Cô ấy bắt tôi phải “yêu cấp tốc” trước khi đi ra khỏi nhà…
Hễ có thời gian rảnh, là Hằng lại đòi … “yêu”.
Vợ chồng Lãm, Hằng lấy nhau chưa được bao lâu. Cuộc sống vợ chồng son đúng là nhiều điều thật hạnh phúc, nhưng ngày thường, do Lãm làm công việc ở Hà Nội, còn Hằng lại làm việc ở quê, hai người cách nhau hơn trăm cây số nên chỉ cuối tuần Lãm mới có mặt ở nhà.
Tất nhiên, sự xa cách về mặt địa lý đó kéo theo cả chuyện chăn gối vợ chồng cũng vì thế mà gián đoạn. Âu cũng là nỗi khổ tâm không ai muốn nhưng cũng chẳng có cách nào thay đổi được. Chính bởi thế, một năm, chỉ có vài ngày Tết ở nhà để vợ chồng gần gũi.
Cứ khi về nhà Hằng lại bắt đầu thực hiện chính sách, ăn tranh thủ “ngủ” khẩn trương. Vậy là từ hôm đó, hễ có thời gian rảnh, chỉ đợi chồng về là Hằng lại đòi “yêu”. Bữa tối, nấu cơm nhanh chóng, ăn uống qua loa rồi Hằng bắt chồng lên giường để “yêu”. Nhiều hôm đi nhậu nhẹt với bạn bè về, Lãm tìm cớ “hoãn binh” thì Hằng gạt phăng đi: “Mệt cũng phải cố, không tận dụng thời gian này để “tậu thêm người” thì còn thời gian nào tốt hơn nữa. Cố lên anh…”
Hễ có thời gian rảnh, là Hằng lại đòi … “yêu”.
Một đêm có khi Hằng bắt chồng “yêu” tới 2,3 lần. Nếu không làm thế là cô giận dỗi vì cho rằng chồng không yêu mình nên mới như vậy hoặc đã có người khác nơi công tác nên mới hững hờ với vợ. “Vợ chồng mới cưới nhau được ít thời gian, mình không muốn làm cô ấy buồn. Hơn nữa trong chuyện tình dục, khi phụ nữ đã chủ động mình mà từ chối sẽ làm họ bị tổn thương. Nhưng quả thật cứ chiều theo cái kiểu “yêu” nhanh kẻo đi mất của vợ mình mệt không sao chịu nổi. Chẳng biết có “tậu” được thêm một thành viên nhí hay không nhưng mình sắp chết vì cái kiểu đòi “yêu” của vợ rồi”, Lãm mếu máo tâm sự. Thực tâm, Lãm biết rằng vợ anh tranh thủ “vắt kiệt” để khi đi xa vài ngày hoặc một tuần anh không còn thừa sức, không tơ tưởng đến cô gái khác.
Hơn một tuần bị vợ áp dụng chính sách “yêu cấp tốc”, Lãm lăn ra ốm vì quá mệt mỏi. Đưa chồng đi khám, bác sĩ kết luận do vừa làm việc quá sức lại lao lực, mệt mỏi nên như vậy, Hằng mới khóc lóc thương chồng. Lãm lại thấy may, nếu không có lần ốm đó chắc anh còn bị vợ đòi “yêu” nhiều hơn nữa.
Câu chuyện của vợ chồng Thúy, Tùng lại ở một góc độ hoàn toàn khác. Tùng vốn có tính ham vui, ưa nhậu nhẹt nên hầu như năm nào mấy ngày Tết Tùng cũng say bí tỉ. Bực mình vì thói quen đó của chồng, năm nay Thúy nghĩ ra một tuyệt chiêu cai rượu cho chồng bằng “chuyện ấy”.
Video đang HOT
Chả là mỗi khi hai vợ chồng “yêu” xong, Tùng thường ngủ mê mệt, thậm chí có sấm đánh bên tai cũng không hề hay biết. Đấy là chưa kể đêm nào “yêu” hai hiệp là y như rằng gần như cả ngày hôm sau Tùng chỉ dành để ngủ, nhất là vào những ngày nghỉ thì khó mà lôi được Tùng dậy. Nắm được đặc điểm này của chồng, năm nay Thúy quyết tâm ép chồng “yêu” thật nhiều để không còn sức đâu mà tham gia mấy cuộc nhậu nhẹt với cánh bạn chí cốt nữa.
Suốt mấy ngày Tết, dù trời lạnh nhưng hôm nào Thúy cũng ăn mặc gợi cảm, hấp dẫn để chồng không cưỡng lại nổi sự thu hút đó. Vậy là đúng như kế hoạch, “con mồi” đã “sập bẫy”. Mỗi đêm Thúy khiến chồng phải “yêu” tới 2 hiệp thành thử sáng hôm sau Tùng lăn ra ngủ chẳng biết trời đất gì nên những cuộc hẹn hò nhậu nhẹt tất nhiên Tùng chẳng thể nào tham dự. Và kế hoạch của Thúy coi như đắc thắng.
Chỉ có vài ngày Tết mà Tùng trông mệt mỏi, phờ phạc thấy rõ. Nhưng khổ nỗi vợ đã giăng bẫy thì khó lòng thoát được cái bẫy về “chuyện ấy”. Có nhiều hôm Tùng cố tình từ chối thì bị vợ giận. Thành thử hết Tết, Tùng đi làm nhận tới tấp những lời trách móc từ đồng nghiệp vì tội “theo vợ bỏ cuộc chơi”
Theo ĐSPL
Đêm đến giật mình thon thót mỗi khi chồng đụng 'chạm' vào người
Anh thường xuyên đòi hỏi chuyện chăn gối như sợ ai đó giành mất phần, khi em kêu mệt thì anh cáu bẳn.
Nhiều lúc em muốn ly hôn, nhưng em thương bố mẹ em, em sợ họ sẽ phải chịu nhiều điều tiếng khi em ly hôn. Chị gái em cũng đã qua một đời chồng, giờ đang sống ở nhà mẹ đẻ. Nếu em cũng bỏ chồng, người ta sẽ dị nghị cho rằng bố mẹ em không biết dạy con.
Chào độc giả mục chia sẻ!
Em 25 tuổi, mang tiếng lấy chồng được 4 năm nhưng em chưa hề cảm thấy mình được làm một người phụ nữ thật sự. Em cũng không được xem là một cô con dâu mà chỉ là một kẻ ăn bám, một đứa con gái "sa cơ lỡ vận" bị hắt hủi, đối xử tệ bạc.
Khi yêu anh rất ngọt ngào, anh dùng hết mọi lời lẽ để thuyết phục bố mẹ em cưới được em. Nhưng rồi từ khi em có bầu con đầu lòng, anh bỏ em để theo bạn bè vào Nam làm việc. Còn em ở nhà với mẹ chồng hàng ngày vẫn đi làm công nhân may ở một xí nghiệp gần nhà.
Sợ chồng chạm vào người...
Em vốn là cô công nhân chăm chỉ, khéo tay nên năng suất lao động cũng khá cao. Tiền lương được bao nhiêu em đều đưa về cho mẹ chồng cầm lo ăn uống chi tiêu mà không hề suy nghĩ. Em cũng nói với mẹ chồng "Tiền con dâu, mẹ cứ coi như tiền mẹ, ăn uống và mua sắm mẹ cứ lấy đó mà dùng".
Mẹ chồng em mới đầu rất vui vẻ, bà mừng lắm. Bà luôn miệng nói "Thì con đưa cho mẹ, mẹ lo việc gia đình, còn đồng nào mẹ để đó tích cóp lại cũng là dành cho các con chứ cho ai".
Mới đầu em cứ nghĩ mẹ chồng nàng dâu như thế là hòa hợp không có gì đáng lo lắng, nhưng rồi khi em sinh, em mới thấy được mẹ chồng em không hề đơn giản. Từ ngày em sinh, mẹ chồng em không những không quan tâm chăm sóc mà toàn đi nói xấu em. Thậm chí em mới sinh được 4 tháng bà đã kêu em dậy đi làm, kiếm tiền mua sữa cho con.
Đã thế, khi em nói em nghỉ thêm vài tháng nữa, bà hậm hực gọi điện mách chồng em. Anh không hiểu chuyện cứ nghĩ em lười, đi làm đồng lương được đồng lương nào anh đều gửi về cho mẹ giữ. Em không có tiền tiêu, cũng chẳng dám ngửa tay xin bà một đồng nào để mua sữa cho con. Nhiều lúc nghĩ con còn nhỏ tuổi đã không được ăn uống đủ chất mà em ứa nước mắt.
Đôi lần, mẹ em đến chơi thấy con ít sữa lại phải cho bé uống nước cơm, nước cháo mẹ em giấm giúi cho ít đồng để mua sữa cho cháu. Nhưng vì kinh tế khó khăn, đồng tiền hạn hữu nên mẹ em cũng chỉ cho được đôi đồng.
Nhiều lần em nói với chồng anh gắt gỏng "Anh gửi về cho 3 mẹ con bà cháu rồi, em cứ nói với mẹ lấy tiền mua sữa cho con đi". Dù biết đó là tiền chồng mình gửi về để cả nhà tiêu chung, nhưng em không thích xin bà, bởi em biết em có xin mẹ chồng em cũng chẳng cho đồng nào. Em đã rất giận chồng.
Cuộc sống của mẹ con em cứ thế trôi qua trong tủi nhục. Khi con tròn một tuổi em ngỏ ý nhờ mẹ chồng trông cháu đi làm, bà hậm hực nói rằng "Giờ cô cứ ở nhà đi, có thằng Th nó gửi tiền ăn cho rồi".
Khi bé được 2 tuổi, chồng em về Bắc. Cứ tưởng gần nhau, tình cảm vợ chồng sẽ lại như xưa, anh sẽ yêu vợ con hơn nhưng sự thật không phải thế mọi người ạ.
Từ ngày về, anh đi chơi suốt, nếu ở nhà anh luôn miệng hắt hủi vợ là kẻ vô công rồi nghề, chỉ biết ở nhà ăn bám chồng.
Một tháng sau khi về, anh bị tai nạn phải mổ ghép sọ 2 lần, hết rất nhiều tiền. Mẹ chồng em tích cóp được bao nhiêu nay phải đưa ra chữa trị cho con trai hết. Những tưởng bệnh tình của anh sẽ được chữa dứt điểm, nhưng chẳng may từ hôm đó anh không còn được khôn ngoan như trước.
Bị mắc di chứng động kinh, anh không thể lao động như trước, về nhà toàn mắng vợ, chửi con. Em thấy buồn và chán nản vô cùng. Để có tiền chăm chồng, e phải gửi con về ngoại rồi đi làm lại.
Đã thế, từ ngày phẫu thuật não, nhu cầu sinh lý của chồng em cũng thay đổi. Anh thường xuyên đòi hỏi như sợ ai đó giành mất phần, khi em kêu mệt thì anh cáu bẳn. Nhiều lúc em cảm thấy kiệt sức không còn đáp ứng nổi yêu cầu của anh.
Xa con nhớ con, phải thường xuyên phục vụ chồng, đối phó với mẹ chồng ghê gớm khiến em mệt mỏi vô cùng. Nhiều lúc em muốn ly hôn, nhưng em thương bố mẹ em, em sợ họ sẽ phải chịu nhiều điều tiếng khi em ly hôn. Chị gái em cũng đã qua một đời chồng, giờ đang sống ở nhà mẹ đẻ. Nếu em cũng bỏ chồng, người ta sẽ dị nghị.
Nhưng nếu em cứ ở lại đây, chấp nhận cuộc sống với chồng như thế, em cũng đau đớn tủi nhục vô cùng. Em sợ sống cùng người chồng như anh, em sợ bà mẹ chồng ghê gớm hay gây gổ với con dâu. Giờ em không biết nên làm gì nữa. Xin mọi người hãy cho em một lời khuyên với.
Theo Nguoiduatin
Chiến tranh lạnh vì vợ không chịu cách "yêu" sáng tạo Vợ chồng tôi đều đã ngoài 40. Bao nhiêu năm là vợ chồng, cuộc sống vẫn khá là hạnh phúc, vậy mà... Trước đây, hai vợ chồng ít có thời gian riêng dành cho nhau vì bận con nhỏ và mải kiếm tiền. Bây giờ, khi kinh tế đã ổn định, con cái lớn thì chúng tôi có nhiều khoảng trời riêng, chẳng...