Có anh, đời em bớt cô đơn đi nhiều lắm!
Nỗi cô đơn không mất hẳn, bởi vốn dĩ đã gần bên em thân thuộc. Nhưng vì có anh, đời vui vẻ, em an nhiên, cô đơn cũng không réo gọi tên em nhiều như trước.
Những ngày chờ tình yêu đến, em chống cằm như đứa trẻ, mong đợi và háo hức với thứ tình yêu em vẫn luôn cho là kỳ diệu. (Ảnh minh họa)
Những ngày chờ tình yêu đến, em chống cằm như đứa trẻ, mong đợi và háo hức với thứ tình yêu em vẫn luôn cho là kỳ diệu. Bởi lẽ, chưa từng va vấp, chưa từng trải qua, nên những điều mới mẻ luôn là những thứ sắc màu lấp lánh nhất với tuổi trẻ…
Những ngày em dần quen với nhịp sống nơi ồn ã khói bụi và còi xe, cũng muốn tìm một khoảng lặng co chân chạy mất. Em bấu víu vào chút niềm tin xót lại. Rằng cô đơn của em, hình thành bởi không có dáng người thương. Em khờ khạo. Em tin rằng, cô đơn sẽ trở thành bạn của em mãi thế, cho đến tận lúc em tìm thấy một bàn tay ai đến nắm thì mới đi…
Nhưng em quen biết một vài người, trải qua một vài mối quan hệ chóng vánh không tên. Em không còn hồn nhiên chống cằm lên mộng tưởng, vào tình yêu xa xôi và diệu vợi, anh ơi!
Lúc bấy giờ em chỉ thấy. Cuộc sống là màu đen khi em buồn. Cuộc sống là màu tro khi em khóc. Cuộc sống úa tàn trên mi em vụng dại. Cô đơn bởi không có người thương chỉ là một nỗi cô đơn nho nhỏ. Cô đơn bởi không ai cần mình bên cạnh, cũng không có nhã ý mời gọi mình vào vòng tròn sống của họ, mới là một nỗi cô đơn to thật to.
Video đang HOT
Để rồi anh dừng lại, và quay đầu, nhìn về phía em. Để rồi em không cố chấp trượt đi nhanh, không quáng quàng bỏ chạy. Để rồi em yếu đuối ngã vào vòng tay anh nức nở. Em biết em cần anh, bởi anh thương em, nhiều thật nhiều.
Để rồi anh dừng lại, và quay đầu, nhìn về phía em. Để rồi em không cố chấp trượt đi nhanh, không quáng quàng bỏ chạy. (Ảnh minh họa)
Thế là, nỗi cô đơn trong em tự ti nhỏ xíu, xẹp dần, rồi xẹp dần. Nỗi cô đơn không mất hẳn, bởi vốn dĩ đã gần bên em thân thuộc. Nhưng vì có anh, đời vui vẻ, em an nhiên, cô đơn cũng không réo gọi tên em nhiều như trước.
Sẽ thật lạ nếu người ta không tin vào duyên số. Em từng từ bỏ, từng quay đi, và cũng từng ngập ngừng mong ngóng được quay trở lại. Không phải vì duyên số, chắc có lẽ em không định nghĩa được điều gì đã xảy ra trong tình yêu của mình. Việc chờ đợi lấy ngắn nuôi dài, lấy dại khờ nuôi thương nhớ, lấy quắt quay kỷ niệm chắt chiu từng giọt yêu mong manh…
Để rồi em và anh quay trở lại, để rồi nhờ có anh mà cuộc đời em bớt cô đơn đi nhiều lắm, biết không anh?
Em sẽ không đi một mình nữa. Từ nay, chúng ta đi cùng nhau…
Theo blogtamsu
An nhiên đi qua khó khăn
Nhìn con gái nằm cong queo trên giường, tay chân đỏ ửng những nốt phát ban dày đặc, đỏ chót, đôi môi sưng mọng, rách toạc, lấm chấm những vết máu đã khô... me thật sự không cầm được nước mắt.
Ảnh minh họa
Con ốm đến hôm nay đã là ngày thứ 7. Mẹ nghỉ làm ở nhà với con tổng cộng được ba ngày, và với đống công việc còn tồn đọng ở trên công ty thì chăc chăn ngày mai mẹ se lai phải xa con .
Mẹ đã nghĩ con gái của mẹ hết ngày hôm nay sẽ khỏi ốm, nhưng dường như bệnh lại nặng thêm hơn. Con sốt siêu vi, sốt cao trong ba ngày. Rồi môi nóng quá bị nứt toạc ra, bác sỹ bảo bị viêm nạc môi. Con đau, buổi sáng ở nhà thỉnh thoảng lại bảo mẹ, "Mẹ, đau môi!". Mẹ không biết làm như nào, chỉ biết vờ thổi thổi cho con hết đau, rồi lại giặt khăn sạch chấm chấm môi cho con và xoa một lớp thuốc mỏng lên cho môi con bớt khô, rát.
Trưa nay mẹ chuẩn bị ít cháo, định bụng đút cho con thì khi trở vào phòng đã thấy con vừa thiếp đi. Cả sáng con không ăn được gì, lại bị đau bụng, ra ra vào vào nhà vệ sinh đến hơn 5 lần. Me tư nhiên buông xuôi cô găng khi không biêt phai chăm soc con như thê nao nưa, đanh đê con chiu đoi, gương măt xanh xao, mê mêt chim vao giâc ngu trưa.
Rôi me thơ dai, ngôi bo chân trên giương nghi vê nhưng ngay tê hai cua minh. Bắt đầu bằng việc mẹ đánh rơi chiếc ví, trong đó có môt sô giấy tờ tùy thân, the ATM cua me va bô, công vơi số tiền bằng nửa tháng tiền ăn của gia đinh. Cả nhà đã rối tung lên vì mọi thứ trở nên thật bất tiện và tệ hại. Thi con lại bắt đầu bị ốm. Tiền trong nhà đã dần cạn kiệt mà mẹ vẫn chưa thể hình dung nguồn thu tiếp theo ở đâu ra.
Đầu óc mẹ quay mòng, chăm con mà mẹ chẳng thể nào nhập tâm, ruột gan cứ rối bời. Mẹ thấy mệt mỏi khi vừa phải chăm con, lại vừa phải trông em. Mẹ thấy mình hoàn toàn bất lực khi cả hai con đều khóc, khi vừa phải bế em trên tay, vừa cố dỗ con uống thuốc hay ăn cháo. Tâm trạng mẹ vốn đã chán chường, lại rơi tõm vào trong khúc ca váng đầu mà hai con thi nhau tạo nên, thì mẹ không còn có thể kiểm soát nổi mình. Mẹ quát tháo vang nhà, tét đít con đến mấy lần và lúc nào cũng cau có mặt mày.
Nhưng rồi khi nhìn con ngủ thiếp đi vì mệt như khi này, bỗng dưng mẹ thấy thật đau lòng vô cùng. Một cảm giác chua xót chạy dọc sống lưng, khiến nước mặt mẹ rơi lã chã lúc nào không hay. Mẹ lúc này mới nhận ra, con gái mẹ thật đáng thương khi đã bị ốm, lại còn phải chịu trận từ sự rầu rĩ, ủ dột của mẹ. Trong mấy ngày ở bên cạnh con, mẹ lúc nào cũng thất thần và chẳng thể chu đáo nổi việc gì. Vô tình, mẹ đẩy không khí nhà mình chùng xuống, cả nhà nhìn ai ai cũng muốn cau có với nhau. Và con dẫu mệt, lại vẫn chẳng được nghỉ ngơi tử tế thêm chút nào cả.
Me lây môt hơi thât sâu, hit vao rôi thơ ra, quyết tâm mình phải cư xử khác đi. Mẹ se xem nhưng ngay nay như môt phep thư cua cuôc đơi danh cho minh. Va phai vươt qua no băng sư manh me vôn co.
Nên me se phai diu dang hơn vơi con, se cố gắng để gạt những nỗi lo vụn vặt sang một bên, để tươi cười, chuyện trò và an ủi con. Me se khơi dậy chút cảm hứng còn sót lại tận sâu trong đáy lòng mình để truyền sang cho con. Me chơt nhân ra khi mẹ thay đổi thái độ với con, thi con cung trơ nên ngoan ngoan hơn rât nhiêu. Con không còn mè nheo, quấy khóc nữa, mà rât hợp tác với mẹ trong việc ăn, việc uống.
Va khi me không con lông lên cau găt vơi bô, ti nanh bô viêc nay viêc kia nưa, thi bô cua con lai bông trơ thanh ngươi đan ông đam đang biêt bao nhiêu. Bô giup me trông ca hai chi em trong luc me nâu cơm, hay tranh thu giăt giu, don dep nha cưa khi me đang bân dô con ngu. Con thơi gian sau cuôi cua buôi tôi, bô me danh cho nhau, lăng le nhin vao nhưng mêt nhoc cua nhau va thây thương yêu đong lên nhiêu hơn.
Me tư nhu, nhưng kho khăn hiên tai nêu đem so vơi hanh phuc binh di ma me đang co, thât chăng hê đang chi. Nên cư an nhiên ma đi xuyên qua kho khăn, rôi thi binh yên se đên. Chăc chăn la thê!
Theo Dân Trí
Không có anh, em vẫn ổn! Không có anh, em chẳng buồn thương mà ủ rũ khép mình trong bức tường của sự đơn độc. Mọi thứ thay đổi theo cách của nó, và em đổi thay theo cách của riêng em. Không có anh, em dành thời gian quan tâm chính mình nhiều hơn, thay vì việc mải mê lo lắng xem hôm nay anh làm gì (Ảnh...