Chuyện tình yêu với sếp
Anh cuốn hút tôi ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Dáng vẻ cao, đậm, nước da ngăm đen, đôi mắt to và nụ cười kín đáo nhưng chất chứa biết bao cái duyên, anh hội tụ đầy đủ vẻ đẹp của người con trai gốc Quảng nhưng lại lớn lên trên đất Hà Thành. Khi ấy anh đã ngoài 30 tuổi còn tôi mới chớm 22.
Anh là trưởng phòng, còn tôi là cô nhân viên vừa ra trường. Với tôi, anh lúc nào cũng ở một khoảng cách rất xa mà tôi không thể nào với tới được. Anh là một người đàn ông thành đạt, một gia đình hạnh phúc với người vợ đảm và 2 cậu con trai kháu khỉnh. Từ ngày mới vào làm, tôi đã được nghe rất nhiều đồng nghiệp khen chị vợ anh và tôi thầm nhận thấy vẻ tự hào ánh lên trên gương mặt anh. Những lúc như thế tôi chỉ mỉm cười – những chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng thời gian trôi đi, sự hiện diện của anh, sự vắng mặt của anh và cả những câu chuyện liên quan đến anh lại cuốn hút tôi lạ kỳ. Tôi sẽ chẳng thể làm được gì nếu cả ngày làm việc anh không đến, tôi sẽ chẳng thể chợp mắt ngủ được nếu như trong đầu không hiện hữu hình ảnh của anh. Hơn 20 tuổi đầu, tôi không còn là trẻ con nữa. Tôi biết những gì đang xảy ra với mình. Tôi biết tôi đã yêu.
Và tôi giấu giếm tình yêu ấy trong mình như mang một đứa con hoang trong bụng vậy. Tôi không dám hé nửa lời với ai, tôi càng không thể thổ lộ điều đó với anh. Không một lời cự tuyệt, không một hành động thể hiện. Tôi đau khổ. Tôi tuyệt vọng. Tôi tự dằn vặt mình, tự cắn xé mình vì đã ban phát tình yêu cho một người đàn ông như anh.
Tôi không biết anh có cảm nhận được tình yêu tôi dành cho anh không, nhưng càng ngày anh càng gần tôi hơn. Anh quan tâm, ưu ái tôi hơn. Các đồng nghiệp khác trong phòng cũng cảm nhận thấy điều đó và họ giúp tôi đưa ra câu trả lời rất xác đáng rằng vì tôi là một cán bộ ưu tú. Nhưng tôi thì lại không nghĩ như vậy. Hơn một lần tôi bắt gặp anh nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang mải miết dịch hợp đồng, hơn một lần anh mang cho tôi mượn những đĩa nhạc mà tôi yêu thích và rất rất nhiều lần khi mọi người nói đến chuyện gia đình của anh, anh đều tìm cách lảng tránh. Với tôi, chỉ cần như thế là đủ.
Tôi thật sự hạnh phúc. Khi ấy cơ quan trong định nghĩa của tôi quả thật là một thiên đường, vì ở đó có người đàn ông tôi yêu. Nhưng cái cảm giác hạnh phúc giản đơn đó bị dập tắt bởi một quyết định như sét đánh đối với tôi: quyết định bổ nhiệm anh làm phó giám đốc. Cảm giác hụt hẫng sụp đổ lên tôi. Bất giác tôi thấy mình như mất đi một thứ gì đó, rất thiêng liêng và lớn lao.
Sau khi nhận quyết định 1 tuần, anh chuyển sang ngồi làm việc ở một phòng riêng ngay bên cạnh phòng tôi. Ngày anh chuyển sang ngồi riêng cũng là ngày tôi đi làm trở lại sau trận ốm vì sốt. Mọi người hào hứng chuyển đồ giúp anh. Tôi vẫn ngồi yên ở góc phòng, mắt nhìn trừng trừng vào chỗ mọi khi anh hay ngồi và nước mắt chỉ trực trào ra, trong đầu thì không thôi tự hỏi “tôi sẽ làm được gì nếu căn phòng này không còn có chỗ cho anh?”.
Video đang HOT
Tôi không dám hé nửa lời với ai, tôi càng không thể thổ lộ điều đó với anh… (Ảnh minh họa)
Chiều muộn ngày hôm ấy anh gọi tôi sang phòng. Sau khi pha nước và rót mời anh cũng như rót cho mình một chén, tôi ngồi cắn chặt hai hàm răng và nhìn không chớp mắt vào cái đồng hồ phía trước mặt. Tôi cố nói ra lời chúc mừng anh nhưng sao không thể.
Tôi cứ ngồi trân trân như thế, bên cạnh anh. Dường như anh hiểu được nỗi lòng tôi khi ấy, anh không nói một lời nào và lặng lẽ ngồi hút thuốc. Anh đã hút hết cả một bao thuốc mà vẫn không thấy tôi lên tiếng. Tôi cảm nhận thấy hơi ấm từ cơ thể anh đang ngày một nóng lên, lan tỏa và bao vây lấy cơ thể tôi không hiểu vì sao cứ run lên bần bật. Rồi anh nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình quay lại phía anh. Bắt gặp ánh mắt anh, những giọt nước mắt tôi nghẹn ngào rơi. Anh kéo nhẹ tôi về phía anh, ngả đầu tôi lên vai anh. Tôi bắt đầu nức nở. Anh dỗ dành tôi “thôi nào bé con, anh vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu, chỉ là ngồi khác phòng thôi mà”. Những giọt nước mắt tôi lại ào ạt rơi, tôi nấc lên từng tiếng. Anh vòng tay ôm trọn lấy thân hình bé bỏng của tôi, ghì nhẹ tôi vào anh.
Bất chợt tôi thấy người mình nóng ran lên, mọi uất ức, mọi buồn đau bỗng dưng tan biến, thay vào đó là ngọn lửa như được ai nhóm lên mỗi lúc một hừng hực. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt anh tôi thấy đôi con ngươi mình cuồn cuộn lửa. Anh ghì chặt tôi hơn. Như bãi sa mạc hơn nghìn năm chưa được đón nhận một giọt mưa, anh tới tấp hôn lên mặt tôi, lên cổ tôi và rồi quyện vào đôi môi mỏng manh đẫm nước mắt của tôi. Anh đè tôi xuống salon, giật đứt chiếc cúc áo đầu tiên của tôi và cắn chặt vào bờ vai tôi. Tôi khẽ kêu lên đau đớn. Anh bỗng dưng dừng lại, nhìn vào gương mặt ướt nhòe nước mắt của tôi anh như thức tỉnh. Anh ngồi dậy, nhẹ kéo vạt áo cho tôi và thủ thỉ vào tai tôi “Muộn rồi bé con, em về đi, anh xin lỗi”.
Sáng hôm sau tôi đến cơ quan từ rất sớm, trong trạng thái hoàn toàn bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Tôi sang phòng gặp anh và đề đạt nguyện vọng xin được chuyển xuống làm việc tại Chi nhánh. Anh không nói gì mà nhìn tôi với ánh mắt như thấu hiểu tất cả. Anh vẫn luôn như thế với tôi.
Đầu giờ chiều, tôi nhận được công văn luân chuyển công tác xuống Chi nhánh do anh ký. Tôi đón nhận nó như một điều tất yếu, như thể ngày qua đi thì đêm buộc phải đến vậy. Anh lại gọi tôi sang phòng. Anh đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ rồi bỏ đi luôn. Tôi nhẹ mở tờ giấy ra và nhìn thấy những nét chữ của anh, từng chữ từng chữ một thật ngay ngắn:
“Em đẹp nhất phòng nhưng hạnh phúc chẳng tày gang
Bởi cuộc sống trăm đường đều trắc trở
Em hồn nhiên, ngây thơ như con trẻ
Nên thấy đò đầy lòng vẫn muốn… sang sông”.
Theo VNE
Muôn nẻo gạ tình ở nơi công sở
Tại chốn văn phòng, những má hồng môi đỏ nhiều khi cũng phải chuyển sang màu tái nhợt trước những lời gạ tình trơ trẽn của các vị sếp.
Trong môi trường làm việc ngày ngày chạm mặt chỉ thấy sàn sàn toàn những chàng lính công sở lương vừa phải, diện mạo trung bình, không ít những trường hợp các nữ nhân viên văn phòng rơi vào lưới tình của anh sếp trẻ điển trai, tháo vát, hay những sếp già từng trải và lắm tiền tài. Tuy nhiên, không phải ai cũng vậy. Cũng có những người một đôi lần "dựng tóc gáy" khi nghe vị sếp thản nhiên gạ gẫm tư tình giữa chốn việc công.
Sếp trẻ đào hoa
Anh sếp trẻ được điều về từ tổng công ty, tuổi ngoài 30 và ngón áp út còn chưa đeo nhẫn đủ khiến cho các chị em ở chi nhánh miền Bắc này phải chịu khó ngày ngày chỉnh trang diện mạo trước khi đi làm. Vốn đã có chồng sắp cưới, Hoài không khó khăn gì khi tránh được "lực hút" của sếp, nhưng mong muốn được một anh chàng đẹp trai phải chú ý đến mình dường như đã trở thành bản năng của đàn bà. Với đôi chút son môi, ít phấn má hồng, vốn đã được mệnh danh là "bông hoa bách hợp" của chi nhánh, Hoài không khó khăn gì để nhận ra ánh mắt sếp phải liếc nhìn mỗi khi đi qua chỗ cô ngồi. Nhưng chút tự hào ngấm ngầm không đủ để giúp cô giữ được bình tĩnh vào một chiều muộn, sếp gọi cô vào phòng khi chỉ còn mình cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở, và ngỏ ý muốn cô làm "bạn tình", đổi lại, vị sếp trẻ này sẽ ưu tiên cất nhắc Hoài lên vị trí phó phòng nhân sự, làm việc bên cạnh anh. Điều làm cô choáng váng hơn chính là câu nói của sếp: "Em không có ý như vậy thì sửa soạn, liếc mắt đưa tình với tôi làm gì? Chúng ta đôi bên cùng có lợi thôi.".
Sếp già từng trải
Bước vào tuổi "ngoại tứ tuần", nhưng giám đốc công ty của Nguyên vẫn còn phong độ lắm! Từ ngày vào đây làm, cô vẫn nghe thiên hạ rỉ tai nhau những chuyện đằng sau vẻ điềm đạm và nghiêm túc của sếp, nhưng cô nghe rồi để đó, cho rằng chuyện đồn thổi thì chẳng nên tin làm gì. Cô còn cự lại với các bạn rằng: sếp có vợ đẹp con khôn rồi chứ có phải còn "phòng không chiếc bóng" đâu mà sợ! Vô tư nhận sự đùn đẩy của đồng nghiệp, hàng ngày Nguyên đều đặn mang cafe sáng vào cho "chú giám đốc". Cho đến một hôm, "chú" nhờ cô kiểm tra lại thông số báo cáo mà nhân viên gửi, và "nhân tiện" khoác tay vào vòng eo thon gọn khi cô lấy ghế ngồi vào ghế bên cạnh. Khi cô giật mình xô ghế đứng dậy, vị sếp già níu tay cô và bảo rằng: "Em mà ngoan thì muốn gì cũng được, thích gì anh cũng chiều, chứ đừng dại mà chống đối thiệt thân". Hãi hùng trước sự trơ tráo của ông ta, cô chạy ra khỏi phòng, hấp tấp lấy túi xách và xin nghỉ buổi làm vì nhà có việc đột xuất. Nỗi sợ hãi khiến Nguyên cứ ở rịt trong nhà, không dám đi làm cả tuần nay, nói dối bố mẹ là công ty đang cho nghỉ phép đi du lịch dịp 30/4. Thi thoảng, chiếc điện thoại báo rung với cùng một số gọi đến mà không một lần cô dám nghe máy.
Có những người một đôi lần "dựng tóc gáy" khi nghe vị sếp thản nhiên gạ gẫm... (Ảnh minh họa)
Sếp nữ đa tình
Còn đối với anh Nhân, từ lâu anh đã biết nữ giám đốc trẻ hơn hai tuổi có ý với mình. Tuy nhiên, là đàn ông đã có vợ và đang chờ đợi để chào đón đứa con đầu lòng, anh tuyệt nhiên không chút mảy may đem lòng nghĩ khác. Với thái độ lạnh nhạt, luôn giữ chừng mực trong cư xử ở mức độ cộng sự trong công việc, anh đã nghĩ sẽ đến lúc sếp nữ nản lòng mà bỏ cuộc. Trong buổi liên hoan mừng sinh nhật công ty, mọi người đều vui và quá chén. Do tiện đường về nhà, nên anh nhận lời đưa sếp về, nghĩ bụng cứ đưa đến cửa nhà, giao cho bố mẹ cô ta là mình an tâm quẳng được gánh nợ. Có ngờ đâu cô gái trẻ lại sống một mình, lương tâm không cho phép anh thả cô mềm oặt trước cửa nhà không mở nổi khóa, anh đành cõng cô vào nhà. Khi nhớ lại chuyện cô gái vùng dậy khóa trái cửa và nhào vào ôm lấy anh nói những lời yêu, những mong muốn dâng hiến, anh chỉ biết rùng mình vì thấy mình còn may mắn, đã không yếu lòng sa ngã, mà đẩy cô ra, lấy chìa khóa để mở cửa đi về nhà.
Chỉ có nhân viên là khổ
Là thân đàn bà thói thường vẫn cứ ghen ăn tức ở với nhau, đồng nghiệp xì xào sau lưng rằng Hoài cố tình đưa đẩy với sếp để tiện đường công danh sự nghiệp. Chẳng mấy chốc mà chuyện đến tai chồng chưa cưới của Hoài. Vốn là người nghiêm túc nhưng lại có tính ghen tuông, anh đã khiến cô phải khóc lên khóc xuống, thanh minh đủ kiểu nhưng thi thoảng vẫn nổi cơn nghi ngờ: "Em không có gì với hắn ta thật chứ?", và nằng nặc đòi Hoài chuyển chỗ làm dù cô đã gắn bó và yêu thích công việc này từ 5 năm nay.
Tuy câu chuyện của anh không lọt ra ngoài, nhưng từ sau đó là cả một quãng thời gian dài khổ sở của anh Nhân. Trong công việc, vị sếp nữ trở nên "hắc xì dầu" một cách quá đáng, tìm mọi cách để moi móc những yếu điểm trong các đề án của anh, luôn tìm cách đổ lỗi cho anh trong mọi chuyện, và nhăm nhe giáng chức, trừ lương. Tuy nhiên, sau giờ làm, thì sếp lại đổi thái độ, tìm cách ve vãn anh. Có lẽ là cô ta muốn anh biết sợ mà... nghe lời. Chỉ đến khi sếp được điều đi để mở chi nhánh miền Trung, anh mới được thở phào, ăn mừng vì thoát nạn.
Còn Nguyên, vì quá sợ hãi, cô đã phải gọi điện xin nghỉ làm hẳn mà vẫn không dám đến công ty một lần nào. Đôi mắt từng trải vô cùng đáng sợ và cái kéo tay thô bạo đó đã thành một nỗi ám ảnh, khiến giờ đây Nguyên thu mình lại trong công việc mới, không dám làm việc trực tiếp với vị sếp ở công ty mới, đến mức có lần cô bị phê bình trong một cuộc họp cuối năm.
Theo VNE
Anh đã bỏ rơi tôi khi biết cái thai không còn Khi tôi mất đứa con trong bụng anh đã không nắm chặt tay tôi, anh bỏ mặc mình tôi vậy mà sao tôi vẫn thương anh nhiều đến như vậy. Tôi trẻ trung, giỏi giang, đảm đang, ưa nhìn, có thể nói mọi lĩnh vực tôi đều biết và tôi khá tự tin để nhận mình là người khá hoàn hảo về mọi...