Có 1 sự thật chẳng bao giờ em biết
Đó là một màn kịch mà anh dựng lên. Nếu anh không làm thế cô sẽ không bao giờ chịu rời xa mà anh thì không muốn cô phải khổ.
Hạ đứng lặng bên đường nhìn chiếc xe máy vừa phóng qua mình. Cô gục xuống bên vệ đường. Cô cảm thấy khó thở, cảm thấy tim đau thắt. Có một thứ gì đó cứ òa ập đến trong lòng cô, uất nghẹn và đầy căm hận. Chỉ vài giây thôi cô cũng đủ nhận ra bóng dáng của con người đó. Cô sẽ không thể nào nhầm lẫn được vì hình ảnh của anh khắc sâu vào tâm khảm cô nên dù anh chỉ lướt cô cô, cô cũng sẽ nhận ra.
Nếu là bình thường, Hạ sẽ gọi anh thật lớn vì chỉ thoáng thấy anh cũng làm cho bầu trời của cô trong trẻo lên lạ thường. Nhưng lần này, Hạ không thể cất được tiếng gọi. Có điều gì chặn nơi cổ họng và nước mắt cứ trào ra vô thức. Đó là anh! Nhưng ngồi đằng sau anh là một người con gái khác. Cô ấy ôm anh thật chặt, khẽ đặt lên má anh một nụ hôn. Cảnh tượng đó ai cũng có thể hiểu: Họ là một đôi!
Thực ra Hạ đâu phải là người đàn bà duy nhất trong đời anh. Cô càng không phải là người đầu tiên. Hạ biết rất rõ anh đã có vợ nhưng tình yêu làm cô không thể nào rời khỏi anh. Đã gần 3 năm rồi, Hạ từ chối tất cả những người đàn ông khác đến với cô. Cô dành trọn con người và tình yêu của mình dành cho anh dù biết anh đã thuộc về một người phụ nữ khác. Anh có một người vợ hiền, hai đứa con thơ và việc đến với cô chỉ là ảo vọng không bao giờ thành hiện thực.
Trước đây, Hạ cũng không thể nào tưởng tượng rằng có ngày cô lại thành người thứ ba như vậy. Nhưng rồi khi gặp anh, có lẽ cô đã không làm được điều mà lí trí mình bắt buộc. Cô biết anh yêu cô nhưng cô là người đến sau và anh không thể nào từ bỏ gia đình được. Cuộc sống đôi khi vẫn vậy, không phải người vợ sống trọn đời đã là người mà ta yêu nhưng người ta yêu cũng không hẳn là người sẽ ở bên ta trọn kiếp. Hạ và anh đúng là như vậy, số phận quá tàn nhẫn khi để hai người gặp nhau khi đã muộn màng.
Hạ tin là anh yêu cô bởi vì nếu không yêu thì đàn ông thường sẽ chẳng ngần ngại mà nhận lấy những gì người con gái dâng hiến. Nhưng anh thì khác, anh thừa nhận yêu cô nhưng anh cũng chối từ tình cảm ấy. Anh luôn giữ khoảng cách vì anh muốn cô hãy tìm cho mình một người mà cô có thể lấy làm chồng, một người không vướng bận và không thuộc về ai.
Hai năm qua, mỗi lần Hạ cần anh đều đến bên cô, giúp đỡ cô tận tình nhưng chưa bao giờ anh đồng ý đi quá giới hạn với Hạ. Anh muốn giữ cho cô sự trinh nguyên nhất, ít nhất là về thể xác. Cái anh cần đó là anh hiểu cô yêu anh. Vậy đã là một niềm an ủi. Anh không thể cưới cô vì thế anh không muốn làm cô khổ. Chính điều đó càng làm Hạ yêu anh và không thể nào rời xa anh dù không biết bao lần cô muốn “là người phụ nữ của anh” nhưng anh từ chối.
Hạ chấp nhận là người phụ nữ phía sau lưng anh mà không đòi hỏi điều gì. Thứ khiến cô buồn nhất chính là anh không cho cô một lần được trao cho anh những gì quý giá nhất. Hạ tin mình sẽ không hối hận vì điều đó. Cô luôn tin rằng không phải ai trong đời cũng tìm được người mình yêu vì thế cô tự nguyện ở bên anh dù anh không thể nào cho cô một thân phận. Nhưng ngay cả vị trí đó, anh cũng không cho cô cơ hội trọn vẹn.
Hạ mặc kệ, Hạ luôn ở bên anh. Hạ không bắt anh phải có trách nhiệm, càng không bắt anh phải cưới cô. Cứ lặng lẽ ở bên anh như vậy đã là quá đủ rồi. Hạ chờ đợi một ngày anh sẽ mềm lòng và sẽ thuộc về cô. Cô sẽ có một đứa con với anh, làm mẹ đơn thân và tôn thờ tình yêu ấy suốt đời…
Vậy mà chiều nay Hạ mới nhận ra bộ mặt của anh, của người đàn ông mà bấy lâu nay cô vẫn luôn nghĩ là đạo mạo. Vì anh ta mà cô từ chối tất cả hạnh phúc. Cô không chỉ yêu anh mà còn trân trọng con người và đạo đức của anh. Nhưng chiều nay, giữa dòng phố đông, anh lại tay trong tay với một người con gái khác không phải vợ anh. Họ hôn nhau tới mức trơ trẽn và thô bỉ. Họ không ngần ngại trao nhau những cử chỉ yêu thương giữa phố phường.
Cô không phải là người phụ nữ duy nhất không phải vợ anh ở bên anh. Có bao nhiêu cô gái ngây thơ và khờ khạo tin rằng anh tử tế để sẵn sàng dâng hiến cho anh cả con tim và thân xác? Hạ đau đớn vô cùng nhưng cô không gục ngã. Cô vốn là người như vậy. Yêu anh biết là không thể tới cùng anh cô cũng dám đánh đổi để miễn là gần anh. Và khi biết anh không xứng đáng với tình yêu đó, Hạ có đủ dũng khí để quên.
Một tháng sau đó, Hạ điểm tô cho mình thêm xinh đẹp và chấm dứt mọi liên lạc với anh. Anh cũng không hề điện cho cô. Hạ tự hứa với lòng mình cô sẽ sống và sẽ yêu một người xứng đáng hơn anh, một người sẽ có thể cầu hôn cô chứ không phải là cam phận đứng sau như khi yêu cô…
Video đang HOT
Nhìn Hạ tươi tắn sau cú sốc tinh thần ấy, anh mỉm cười chua xót. Từ khóe mắt anh lăn dài những giọt lệ. Buổi chiều hôm đó Hạ không biết rằng sau những cái hôn và ôm đó, anh đã khóc. Đó là một màn kịch mà anh dựng lên. Nếu anh không làm thế cô sẽ không bao giờ chịu rời xa mà anh thì không muốn cô phải khổ. Anh yêu cô thật lòng nhưng tình yêu đó đến quá muộn màng nên dù yêu anh cũng phải từ bỏ. Anh không thể ích kỉ bỏ vợ, bỏ con để yêu cô dù biết cô là người duy nhất đến giờ mang cho anh cảm giác được yêu thương. Và anh cũng không thể ích kỉ bắt cô phải sống cô độc vì anh…
Theo Guu
Màn kịch của một người đàn bà
Nói rồi, Thảo bước ra khỏi căn phòng. Cô cố gắng để không bật khóc. Cô đi thật xa, thật xa căn phòng với hai người mà cô từng yêu thương đó.
Cánh cửa căn phòng vang lên một tiếng gõ thật dè dặt. Phương Thảo thấy lòng rạo rực và nhiều cảm giác. Cô nín thở, bước gần về phía cửa và khẽ mở ra. Đứng trước bậc thềm là Chí. Người đàn ông mà bao năm qua cô vừa yêu, vừa hận.
Chí không đợi Thảo nói thêm điều gì nữa, chỉ cần nhìn hàng nước mắt lăn dài trên gò má của Thảo là anh đã thấy đau lắm rồi. Chí lao vào phòng, ôm chặt lấy Thảo. Cánh cửa phòng cũng đóng thật nhanh. Họ đã chờ đợi quá lâu để có được giây phút này. Bao nhiêu lỗi lầm, tiếc nuối và cả những gánh nặng họ mặc kệ và trút bỏ hết.
Đêm hôm ấy, Thảo nằm trong vòng tay Chí và hạnh phúc vô vàn:
- "Sau đêm nay, em muốn trả anh về cho Bích, dù sao với phụ nữ, việc bị phản bội là điều đau khổ nhất..."
- "Em đang nói về em của ngày xưa đó sao?"
- "Vì em hiểu cảm giác bị cướp mất người mình yêu thương nên em mới thông cảm cho Bích của hiện tại. Dù sao, cũng vì yêu anh nên cô ấy mới giành từ em như vậy. Nhưng chỉ cần anh luôn yêu em, trong lòng anh có em là đủ rồi. Những ngày qua em đã rất hạnh phúc. Còn từ mai, chúng ta hãy dừng lại đi. Em không thể mãi yêu anh trong bí mật như thế này được."
- "Chờ anh thêm chút nữa. Anh sẽ ly hôn với Bích. Em biết rõ, anh không hề yêu cô ấy. Đó chỉ là một tai nạn. Anh cưới Bích vì thương đứa con trong bụng cô ấy mà thôi. Rồi sau khi sinh con xong, nhất định anh sẽ bỏ cô ấy để quay về bên em. Vốn dĩ chúng ta là của nhau cơ mà..."
- "Nhưng em sợ... người đời sẽ nguyền rủa em. Rằng em lại đi cướp chồng của bạn thân"
- "Chính cô ấy mới là người đi cướp chồng của em chứ. Nếu cô ấy không xen vào mọi chuyện thì làm sao anh lấy Bích".
- "Nhưng... không nhưng gì cả... Em ngủ đi nào."
Thảo khép hờ đôi mắt, hàng nước mắt cứ lăn dài... Chỉ còn đêm nay nữa mà thôi.
Bích ngồi thẫn thờ trong căn phòng. Trên bàn, mâm cơm nguội ngắt vẫn đậy lồng bàn để đó. Căn nhà với sự sang trọng, tiện nghi và giàu có đó càng trở nên lạnh lẽo hơn gấp bội khi chỉ có một mình Bích. Cô muốn khóc mà không thể khóc được.
Bích mở tin nhắn điện thoại đó ra thêm lần nữa. Đây là lần thứ bao nhiêu mà cô đọc? Cô đã đọc nó cả trăm lần nhưng lại không có đủ can đảm đi làm cái việc mà dòng tin nhắn đó muốn cô thực hiện. Cô sợ phải tin vào sự thật.
Cuối cùng Bích đứng lên, thay bộ đồ. Cô khệ lệ bắt một chiếc taxi vì bụng bầu tháng thứ 8 khiến cô không đủ tự tin để chạy xe máy một mình trong tâm trạng hoảng loạn như thế này. Ít ra, ngồi trên taxi, nếu cô khóc, cô cũng còn có đôi tay để mà lau nước mắt.
Bích lưỡng lự khi đứng trước cửa phòng. Cô định quay về nhưng rồi cô nhắm chặt đôi mắt lại để lấy can đảm. Bích gõ cửa phòng, tiếng gõ cửa dứt khoát, mạnh mẽ và đầy nỗi hờn tủi.
Thảo giật bắn mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Chí chấn an Thảo: "Không sao đâu, chắc là nhân viên khách sạn, để anh ra mở cửa xem sao".
Chí vùng dậy và ra mở cửa. Anh chết chân khi thấy người đứng trước mặt mình là Bích, người vợ đang mang thai đứa con tháng thứ 8 của anh!
- "Tại sao em lại đến đây?"
- "Tại sao em lại không được đến đây? Em là một người đàn bà bị chồng phản bội, lẽ nào em không có quyền được đến tận nơi để bắt gặp cảnh anh ta ngủ với người tình".
- "Em theo dõi tôi?"
- "Không, thật tiếc là việc mang thai đứa con này của anh không cho tôi thời gian và sức lực để làm thế. Nhưng tôi muốn yên mà đời không cho. Có người đã nhắn tin cho tôi và nói cho tôi biết cái việc cao cả mà anh đang làm ở khách sạn này".
- "Ai, ai đã nhắn tin cho em?"
Bích còn chưa kịp trả lời thì từ phía sau lưng Chí, một câu nói lạnh lùng vang lên:
- "Là tôi!"
Chí quay đầu nhìn lại, đó là Thảo. Cô hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài non nớt, lo sợ ban nãy. Đổi lại là một hình ảnh đầy khinh khi, ngạo mạn:
- "Anh ngạc nhiên lắm à? Có gì đâu mà ngạc nhiên. Năm xưa anh lên giường với Bích, chẳng phải là anh cũng toan tính cả rồi hay sao. Giờ chỉ là kết cục của những gì anh lựa chọn mà thôi. Anh tưởng chúng tôi chỉ là lũ đàn bà ngu ngốc, yêu anh và không biết rằng chúng tôi chỉ là con cờ trong tay anh?"
- "Tại sao cậu lại nói thế?" - Bích nhìn Thảo đầy ngạc nhiên.
Thảo bước gần về phía Bích. Cô xoa tay lên bụng bầu tháng thứ 8 của người phụ nữ đã từng là bạn thân thiết nhất của mình:
- "Tôi biết, cậu sẽ sốc khi biết sự thật này. Cố gắng giữ gìn sức khỏe để sinh con nhé. Đứa trẻ không có tội. Còn anh ta, cậu muốn chấp nhận hay không thì tùy. Cậu có muốn tin tôi hay không cũng tùy cậu. Nhưng có một sự thật mà cậu cần phải biết. Người mà anh ta lựa chọn để lấy làm vợ là cậu. Đó là mong muốn của anh ta, đó tuyệt nhiên không phải là một sai lầm. Vì thế, cậu đừng trách mình đã cướp người yêu trong tay tôi. Con gái, sinh ra là phận gái đã khổ rồi. Ngay cả khi cậu không giành anh ta thì anh ta cũng bỏ tôi để lấy cậu mà thôi. Nếu có lỗi, thì chỉ là, cậu cũng đem lòng yêu anh ta giống như tôi thôi".
- "Nhưng... thực sự là anh ấy đâu có lí do gì để chọn mình? Anh ấy yêu cậu cơ mà. Mình cũng chỉ vì thương con mà đồng ý thôi... Mình không thể nào chiếm được trái tim anh ấy như cậu cả. Nhưng vì mình cảm thấy quá có lỗi nên không dám gặp cậu để nói lời xin lỗi... Mình đã ra đi như một kẻ hèn nhát"
- "Cậu có một thứ mà tôi không có... Nhà cậu giàu. Cậu hiểu chứ? Gia đình cậu sẽ là bước đệm tốt cho tiền đồ của anh ta. Mà những thứ đó, tôi nào có được. Đó là lí do anh ta bỏ tôi để đến bên cậu. Cậu không có lỗi, bởi khi mà anh ta đã cố tình giăng bẫy khiến cậu phải lòng anh ta thì một cô gái yếu đuối như cậu sẽ yêu thôi. Chúng ta... chỉ là con cờ trong tay hắn".
Thảo vỗ nhẹ vào vai Bích để động viên: "Giờ cậu biết sự thật rồi đó. Quyết định thế nào là tùy cậu".
Chí cúi gằm gương mặt. Anh không dám ngẩng đầu nhìn cả hai người phụ nữ đó. Họ đã yêu anh, một tình yêu dù đến trước hay đến sau nhưng đều là thật lòng. Anh lí nhí nói vài lời:
- "Bích! Anh xin lỗi. Anh thực sự có lỗi với em. Anh biến em thành kẻ cướp người yêu của bạn thân. Là vì anh ích kỉ... Nhưng Thảo à, thực lòng... anh yêu em".
Thảo dừng lại, cô không nhìn Chí:
- "Cảm ơn anh! Nhưng tình yêu đó không nhiều như anh yêu bản thân mình đâu. Tôi xin từ chối nó. Nếu được, anh hãy dồn tình yêu đó vào để yêu Bích. Cô ấy cần anh hơn tôi".
Nói rồi, Thảo bước ra khỏi căn phòng. Cô cố gắng để không bật khóc. Cô đi thật xa, thật xa căn phòng với hai người mà cô từng yêu thương đó. Thảo sờ tay lên bụng mình: "Mẹ sẽ giữ bí mật này cho riêng mình thôi, con nhé".
Theo Guu
Màn kịch dại dột trị chồng 'đi đêm' của cô vợ trẻ Cách giữ chồng "có 1 không 2" của người phụ nữ không những không có tác dụng mà còn khiến anh chồng nổi điên, trả vợ "về nơi sản xuất". "Chiêu độc" giữ chồng Những ngày làm thuê cho một cơ sở sữa đậu nành ở Bắc Ninh, duyên phận đã run rủi cho Hùng gặp và nên duyên với chị Hằng. Hùng...