Chuyện tình tôi!
Tôi viết lại đây câu chuyện tình tôi, để nếu sau này tôi được bên anh, tôi cũng biết rằng thật hạnh phúc vì mình đã có anh.
Anh hãy đi và đừng bao giờ quay lại
Vì chốn xưa đó đã không còn có em
Chuyện tình đôi ta xem như từ nay chấm hết
Vì em, em đã yêu anh thật nhiều
Nên em đã cho trái tim mình chia đôi…
Có những câu chuyện tình thật lãng mạn và khó quên. Đúng! Tôi là đứa luôn mơ mộng thích những chuyện tình Hàn Quốc như Trái tim mùa thu, Chuyện tình Havard hay Ngôi nhà hạnh phúc… Và có lẽ vì thế tôi luôn khao khát yêu. Nhưng không hiểu sao tôi lại theo đuổi một cuộc tình mà vốn dĩ không phải điều tôi thích. Chỉ tôi và anh mới biết chúng tôi là gì của nhau và đến với nhau như thế nào. Đó là bí mật của riêng chúng tôi, bí mật không bao giờ anh phá vỡ được. Cũng có thể bí mật đó làm nên cái riêng, cái mờ ảo, làm nên câu chuyện tình tôi.
Đã bao lần anh nhắn tin: “xin lỗi em, anh không muốn làm em buồn”. Anh đã cố gắng yêu em nhưng anh không làm được. Vậy mà sao cho đến tận bây tôi vẫn chưa thể rời xa anh. Tôi không biết vì sao nữa: vì tôi đã yêu anh, vì tôi không biết giữ lòng tự trọng hay vì tôi đã đánh mất mình ngay từ khi quen anh.
Có lẽ bởi vì trong tôi luôn có một niềm tin cho anh, một niềm tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ là người hạnh phúc nhất khi bên tôi luôn có anh. Nhưng tôi làm được không khi khoảng cách từ thích đến yêu của anh xa vời vợi.
Tôi và anh quen nhau vào chớm đông, lần đầu gặp nhau cái thời tiết se lạnh đã khiến tôi xiết lấy vòng tay anh. Tôi tìm cảm giác ấm áp từ người tôi mới quen. Và từ đó trong suy nghĩ tôi đã có anh, hình ảnh tôi không bao giờ quên là người mặc áo xanh múa máy trên WC khi anh cho tôi xem hình anh, tôi bảo sao anh trẻ thế anh đã trêu tôi đó là thằng em cùng công ty, tôi đã rất bực. Bực đến nỗi mà ngay hôm đó tôi đã đề nghị gặp anh. Rồi kể từ khi đó lần nào cũng vậy tôi cũng đều chủ động đề nghị gặp anh, khi thì anh đồng ý gặp, khi thì anh từ chối vì lý do bận công việc, vì mệt nhưng tôi biết đó chỉ là cái lý do cho việc anh không hề tha thiết gặp tôi.
Một thời gian dài tôi và anh không liên lạc với nhau, dường như đã quên nhau mất rồi. Thế nhưng chính tôi lại là người tìm đến anh. Đó là ngày 21/5 và cho đến bây giờ chúng tôi gặp nhau 8 lần, lần nào cũng là tôi đề nghị và vì thế mỗi lần gặp tôi, tôi không hề thấy nụ cười trên môi anh. Anh không muốn gặp em, không thích gặp em, sao phải ép lòng mình chiều lòng em?
Anh chỉ gặp tôi khi nào anh cần. Và từ khi gặp lại chỉ duy nhất một lần anh chủ động nhắn tin: em đã khỏi ốm chưa? Anh bảo tôi rằng từ bây giờ anh sẽ khác, cứ tin anh, anh sẽ thay đổi. Có lẽ lúc đó anh đang cố gắng yêu em phải không anh? Nhưng đâu dễ dàng làm được. Em biết rõ điều đó mà, tình yêu đâu phải mình cố gắng.
Video đang HOT
Tôi rất thích câu nói tình cờ tôi nghe được trong phim “Xin lỗi, không phải tại tôi thích em mà tự nhiên nó thế”. Đúng! Anh đâu có cái tự nhiên để thích tôi, anh thích tôi bằng sự cố gắng ép buộc bản thân mình. Khó lắm phải không anh?
Nếu nghĩ ra một vài lý do để tôi thích anh thì chắc chẳng bao giờ trả lời được tôi thích anh vì cái gì cả. Anh và tôi đâu phải hợp nhau, cả về hình thức và tính cách. Mỗi lần đi bên anh, anh biết không? Tôi rất tự ti vì sợ anh không thích đi cùng tôi. Và những bài hát tôi nghe anh đâu thích, còn tôi, lúc nào cũng ủng hộ anh. Thường những người con gái họ yêu một ai đó vì người ta tốt với họ, thương yêu, chiều chuộng quan tâm chăm sóc họ. Còn tôi, tôi đang yêu anh vì điều gì khi đến một tin nhắn hỏi thăm tôi anh cũng không làm được, đến một câu chuyện làm tôi vui cũng chưa bao giờ anh kể, đến một lần an ủi khi tôi khóc cũng không có và thậm chí một lần thật lòng đến bên tôi anh cũng bỏ qua. Anh bỏ mặc tôi thích anh, bỏ mặc tôi hỏi thăm anh, quan tâm anh. Tôi thèm được một lần anh nâng niu chiều chuộng, một lần anh ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng nói với tôi “Em à! Anh xin lỗi thời gian qua anh đã không tốt”. Anh biết không, chỉ như thế thôi cũng đủ làm tôi cười thầm và đủ mạnh mẽ để đi tiếp con đường của mình.
Trong anh chưa bao giờ có em, chưa bao giờ nghĩ đến em… (Ảnh minh họa)
Giờ đây khi cảm giác không có anh càng ngày càng rõ rệt, tôi sợ mình lại khóc vì anh, tôi cố gắng thật bận rộn, tôi đi học để quên anh, lấy công việc làm niềm vui để sẻ chia. Tôi ép mình không còn thời gian để đặt ra những câu hỏi tu từ cho anh, những câu tôi đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn không ngừng hỏi, thậm chí đến tôi cũng chán huống chi đến anh:
Anh có muốn gặp em không?
Anh có thích em không?
Tại sao anh không thích em?
Tại sao anh không thích em mà vẫn gặp em?
Tại sao anh không nhắn tin, không nói chuyện với em…
Rất nhiều câu hỏi mà chính tôi cũng có thể trả lời được nhưng tôi vẫn thích hỏi anh để nếu anh trả lời thật lòng thì tôi biết rằng anh không lừa dối tôi, còn nếu anh cố làm tôi vui thì tôi cũng phần nào được an ủi.
Anh à! Tôi khao khát được cùng anh đi dạo, lượn quanh công viên, được đi xem phim, được cùng anh tận hưởng cảm giác của người đang yêu và được yêu. Chắc có lẽ là không lâu đâu mà là không bao giờ, không bao giờ… phải không anh?
Tôi viết lại đây câu chuyện tình tôi, để nếu sau này tôi được bên anh, tôi cũng biết rằng thật hạnh phúc vì mình đã có anh. Và nếu tình cờ gặp lại anh bên người con gái khác, tôi cũng sẽ vui vẻ và nghĩ rằng “Anh à! Em cũng đã từng là người của anh”…
Lúc này đây tôi đang nghe lại bài “One love” của Suki. Bài mà anh cho tôi nghe”
Em yêu anh, em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên
Tim em cứ đập mạnh mỗi khi nhìn thấy anh
Thế giới này đã tặng cho em một món quà lớn nhất
Tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của em
Tình yêu, tình yêu, tình yêu của em
Và tình yêu đó sẽ không bao giờ là của em
Cả trái tim, cả trái tim, cả trái tim này
Cả con tim mục nát chỉ biết yêu mình anh
Em không muốn tin những gì mình đã thấy
Khoảng cách ngày càng xa giữa anh và em
Em yêu anh, yêu anh bất chấp mọi thứ
Cho dù bị tổn thương em vẫn yêu anh
Thậm chí anh có bảo em là con ngốc đi chăng nữa…
Anh à! Trong anh chưa bao giờ có em, chưa bao giờ nghĩ đến em, chưa một lần để ý đến em. Em cũng đã từng ghét anh, rất ghét khi anh vô tình bỏ mặc em, bỏ mặc những gì em nói, em nghĩ những điều anh cho là thừa mà nó không là gì trong anh.
Em vẫn vậy, vẫn bao lần muốn dứt khoát với anh, muốn chấm hết tất cả. Và lần này nữa. Liệu em làm được không khi đến bây giờ em vẫn chờ đợi sự thương yêu ở anh…
Tạm biệt anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu không hạnh phúc, hãy về bên anh!
- Nếu có một ngày em không hạnh phúc, hãy đến bên anh, anh sẽ chờ đợi, sẽ che chở và đón em về.
Có thể, khi anh nói ra những lời này, em sẽ cho anh là một kẻ sáo rỗng, không chân thành hoặc chỉ giả tạo khi em đã có gia đình rồi. Nhưng tất cả những gì anh nói ra đây, là xuất phát từ trái tim anh, là tình yêu của anh, dù cho em nghĩ thế nào đi chăng nữa, anh vẫn phải nói.
Nếu có một ngày em không hạnh phúc, hãy về bên anh! Anh sẽ vẫn đợi cái ngày đó, cái ngày anh được nắm tay em nhưng không có nghĩa rằng anh không mong em được hạnh phúc!
Em đi lấy chồng, em không chọn anh, rời bỏ anh để theo người đàn ông mà em khao khát ấy. Anh buồn và tủi, hận bản thân mình nhưng không dám trách em. Anh không đủ tư cách để làm điều đó, cũng giống như việc anh không đủ tư cách để kéo em lại, để khiến em là của anh vì anh mãi mãi vẫn chỉ là kẻ đến sau. Nhưng anh vẫn kiên trì chờ đợi, đợi một chút tình cảm mong manh của em dành cho anh, đợi đến khi em đi lấy chồng. Và anh là kẻ thua cuộc.
Em đi lấy chồng, em không chọn anh, rời bỏ anh để theo người đàn ông mà em khao khát ấy. (ảnh minh họa)
Anh mong em hạnh phúc bên người đàn ông em chọn dù rằng lòng anh chỉ muốn có em. Nhưng yêu một người là mong cho người đó được hạnh phúc, anh đã làm được điều đó, lặng lẽ nhìn em theo chồng, và đó là tình cả, mong muốn xuất phát từ trái tim anh!
Em à!
Anh ngỡ tưởng, khi em thuộc về người khác cũng là lúc chấm dứt cuộc tình của hai ta, chấm dứt quãng thời gian anh chờ đợi. Nhưng anh đã lầm. Em làm vợ được hơn một năm nay nhưng anh vẫn khôn nguôi nhớ về em, vẫn đau đáu hình ảnh của em trong giấc ngủ. Chẳng lẽ, thằng đàn ông trong anh lại si tình đến thế sao? Anh nghĩ mình có thể quên em, yêu một người con gái khác. Nhưng rồi, tất cả vẫn hiện về trong anh nguyên vẹn như xưa. Dù rằng, tình yêu với em chưa thể đến bằng cái nắm tay, bằng cái ôm ấm áp, nó chỉ là những buổi trò chuyện, những cái nhìn trộm em cười, nhưng anh vẫn không thể nào quên những giây phút ấy.
Chỉ cần em cần anh, bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào dù rằng ngay cả khi anh đã có vợ, anh vẫn sẽ giang rộng cánh tay để giúp đỡ em. (ảnh minh họa)
Anh yêu em, vẫn còn yêu em nhiều lắm! Anh vẫn sợ, sợ một ngày nào đó, em sẽ bị tổn thương, sẽ khóc khi chồng em đối xử tệ. Anh thật ngu ngốc khi nghĩ đến điều đó đúng không em? Tại sao anh lại có thể nghĩ xấu cho một người đàn ông yêu em đến thế? Người ta cũng yêu em như chính anh vậy và điều anh có thể làm được cho em thì tất nhiên anh ta cũng làm được. Em đừng nghĩ anh ích kỉ, đừng nghĩ anh không tốt. Tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em mà thôi!
Anh vẫn chưa yêu ai, vẫn sống trong mộng tưởng được cùng em xây dựng gia đình, anh còn yêu emnhiều lắm! Nếu có một ngày nào đó, em không hạnh phúc, em cần đến anh, hãy về bên anh em nhé. Anh sẽ vẫn đợi, vẫn chờ. Chỉ cần em cần anh, bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào dù rằng ngay cả khi anh đã có vợ, anh vẫn sẽ giang rộng cánh tay để giúp đỡ em với tư cách của một người bạn, người anh trai, người đã từng yêu em tha thiết! Hãy nhớ lời anh em nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì tiền, em không thể ở bên anh Em không sợ khổ, không sợ vất vả. Nhưng em sợ nghèo anh à. Nếu mọi việc không thay đổi, em sợ, vì đồng tiền, vì miếng cơm manh áo mưu sinh em sẽ không ở bên cạnh anh được. (ảnh minh họa) Em nghĩ, nếu có nói chuyện với anh. thì anh sẽ chẳng nghe em nói hết câu, hết những điều...