Chuyện từ đường dây nóng và câu hỏi của người đàn bà bị chồng đ.ánh bắt đầu từ những quả chuối
“Tôi đã bị sốc, nhưng tôi không hề cảm thấy tức giận. Tôi không sợ, tôi không buồn mà tôi chỉ nghe thấy trái tim mình tan vỡ, niềm tin và tình yêu của tôi vụn nát”.
Có lẽ vì những tác hại khôn lường của bạo lực gia đình gây ra nên hầu như ở tất cả các nước trên thế giới đều có những đường dây nóng để phụ nữ cầu cứu và chia sẻ câu chuyện của mình. Mỗi người một câu chuyện, mỗi người một hoàn cảnh nhưng mỗi khi đọc vẫn thấy xót xa cho thân phận đàn bà. Bao dung cho chồng, hy sinh vì con, rồi cuối cùng họ nhận lại được là những tổn thương ngày càng dày lên. Dưới đây là một trong những câu chuyện như vậy:
“Khi tôi lớn lên, mẹ tôi nói với tôi rằng có 3 điều bà sẽ không bao giờ tha thứ: “Nếu ông ấy nói dối mẹ, mẹ sẽ bỏ ông ấy. Nếu ông ấy phản bội mẹ, mẹ sẽ bỏ ông ấy. Và nếu ông ấy đ.ánh m.ẹ, dù chỉ là một cái tát nhẹ thôi, mẹ cũng sẽ ly hôn với ông ấy”.
“Ông ấy” chính là cha tôi.
Tôi không bao giờ quên lời nói này của mẹ. Lý do có lẽ là vì tôi ngưỡng mộ lập trường của mẹ; Tôi khâm phục ý chí và lòng tự trọng của bà, mà cũng có thể là vì vào thời điểm đó, cuộc trò chuyện này có vẻ rất lạ đối với tôi. Mẹ tôi chưa bao giờ rơi vào một trong ba tình huống mà mẹ đưa ra. Tôi học theo mẹ! Tôi thề sẽ duy trì mối quan hệ của mình theo cách của mẹ. Tôi lý tưởng hóa cuộc hôn nhân trong tương lai của mình. Nhưng cuối cùng thì tôi lại lấy phải một người chồng nát rượu và vũ phu.
Anh ta đã đ.ánh tôi ngay sau khi chúng tôi đính hôn chỉ vì những quả chuối.
Ảnh minh họa
Tôi không còn nhớ nhiều lắm về chuyện này, nhưng tôi nhớ là lúc đó chúng tôi đang ở nhà, và anh ta đã uống say. Tôi nhớ là anh ta đã lấy hết chuối ở trên kệ xuống và ném chúng ra khắp sàn nhà, nhầy nhụa và dơ bẩn. Tôi nói anh ta dừng lại và hãy lau sạch những vết bẩn đó đi nhưng anh ta vẫn tiếp tục lấy chuối và ném. Khi tôi cố gắng giằng lấy những quả chuối từ tay của anh ta thì một cuộc chiến bắt đầu. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chúng tôi đã vật lộn. Trước khi tôi kịp phản ứng thì anh ta đã tát tôi. Mặt tôi in rõ dấu tay và khóe môi c.hảy m.áu. Sau 2 ngày nó vẫn còn sưng.
Video đang HOT
Tôi đã bị sốc, nhưng tôi không hề cảm thấy tức giận. Tôi không sợ. Tôi không buồn mà tôi chỉ nghe thấy trái tim mình tan vỡ. Niềm tin và tình yêu của tôi vụn nát.
Sự việc chỉ diễn ra trong vòng 1 phút mà tôi có cảm giác như thời gian lúc đó ngừng trôi, mọi thứ như đóng băng lại sau cái tát. Đứng hình vài giây thì anh ta đã nhận thức được hành động của mình vừa gây ra. Anh bật khóc và xin lỗi tôi, mong tôi tha thứ, đừng bỏ anh ta. “Đó là một sai lầm. Anh sẽ không bao giờ làm như thế nữa”, anh ta nói với tôi. Tôi tin anh ta. Tôi nghĩ là cái tát đó là của rượu, chứ không phải xuất phát từ bản tính của chồng mình.
Nhưng tôi đã sai lầm.
Trong suốt 10 năm làm vợ chồng, anh ta đ.ánh tôi liên tục. Những dấu vết bầm tím tụ m.áu ở khắp người tôi: trên lưng, trên mặt, và trên tay chân. Thậm chí, anh ta còn kéo lê cơ thể tôi ngoài đường, hay trói tôi vào chân giường và hơn một lần anh ta đã cố gắng ấn đầu tôi xuống bồn tắm đầy nước. Trong những lúc như vậy, cảm xúc, tình cảm của tôi thay đổi từ buồn bã, tức giận, sang đau khổ, xấu hổ và hối hận. Tôi hối hận vì tôi đã chấp nhận tha thứ cho anh ta ngay từ lần đầu tiên anh ngược đãi tôi. Tôi hối hận vì tôi đã không đủ dũng cảm để rời bỏ anh ta ngay từ thời điểm đó chỉ vì tôi ngại bắt đầu lại với một mối quan hệ khác.
Tôi còn bạo biện giúp chồng tôi rằng do anh ta lớn lên trong một gia đình có cha nghiện rượu. Cha anh thường nhậu và say xỉn cả ngày. Ông khắc nghiệt, bạo lực với vợ con. Hằng ngày, anh chứng kiến cảnh mẹ mình bị đ.ánh đ.ập, ngược đãi, và mặc dù sau đó ông đã được giúp đỡ để cai nghiện nhưng mọi thứ vẫn ám ảnh vào tâm trí của anh ta. Và tôi còn cố gắng tìm kiếm trong mớ hỗn độn tật xấu của chồng ra một điểm tốt, đó là chồng tôi chỉ đ.ánh tôi những khi anh say rượu, còn khi tỉnh táo thì anh ta lại đối xử tốt với tôi. Tiếc thay, tôi lại mù quáng không nhìn nhận ra một vấn đề rằng anh ta là một người nghiện rượu nên say nhiều hơn tỉnh.
Cuối cùng thì tôi cũng không thể chịu đựng mãi được. Tôi không muốn con mình lớn lên với nỗi ám ảnh về bạo lực gia đình nên tôi đã suy nghĩ và đưa ra quyết định của mình. Ngay sau sinh nhật 1 t.uổi của con gái thứ 2, tôi đã nói với anh ta rằng mẹ con tôi sẽ dọn ra khỏi nhà, và nếu anh ta không thay đổi, không cai được rượu thì tôi sẽ ly hôn. Tôi để chiếc nhẫn cưới trên bàn và cùng hai con bước ra khỏi cửa.
Chúng tôi chính thức ly thân.
Trong suốt 2 năm qua, ba mẹ con tôi đã có một cuộc sống yên bình, không phải nơm nớp lo sợ chồng/cha sẽ đ.ánh mình và tránh xa được không khí tràn ngập mùi rượu. Tôi biết mình may mắn vì chồng tôi đã thay đổi. Anh ta làm việc chăm chỉ hơn, anh ta quyết tâm cai nghiện, và anh đã làm được. Chồng tôi muốn tôi quay trở về nhà để gia đình đoàn tụ, để con có cha, vợ có chồng. Nhưng tôi phân vân không biết có nên tha thứ cho anh ta một lần nữa để gia đình được đoàn tụ hay không? Liệu tôi có phải hối hận vì quyết định của mình lần nữa hay không? Tôi nên làm gì bây giờ?”.
Theo Afamily
‘Em không phải là con bồ duy nhất của chồng chị cho tới thời điểm này’
Sau khi cho Thư 2 cái bạt tai đau điếng, người đàn bà này rành rọt: "Chị nói cho em hay, em không phải là con bồ duy nhất của chồng chị tới thời điểm này. Chị cay lắm đấy'.
Ngày Thư lọt lòng, cũng là ngày ba bỏ mẹ con cô theo người đàn bà khác. Trong căn nhà dột nát, ẩm thấp chỉ còn 3 người phụ nữ với nhau. Bà nội Thư t.uổi đã cao, mắt mờ chân chậm, chỉ ngồi một chỗ. Do đó, mọi gánh nặng đè lên vai mẹ Thư. Dù vậy, mẹ Thư vẫn luôn vững vàng, mẹ không cho Thư nghỉ học bởi ước mơ của mẹ Thư là Thư sẽ học hành nên người.
Thư cứ nghĩ, chẳng cần ba, chỉ cần mẹ cô cũng sẽ sống tốt. Nhưng rồi khi Thư vào lớp 7, mẹ của Thư yêu một người đàn ông khác. Đó là người đàn ông chưa vợ, ít hơn mẹ Thư những 8 t.uổi.
Khi Thư khóc không đồng ý, mẹ đã cho cô 2 cái tát nảy lửa "Mày muốn mẹ cả đời sống côi cút hay sao?". Không lâu sau đó, mẹ Thư bỏ con gái và mẹ đẻ để theo người đàn ông này vào N.am s.inh sống.
Cuộc sống cơ cực nay càng mệt mỏi. Hằng ngày Thư đến trường với những lời châm biếm từ bạn bè. Nhìn người ta có một gia đình hẳn hoi, tử tế Thư không khỏi chạnh lòng.
Có những lần Thư bị đám bạn xấu nói xa gần "Nó là đứa có cha cặp bồ, mẹ theo người đàn ông khác", "Nó chẳng rõ con ai",... Những lúc đó, Thư im lặng bỏ đi, hai hàng nước mắt ướt nhòe.
Thư cố học lên lớp 11 thì bỏ dở giữa chừng vì bà nội cô mất. Không còn bà, các bác của Thư cũng cắt hết viện trợ, chẳng ai hỗ trợ Thư học hành nữa.
Hơn 2 năm sau đó, có người bà con từ Hà Nội lên chơi, thấy gia cảnh Thư đáng thương nên đưa cô xuống Hà Nội làm việc. Cô gái quê năm nào, giờ đã thành thiếu nữ, trổ mã, xinh đẹp khiến bao gã đàn ông thèm thuồng.
Vốn là cô gái thông minh, có cá tính nên Thư sớm bắt nhịp được với cuộc sống nơi thị thành. Thư dần quen và kết thân với những người bạn mới. Cũng qua những buổi liên hoan, cuộc vui đó, Thư quen và yêu Duy, quản lý một công ty xây dựng. Yêu Duy, Thư có tất cả những thứ mà cô muốn.
Từ một cô gái quê, Thư dần có nhà ở, có xe ga để đi. Đổi lại, Thư đã cho anh ta đời con gái của mình khi vừa t.uổi đôi mươi. Do tính chất công việc, Duy đi suốt. Có những tháng anh ta chỉ ở phòng Thư có vài lần. Nhưng khi đó, Thư chiều anh ta hết mực, cô chăm bẵm và cho anh ta những đêm tình ái thăng hoa.
Có những hôm vừa về tới cửa phòng, Duy đã lao vào ôm Thư như thể đã lâu lắm họ chẳng gặp nhau. Duy nói, chỉ cần Thư yêu mình anh ta, Thư là của riêng anh ta thì Thư muốn gì anh ta cũng chiều.
Thư nhận thấy sự chân thành từ Duy nên cô cũng chẳng tha thiết gì những lời tán tỉnh bên ngoài. Có những người họ chẳng bằng Duy, nhưng theo đuổi Thư đã lâu, họ chân thành, thật lòng muốn che chở cho Thư, nhưng Thư đều thẳng thừng từ chối.
Thư cứ yêu Duy tới mù quáng, cô bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo của bạn bè rằng Duy đã có vợ và 2 con. Vợ Duy thuộc diện hay ghen, được người ta đồn hơn cả Hoạn Thư, ngang "sư tử Hà Đông" và người đàn bà này cũng có m.áu mặt ở đất thị thành.
Một buổi chiều, khi Thư vừa phát hiện mình có thai, cô đang định gọi điện báo với Duy, cứ nghĩ rằng anh sẽ mừng rỡ mà tổ chức đám cưới. Nhưng khi Thư vừa về tới cửa phòng đã thấy Duy cùng một người đàn bà, 2 người đàn ông cao to vạm vỡ, xăm trổ đầy tay đứng chờ mình. Thấy thế, mặt Thư tái mét, lắp bắp không nói nên lời.
Sau khi cho Thư 2 cái bạt tai đau điếng, người đàn bà này rành rọt: "Chị nói cho em hay, em không phải là con bồ duy nhất của chồng chị tới thời điểm này. Chị cay lắm đấy. Nhưng nghe nói em còn trẻ, gia cảnh éo le không cha, không mẹ nên chị tạm tha. Cố mà làm người đàn bà tử tế nhé. Giờ thì giao nộp chìa khóa xe, chìa khóa nhà cho chị rồi ôm đồ cuốn gói về quê đi. Đừng để chị nhìn thấy em lảng vảng lần nữa".
Nói rồi người đàn bà đó quay sang nhìn Duy: "Đây là lần cuối tôi xử đẹp đấy. Anh nếu còn tái phạm lần nữa, thì biến ra khỏi nhà tôi ngay. Anh sẽ chẳng có gì cả. T.iền bạc, nhà cửa, xe hơi, con cái...Tất cả anh đều chẳng có quyền lấy đi thứ gì, bởi anh đến với tôi chẳng có gì ngoài bộ quần áo rách. Anh hiểu chưa, loại đàn ông ăn bám nhà vợ không biết nhục".
Thư nhìn Duy, anh ta không dám hé răng nửa lời, đứng khép nép sau lưng vợ. Thư hiểu rằng, anh ta sẽ chẳng thể bảo vệ cho cô.
Thư luống cuống ôm lấy quần áo, rồi vội vàng xách valy bỏ đi trong ánh mắt của người dân xóm trọ. Đến cuối ngõ, Thư ngồi thụp xuống khóc nức nở, chẳng ngờ cuộc đời cô lại rơi vào cảnh bế tắc này. Rồi đây, cô biết làm gì với giọt m.áu của gã đàn ông đó, đứa con mà cô đang mang trong mình?
Theo Phunutoday
Phụ nữ cần cả tôn trọng và trân trọng Có những mong muốn bị thời gian và cuộc đời làm cho trở nên bừa bộn, chẳng hạn, phụ nữ cần gì ở người đàn ông của mình? Yêu thương, chiều chuộng, cung phụng và hi sinh? Có khá lý do để hai người từ xa lạ đến thân quen rồi cùng nhau trở thành một phần m.áu thịt trong cuộc đời của...