên đã bỏ học để về lại VN. Ngày xuống sân bay, cô ấy không dám gặp tôi vì mặc cảm, cô ấy nói: “Em đã làm anh thất vọng, giờ đây em chỉ mong anh hiểu và thông cảm cho em, anh có thể bỏ rơi em cũng được”. Tôi đã động viên cô ấy rất nhiều, rằng: sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa hai ta, nhìn cô ấy tiều tụy mà tôi không khỏi xót xa. Tôi biết sau cú vấp này cô ấy sẽ cố gắng hơn rất nhiều và chính bản thân tôi cũng phải cố gắng hơn.
Cô ấy đăng ký vào học RMIT ở Việt Nam, sự nỗ lực của cô ấy cũng được đền đáp vì chỉ thời gian ngắn cô ấy đã vô học được lớp thạc sĩ ở đây, bao niềm vui mừng cô ấy đều chia sẻ cùng tôi, chúng tôi thực sự hạnh phúc khi cả hai cùng nổ lực cho mái ấm tương lai. Cô ấy và tôi đưa ra biết bao là kế hoạch cho 2 năm tới sẽ cưới nhau…
Nhưng ở đời mọi việc cứ tưởng trừng đâu vào đấy thì đã có vấn đề cũng nảy sinh từ đây. Trong lớp cô ấy toàn là con đại gia, đi học bằng xe hơi, ăn những nơi sang trọng và mặc những thứ đồ rất đắc tiền. Ở đây họ đối xử với nhau bằng đẳng cấp, những cô gái trong lớp đều không thích chơi thân với cô ấy cũng bởi cô ấy không là con đại gia, không cùng đẳng cấp nhưng vẫn chung trường, chung lớp với họ, điều này đã làm cho cô ấy càng quyết tâm hơn. Cô ấy học ngang ngửa với những người mà có thâm niên định cư du học ở nước ngoài, làm cho những thành viên nam trong nhóm rất hãnh diện và các bạn nữ lại ghét cô ấy hơn. Nhiều bạn nam trong lớp rất thích cô ấy vì cá tính đặc biệt. Trong thời gian này chúng tôi ít có thời gian bên nhau với lại tôi và cô ấy không cùng nghề nên tôi cũng không giúp gì được cho cô ấy. Lúc này tôi hay nhớ cô ấy nhiều nên thường gọi điện khuyên: là tranh thủ giành thời gian cho nhau, nhưng có lẽ quá bận nên không giải quyết được gì, ban ngày làm công ty tối về tôi còn làm việc ngoài tới 1-2h sáng, cứ thế khoảng cách chúng tôi ngày càng xa ra…
Video đang HOT
Đã có những cuộc gây gổ nhỏ xảy ra và rồi khi sự việc lên tới đỉnh điểm, tôi nói lời chia tay (một phần cũng vì ghen khi cô ấy hay nói về anh chàng leader giàu có và giỏi giang, một phần cô ấy so sánh tôi với những con đại gia, tôi ra đời với hai bàn tay trắng thì làm sao chơi được như họ, cô ấy muốn tôi đổi xe tay ga, sắm đồ đắt tiền. Lúc này tôi đang cần vốn làm ăn sao tôi có thể chơi thế được). Khác với mọi lần, lần này cô ấy đồng ý ngay, cô ấy nói cô ấy muốn tự do, cô ấy giờ tham vọng lắm nếu tiếp tục sẽ khổ cho tôi và sau này cô ấy đi làm cô ấy muốn quen với những người giỏi hơn, muốn đi công tác nước ngoài, muốn làm thật nhiều tiền và mua sắm thỏa thích, làm bao nhiêu xài bấy nhiêu… Như thế liệu tôi có nuôi nổi cô ấy không?
Tôi ra sức khuyên nhủ cô ấy (vì biết chính áp lực và sự dố kỵ trong trường đã làm nên tính cách quyết tâm đổi đời của cô ấy) thì bị cho là nói nhiều, cô ấy kêu tôi buông tha cô ấy đi, cô ấy cần tự do, hai chữ “buông tha” làm tôi tái tê cả lòng. Mọi lời khuyên nhủ tôi đã làm nhưng không có kết quả, những lời khuyên của tôi đã làm cho cô ấy ghét tôi hơn, tôi không ngờ sự việc xảy ra quá nhanh.
Cách đó 1 tháng chúng tôi còn đi chơi noel, Tết Tây thì chụp hình và có thêm biết bao kỷ niệm vậy mà giờ đây đã tan tác hết rồi. Tôi không bao giờ thách đố cô ấy vì chắc chắn cô ấy sẽ làm được mọi điều bởi sự nỗ lực của mình, nhưng tôi sợ khi cô ấy thành công về mặt vật chất thì cũng là lúc lỗ hổng tinh thần quá lớn, chuyện này xảy ra với không biết bao nhiêu người khi đi theo con đường này. Tôi biết rõ và ra sức khuyên nhủ nhưng chỉ nhận được một câu: “Em đủ khôn để chọn một thằng thật giàu và biết thương em”. Điều này cũng đơn giản thôi nhưng tôi sợ vì lòng quyết tâm mà cô ấy dối lòng mình, sau này gặp người khác mà không hạnh phúc thì cô ấy lại cay nghiệt với chính bản thân.
Cô ấy nói với tôi: “Cho em 2 năm tập trung làm việc tạm thời ta xa nhau 2 năm sau đó gặp lại, nếu thực sự cần nhau sẽ quay lại với nhau”. Nhưng 2 năm không chăm sóc tình yêu thì còn gì nữa đâu, sự nhạt nhẽo là điều tất yêu và mỗi người biết đâu lại tìm cho mình một chỗ lấp tinh thần tạm thời cho là hiểu mình hơn. Sẽ có những người thế thân vào vị trí chúng tôi và lại có thêm người đau khổ, tôi không đồng tình với cô ấy về việc lấy tình yêu ra làm trò đùa. Từ ngày quen cô ấy tôi chỉ biết và yêu mỗi cô ấy thôi, tôi không muốn mất cô ấy, tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Giới hạn cuối
Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô phải xấu hổ.
Quân ngồi trầm ngâm trong màn đêm, nhìn đứa con nhỏ ngây thơ mà lòng anh đau như cắt. Nước mắt tự nhiên lăn dài, nước mắt của người đàn ông đã bước sang tuổi ngoài 30 như thổn thức hơn gấp bội. Năm xưa anh đã cố giấu đi những giọt nước mắt đó dù cho cảm giác tức tối trong lòng dâng trào trong lòng. Vậy mà ngày hôm nay anh đã khóc, khóc vì thương mình nhưng quan trọng hơn cả là thương đứa con ngây thơ của anh.
Anh theo đuổi cô một thời gian và cô nhận lời cưới. Việc cô chấp nhận cưới anh thật nhanh không phải là anh không nghi ngờ. Một người đàn ông yêu không nhiều nhưng cũng đủ thông minh để biết có điều gì không bình thường trong quyết định vội vàng của cô. Nhưng anh tự nhủ với lòng, hãy yêu thôi đừng toan tính quá nhiều.
Đêm tân hôn, anh hiểu vì sao cô nhận lời cưới anh nhanh đến vậy. Cô không còn là cô gái. Cô đã là người đàn bà của ai đó trước khi là vợ anh. Đêm đó anh thổn thức thật nhiều. Anh không biết phải đối diện với điều này như thế nào. Trách cứ ư? Để làm gì? Nếu như sự trách cứ của anh có thể thay đổi được quá khứ thì anh sẽ làm thế ngay lập tức. Anh là một người đàn ông và chắc hẳn chẳng có người đàn ông nào dễ dàng chấp nhận chuyện vợ mình không còn là con gái. Nhưng anh không thể trách cô, vì đơn giản, cô là vợ anh và vì những điều trong quá khứ đã qua, vì chẳng gì còn có thể thay đổi được, ngoại trừ anh chấp nhận.
Anh nén nỗi đau cho riêng mình, bước vào hôn nhân bằng tâm thế của một người đàn ông cao thượng. (Ảnh minh họa)
Anh đã chào đón vợ mình bằng một nụ cười vào sáng hôm sau thức giấc. Anh nén nỗi đau cho riêng mình, bước vào hôn nhân bằng tâm thế của một người đàn ông cao thượng.
Cuộc sống vợ chồng cứ thế diễn ra êm đềm. Vợ anh đối diện với anh bằng sự tự tin nhất có thể vì nghĩ rằng anh hoàn toàn không hề hay biết. Như vậy cũng tốt, đó là điều cần thiết nhất cho cuộc hôn nhân của anh. Thi thoảng, trong những lúc anh trở nên hèn mọn, anh cũng nghĩ về cái đêm tân hôn đầy trăn trở đó. Nhưng ngay sau đó anh lại tự xỉ vả chính bản thân mình vì đã để cho cái điều tầm thường đó ám ảnh mình.
Vợ anh sinh xong cu Bin, đó là niềm vui lớn nhất với anh. Anh cứ ngỡ sự bao dung của mình mang lại hoa thơm, quả ngọt. Anh cố gắng mỗi ngày để tổ ấm của mình luôn đầy ắp niềm vui. Chỉ tiếc rằng, vợ anh đã không hiểu được điều đó. Sự bao dung của anh khiến cô cho mình cái quyền thái quá với chồng.
Cô bắt đầu gằn hắt anh. Cô trách cứ anh không mang đến cho cô một cuộc sống giàu sang, phú quý như những người bạn khác của cô đang được hưởng. Cô dùng đến hai từ "Hối hận" trong cuộc hôn nhân với anh. Những gì mà cô nói, cô làm, thậm chí là cô nghĩ đều khiến anh bị tổn thương. Nhưng như kẻ đâm lao phải theo lao, anh đã bao dung và tha thứ cho sai lầm lớn nhất đời cô thì những điều ngày hôm nay cô làm anh cũng cố gắng để chấp nhận. Vì bây giờ câu chuyện của anh và vợ không còn là của hai người. Cu Bin là điều thiêng liêng nhất bây giờ mà anh muốn níu giữ.
Anh không muốn sự cố gắng bao năm qua trở nên vô ích. Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô phải xấu hổ. (Ảnh minh họa)
Anh càng cố gắng khuyên nhủ vợ, càng cố thay đổi dần suy nghĩ của vợ thì anh càng thất bại. Sự bao dung và nuông chiều của anh càng làm vợ mỗi ngày một quá quắt. Cô không coi anh ra gì và bắt đầu gây sự nhiều hơn. Cô so sánh anh với những người khác chỉ vì anh không thể mua cho cô đồ hiệu, không thể đưa cô đi ăn hàng. Cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng dù đầm ấm nhưng không làm cô thấy hạnh phúc.
Anh đã trăn trở, đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không muốn sự cố gắng bao năm qua trở nên vô ích. Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô phải xấu hổ. Anh đã chịu đựng nhiều vì con nhưng mỗi ngày cô thêm quá quắt... Anh thương đứa con nhỏ nếu bố mẹ chia lìa. Anh thương vợ mình mãi lầm đường lạc lối, quá u mê, ham vật chất để rồi không nhận ra đâu là giới hạn của hạnh phúc.
Hơn 3 năm sống chung nhà, anh đã chấp nhận mọi thứ chỉ để giữ mái ấm này cho con. Nhưng ngày hôm nay, khi những giới hạn cuối cùng đã vượt ngưỡng anh buộc lòng phải buông tay. Nhìn con ngủ trong đêm, thương con tới xót xa lòng nhưng anh đành làm cái điều mà ngay từ khi cưới anh đã không cho phép mình làm thế. Ngồi trong màn đêm, anh đắn đo thật nhiều mới đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn. Anh bỏ mặc phía sau những gì đã gắng gượng. Mọi thứ giờ chỉ còn là hai từ dang dở...
Theo VNE
Em sẽ quên anh, nhanh thôi... Cho tới khi nào em tìm được hạnh phúc thực sự cho riêng mình em sẽ hiểu việc chia tay ngày hôm nay là điều nên có... Nhìn em khóc trong ngày chia tay, anh đã không cầm lòng nổi. Nếu biết có ngày này, năm xưa anh sẽ không nói yêu em nhiều đến như vậy để hôm nay em phải đau...