Có ai ghen thâm hiểm và tàn khốc như chồng tôi
Chồng tôi thật sự quá tàn khốc khi đối xử với vợ bằng những đòn ghen hiểm độc thế này.
Tôi úp tay lên mặt khóc nức nở. Trời ơi, anh có cần thiết phải là thế trước mặt con không…(Ảnh minh họa)
Tôi và Khôi lấy nhau được chín năm nay, có với nhau hai mặt con, một bé năm tuổi, một bé bảy tuổi. Tôi làm công chức trong một cơ quan nhà nước của tỉnh còn chồng tôi công tác trong ngành ngân hàng. Chồng tôi là một người đàn ông yêu vợ và thương con, điểm trừ duy nhất là đôi khi anh hơi cục tính mà thôi. Từ ngày lấy nhau đến giờ, cuộc sống hai vợ chồng tôi khá hoà thuận và êm ấm.
Tháng hai vừa rồi, chồng tôi được thuyên chuyển công tác xuống chi nhánh ngân hàng ở huyện, hai vợ chồng ít gặp nhau hẳn. Anh chỉ về nhà vào cuối tuần để thăm vợ con. Những ngày chồng ở xa, nói thật tôi rất cô quạnh quẽ và trống trải dù có hai con bên cạnh. Sau cả một ngày mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống cạnh chồng để được anh vỗ về yêu thương. Nhưng không có chồng, đối diện với tôi chỉ là bên giường trống không, lạnh lẽo.
Mỗi lần chồng về, anh cũng an ủi tôi rất nhiều là hãy cố gắng. Anh đi cũng là vì tôi, vì con để gia đình chúng tôi có một cuộc sống tốt hơn. Biết là vậy, nhưng tôi vẫn rất buồn và thấy cô đơn.
Chính những ngày này tôi đã ngã vào vòng tay của Tài – người đàn ông đã trải qua một lần hôn nhân cùng cơ quan. Tài ăn nói có duyên, lại lịch sự với phụ nữ, những lần thấy tôi ngồi buồn nhìn ra cửa sổ giờ nghỉ trưa anh hay lại và trò chuyện cùng tôi. Trái tim tôi đập rộn ràng mỗi khi ở gần anh dù tôi biết điều đó là không đúng. Và rồi, chúng tôi đã giấu giếm mọi người hẹn hò bí mật.
Không phải tôi hết yêu chồng nhưng ở bên Tài khiến tôi cảm giác mình được chở che và vui vẻ. Chuyện ngoại tình của tôi kéo dài khoảng được hơn hai tháng.
Video đang HOT
Không hiểu sao chồng tôi lại biết được tôi và Tài lén qua lại. Khi cùng Tài bước ra khỏi một nhà nghỉ nhỏ khá kín đáo ở ngoại ô, tôi đứng hình khi thấy chồng đang ôm con trai bé của tôi đứng trước cửa. Tôi run rẩy không nói được lời nào, Tài cũng không khá hơn tôi.
Chồng tôi chỉ nhẹ nhàng cất lời: “Bảo mẹ về nhà đi con” với con trai chúng tôi. Bé con nhà tôi ngoan ngoãn lặp lại theo lời bố và chạy lại kéo tay tôi lên xe. Cả nhà chúng tôi yên lặng về nhà, tôi ngồi sau xe chồng mà sợ hãi không dám mở miệng.
Về đến nhà, chồng tôi vẫn cư xử như bình thường, anh còn bảo tôi xuống bếp nấu cơm và cho con ăn. Dù tim đập thình thịch vì không biết ý định của chồng nhưng tôi vẫn làm theo. Sau bữa ăn, anh gọi hai con trai tôi ra phòng khách và lấy ra tập truyện cổ tích bảo con trai lớn tôi đọc to chuyện “Sự tích hòn vọng phu” cho cả nhà cùng nghe.
Thấy con trai vui vẻ đọc câu chuyện từ đầu đến cuối mà lòng tôi thắt lại. Đọc vừa hết, anh quay ra bảo con: “Nàng Tô thị đáng khâm phục con nhỉ, người phụ nữ chung thuỷ chờ chồng như vậy mới là chuẩn mực con ạ. Ai như mẹ con, chờ bố có vài ngày mà chờ luôn vào nhà nghỉ đấy…” Tôi cúi gằm mặt không dám nói câu nào khi con quay ra hỏi bố nó: “Nhà nghỉ là gì hả bố?” “À, cái này mẹ con sẽ giải thích cho con nhé, mẹ con rành việc này lắm…”. Tôi úp tay lên mặt khóc nức nở. Trời ơi, anh có cần thiết phải là thế trước mặt con không…
Chưa dừng lại ở đó, sau khi việc ngoại tình của tôi vỡ lở, Khôi còn xin nghỉ phép để ở nhà với vợ. Anh lên mạng download rất nhiều phim sex về và bắt tôi ngồi xem cùng để chọn ra “kiểu” mình thích nhất.
“Sao không chọn được à em, thế bình thường thằng Tài nó hay phục vụ em thế nào, em chỉ đi thì anh mới biết đường chiều em được chứ, vợ nhỉ?”. Tôi nhìn người chồng của mình đầy xa lạ, hình như ghen tuông đã khiến anh biến thành một con người hoàn toàn khác.
Cứ đêm xuống, tôi sợ hãi khi phải đối diện với chồng mình. Anh còn bắt tôi gọi anh là “Tài” ở trên giường để tôi cảm thấy “thân thuộc” khiến tôi thấy anh thật biến thái. Anh liên tục đay đi đay lại chuyện ngoại tình của tôi hàng đêm, còn buổi tối là nghe con đọc những câu chuyện cổ tích về tấm gương chung thuỷ son sắt.
Tôi đã quỳ xuống van xin chồng tha thứ: “Em xin anh, em biết em đã sai, phải làm thế nào để anh có thể tha thứ cho em, anh hãy nói cho em biết. Anh cứ thế này, em không chịu nổi…”. Đáp lại tôi chỉ là ánh nhìn hờ hững của chồng, anh muốn giày vò tôi đến khi nào mới hả lòng hả dạ đây.
Tôi biết việc tôi ngoại tình là không đúng nhưng là con người, ai chả có những lúc sai lầm. Tôi biết mình sai, tôi cũng đã dừng lại và thành tâm muốn chồng tha lỗi vì những phút bồng bột ấy. Nhưng chồng tôi thật sự quá tàn khốc khi đối xử với vợ bằng những đòn ghen hiểm độc thế này. Tôi nên làm gì mới được đây, nên mang con về ngoại để anh nguôi giận rồi về hay tiếp tục chịu đựng? Mọi người hãy giúp tôi với…
Theo blogtamsu
Tình yêu đi qua, mấy ai còn tiếc nuối?
Em hứa, em sẽ mỉm cười dù mình không còn bên nhau. Một ngày nào đó, lại vô tình gặp lại anh sẽ thấy em cười.
Em đã sốc khi nhìn thấy anh cười nói, nhìn thấy anh dường như đang rất vui vẻ bên những người bạn. Nó làm em cảm thấy đau. Có lẽ em sẽ cảm thấy ít bị tổn thương hơn khi ngày gặp lại, anh cười bằng một nụ cười héo hon, bằng một ánh mắt đượm buồn. Nó sẽ làm em được an ủi phần nào. Nó cho em cái cảm giác rằng anh còn nuối tiếc, còn đau khổ vì cuộc tình đã qua. Nhưng không, anh cười, anh nói, anh sống hồn nhiên như thể tình yêu đã qua chẳng là gì với anh cả.
Đã gần 1 năm qua đi kể từ ngày chúng mình quyết định chia tay. Đó là một quãng thời gian không quá dài nhưng với một cô gái thất tình như em thì nó thật sự quá khó khăn. Em vẫn vật lộn từng ngày để tìm cách gạt bỏ nỗi nhớ về anh. Những kỉ niệm cứ mãi đong đầy. Chính chúng mình đã quyết định chia tay, em cũng đồng ý với điều đó khi mà em và anh biết rằng những khó khăn trước mắt là điều không thể vượt qua nổi. Là em đã đồng ý khi chia tay, vậy mà sao em lại không thể quên anh để tìm cho mình một tình yêu mới? Lẽ nào khi người ta càng cố phải chấp nhận buông xuôi thì người ta càng không quên được?
Trong gần 1 năm đó, em nhủ với lòng mình cố không gặp lại anh. Em sợ rằng gặp anh với ánh mắt buồn bã, nhìn thấy sự đau khổ của anh em lại không cầm lòng được mà chạy đến bên anh. Em đã trốn chạy anh, trốn chạy quá khứ dù cho khoảng cách giữa em và anh quá gần. Chỉ cần em muốn, chúng mình sẽ lại gặp nhau, sẽ đối diện với nhau với tư cách "người yêu cũ". Nhưng em cố gắng tập cho mình thói quen quên anh đi. Cho tới khi nào em làm được điều đó, em mới có cản đảm nhìn anh.
Là em đã đồng ý khi chia tay, vậy mà sao em lại không thể quên anh để tìm cho mình một tình yêu mới? (Ảnh minh họa)
Em đã nghĩ anh sẽ đau khổ và vật vã như em. Em cũng tưởng tượng ra rằng ở một nơi khác, anh cũng buồn rầu và sống như ngày vật vờ khi tình yêu này ra đi. Nhưng rồi cuộc gặp gỡ tình cờ hôm qua đã khiến em sững sờ khi biết sự thật. Anh hoàn toàn khác với những gì em tưởng tượng. Anh là một chàng trai vui tính và ham sống chứ không phải người con trai thất tình giống như em nghĩ.
Đã có rất nhiều cảm xúc hỗn độn đi qua đầu em khi em nhìn thấy hình ảnh tươi rói của anh. Em cảm thấy căm hận, cảm thấy hối tiếc, cảm thấy yêu thương... Em hận vì trong lúc em vẫn vộn lộn để quen được với cuộc sống không có anh thì anh lại sống như chưa từng có nỗi đau nào trước đó. Dường như việc chúng ta chia tay hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của anh? Thậm chí em còn cảm thấy rằng anh đang sống tốt hơn rất nhiều? Điều đó làm em sốc, em đớn đau...
Em đã vội vàng quay đi khi nhìn thấy anh vui vẻ bên bạn bè. Em muốn lao ngay ra khỏi khung cảnh đó để không phải đối diện với một thực tế phũ phàng là anh không hề đau khổ khi mất em - điều mà em đã và đang phải trải qua gần 1 năm nay. Sự thật đó còn khó chấp nhận hơn cả lời chia tay ngày trước. Em có cảm giác như mình đã yêu nhầm người thêm một lần nữa.
Em muốn lao ngay ra khỏi khung cảnh đó để không phải đối diện với một thực tế phũ phàng là anh không hề đau khổ khi mất em - điều mà em đã và đang phải trải qua gần 1 năm nay.(Ảnh minh họa)
Anh nắm tay em lại giữa đám đông xa lạ ấy, kéo em ra một góc riêng để thì thầm: "Nếu như không đến được với nhau, đó là do duyên phận. Hãy bình thản mà đón nhận mọi điều em ạ. Đừng làm khổ mình thêm bởi một chuyện không thể nào thay đổi. Anh không muốn cuộc sống của mình trở thành những ngày u ám vì tình yêu đã ra đi ấy. Sự trân trọng hãy giữ trong tim nhưng hãy sống cho những ngày phía trước. Cười lên em nhé, đừng nhốt mình trong nỗi đau thêm nữa khi mà ta không thể thay đổi được điều gì".
Có lẽ không phải anh không trân trọng tình yêu này. Có nhiều cách để làm điều đó nhưng em đã chọn cách tồi tệ nhất. Em hứa, em sẽ mỉm cười dù mình không còn bên nhau. Một ngày nào đó, lại vô tình gặp nhau, anh sẽ thấy em tươi tắn rạng ngời.
Theo blogtamsu
Bàng hoàng khi vợ sắp cưới sống với người khác 3 tháng trước khi cưới, cô ấy ăn ở như vợ chồng với người đàn ông khác mà tôi không hay biết. Chị Thanh Bình thân mến Hiện tại tôi đang rối bời, không biết phải nghĩ làm sao, mong chị cho tôi lời khuyên. Tôi năm nay 27 tuổi và em 21 tuổi, yêu nhau hơn 4 năm nay. Vì hai bên...