Chuyện tình khoai lang
Ông trời run rủi cho Khoai Lang và Kim thành bạn thân của nhau… (Ảnh minh họa)
Cho đến bây giờ, Kim vẫn bật cười vì hành động ngốc nghếch lúc ấy của mình: nghe người ta tỉnh tò, chẳng đáp lại câu gì mà lại… bỏ chạy.
Kim ngáp dài mà không thèm ý tứ che miệng. Những giờ học cuối năm vốn đã nhàm chán, giọng giảng đều đều của thầy giáo cùng mớ lí thuyết khô khan của môn giáo dục công dân càng làm cơn buồn ngủ ập đến nhanh hơn. Mắt Kim sắp sửa díp lại thành một đường thẳng thì điện thoại của nó rung khẽ, báo hiệu có tin nhắn. Kín đáo lôi điện thoại khỏi hộp bút, Kim lầm bầm rủa đứa nào v.ô duyê.n nhắn tin vào cái lúc mà nó sắp sửa khò khò.
Số lạ, nội dung tin nhắn cũng v.ô duyê.n y như cái đứa nhắn tin.
“Kim, do you miss me?”
Đôi mắt lờ đờ ngái ngủ của Kim giờ đã nheo lại trong sự tò mò khó hiểu. Đứa nào định nhắn tin trêu nó đây, nhưng cũng tốt thôi, ít ra Kim cũng có trò để giải khuây cho qua tiết học tẻ ngắt này.
“Who are you?” Kim nhấn nút send rồi đưa mắt nhìn một vòng quanh lớp xem có đứa nào cũng đang chán ngán như mình mà nghĩ ra trò nhắn tin đùa nó không.
Chỉ vài giây sau, “kẻ lạ mặt” kia đã nhắn lại.
“Sweet Potato” (Khoai Lang)
Miệng Kim há hốc, mắt thì gần lồi cả ra. Khoai Lang đang nhắn tin cho nó?
Khoai Lang là bạn thân của Kim từ hồi lớp 9. Hai đứa sẽ chẳng bao giờ là bạn, Duy, tên thật của Khoai Lang, cũng sẽ chẳng bao giờ là… Khoai Lang, nếu câu chuyện “củ khoai lang” không xảy ra.
Kim vốn mắc chứng bệnh khó nói, bệnh “táo bón”. Cứ vào mùa đông là Kim sẽ mệt mỏi và khó chịu kinh khủng vì cái chứng bệnh đáng sợ này. Mọi người bày cho nó cách ăn khoai mỗi ngày, và cách này cũng khá hiệu quả, thế nên ngày nào Kim cũng phải ghé qua quán khoai gần trường mua vài củ về ăn thay cơm.
- Cô ơi bán cho cháu nốt số khoai còn lại.
- Cháu mua 5 củ khoai cô ơi.
Kim quay phắt ra nhìn cái đứa vừa lên tiếng. Trong rổ khoai còn đúng 5 củ, đứa nào hỏi mua mà khéo thế.
- Cô à, cô bán cho cháu đi, cháu hỏi trước mà. – Kim năn nỉ. Đã hai ngày rồi Kim chưa ăn khoai, tình hình bệnh trạng của nó đã “nghiêm trọng” lắm rồi.
Video đang HOT
- Cô ơi, cháu là khách quen của cô mà. – Tên khách kia cũng dài giọng thuyết phục cô bán khoai, lúc này đang hết sức phân vân.
- Hai đứa mỗi đứa mua một nửa nhé? – Cô bán khoai đề nghị.
- Có 5 củ thì chia kiểu gì đây cô? – Kim và tên kia méo xệch mặt.
- Này cậu, cậu có thể nhường cho tôi mua không. Tôi rất cần ăn khoai, ăn càng nhiều càng tốt. – Kim cười hiền lành.
- Nhưng tôi bị nghiệ.n khoai, tôi không thể sống được nếu không được ăn khoai một ngày. – Tên kia không vừa.
- Chính tôi mới là cái đứa không sống được nếu thiếu khoai đây này. Cậu có thể ra hàng khác mua mà.- Nó gắt lên.
- Cậu cũng thế mà, cách đây 2 dãy phố cũng có hàng khoai đấy. – Tên kia vẫn ra vẻ tỉnh bơ.
- Nhưng chỗ này gần trường tôi hơn! – Nó gầm lên tức tối vì sắp muộn học chỉ vì 5 củ khoai lang. Khoai của cậu đấy, tôi không mua nữa. Đồ Khoai Lang chế.t bầm!
Đúng là “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ/ V.ô duyê.n kiến diện bất tương phùng”, sau sự cố hi hữu mất mặt đó, Kim không mua khoai ở chỗ cũ nữa, tránh gặp lại tên Khoai Lang kia, thế nhưng cái dớp “khoai lang” vẫn bám lấy nó. Hôm ấy, Kim đến lớp học thêm toán sớm, vừa ngồi ăn khoai vừa tán dóc với lũ bạn. Nó giật mình khi một tiếng nói rất quen vang lên bên cạnh.
Sự biến mất đột ngột y như lời tỏ tình của Khoai Lang khiến Kim hụt hẫng… (Ảnh minh họa)
- Oh, tham ăn đến mức khoai dính lên cả mặt mà không biết kìa.
Kim sờ lên mũi mình, nhận ra một miếng khoai v.ô duyê.n đang ngự lù lù ở đó. Nó đỏ bừng mặt vì ngượng, nhưng không quên liếc xéo kẻ vừa lên tiếng trêu chọc mình.
Quai hàm nó như trễ hẳn xuống.
Lại là tên Khoai Lang đáng ghét.
Ông trời run rủi cho Khoai Lang và Kim thành bạn thân của nhau. Từ “mối liên hệ chung” là khoai lang, Duy Khoai Lang và Kim phát hiện ra, hai đứa có rất nhiều sở thích giống nhau. Khi mọi người đã quen với cảnh ngày nào hai đứa cũng chia nhau một củ khoai, đán.h nha.u chí chóe cũng chỉ vì “miếng ăn”, thì đột ngột.
- Kim, tớ thích cậu.
Kim gần như đán.h rớt cả miếng khoai trên tay khi Khoai Lang thốt ra ba chữ mà – ai -cũng – biết – là – nghĩa – gì – đấy.
- Cậu làm bạn gái của tớ nhé? – Khoai Lang vừa nói xong thì củ khoai trên tay Kim chính thức chạm đất hoàn toàn. Má Kim đỏ ửng. Nó trân trân nhìn cậu bạn rồi… chạy vụt đi.
Cho đến bây giờ, Kim vẫn bật cười vì hành động ngốc nghếch lúc ấy của mình: nghe người ta tỉnh tò, chẳng đáp lại câu gì mà lại… bỏ chạy. Nhưng việc sau đấy còn làm Kim sốc hơn. Ngay ngày hôm sau, Khoai Lang biến mất. Biến mất thực sự, không gọi điện, nhắn tin, không email, không chat chit, thậm chí tìm đến tận nhà thì gia đình cậu ta cũng chẳng còn ở đó nữa. Không một ai biết Khoai Lang đã đi đâu. Sự biến mất đột ngột y như lời tỏ tình của Khoai Lang khiến Kim hụt hẫng. Đôi lúc nó còn phát khóc lên khi nghĩ Khoai Lang, vì tưởng bị nó từ chối, đã… đâ.m đầu xuống sông t.ự t.ử rồi.
Trong suốt hai năm liền, nó không biết một tin tức gì nữa về Khoai Lang, thế nên tin nhắn đầy bất ngờ hôm nay khiến đầu óc Kim rối tung lên với bao nhiêu câu hỏi, liệu có phải là Khoai Lang thật không, hay chỉ là một đứa bạn ác ý nào đó cố tình đùa cợt nó. Buổi tối, sau cả một ngày dài suy nghĩ, Kim quyết định nhắn tin lại cho số máy lạ kia.
“Are you real Khoai Lang or ghost is playing with me?” (Bạn có phải Khoai Lang thật không, hay là… ma đấy?)
Tin nhắn đã được gửi đi. Kim thấp thỏm từng giây từng phút chờ hồi âm lại.
Beep.
Nó vội vàng mở máy và hết sức ngạc nhiên khi đọc được dòng tin nhắn.
“Open the door, you will get your answer.” (Mở cửa đi, bạn sẽ biết câu trả lời.)
Bối rối, Kim chầm chậm mở cửa, và nó (lại) chế.t trân khi Khoai Lang, một Khoai Lang đẹp trai, khỏe mạnh, bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt nó mỉm cười rạng rỡ. Chẳng kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, rằng việc nó làm là đúng hay sai, Kim ôm chầm lấy Khoai Lang, bật khóc nức nở. Khoai Lang lau nước mắt cho nó, rồi hớn hở chìa cái túi trên tay ra, giọng hoan hỉ.
- Tớ mua hẳn năm cân khoai này, đủ cho cậu ăn cả tháng đấy, tha lỗi cho tớ nhé.
Thì ra ngay sau hôm ngỏ lời thích Kim, Khoai Lang phải theo ba mẹ sang Mỹ định cư. Khoai Lang không liên lạc gì với Kim nữa vì nghĩ nó… ghét cậu ấy. Bởi vậy nên chỉ đến hôm nay, khi vừa trở về quê hương, Khoai Lang mới nhắn tin hỏi thăm nó.
…
- Kim này, căn bệnh táo bón của cậu thế nào rồi? – Khoai Lang nháy mắt trêu nó.
Kim nói, mặt tỉnh bơ.
- Đó là chuyện của quá khứ, vì bây giờ tớ đã có củ Khoai Lang to đùng đây rồi.
Gửi anh người em yêu!
Em vẫn yêu anh cho đến hôm nay dẫu biết anh chưa bao giờ thuộc về em... (Ảnh minh họa)
Anh, người con trai miền Bắc đã chọn Quảng Nam để lập nghiệp. Anh, người đàn ông dịu dàng mà em từng mơ ước được yêu.
Anh, người đã cho em những hạnh phúc ấm áp đầy bình dị dù ít ỏi. Em đã yêu anh như thế đấy, yêu mà không biết mình đã yêu. Yêu khi nhận ra rằng tình yêu của anh thật kỳ lạ. Mà sao em vẫn không ngừng yêu anh, vẫn không thôi nhớ anh và mơ về những khoảng trời hạnh phúc... nhưng em đã chọn xa rời con đường có anh, xa rời những tháng ngày bên nhau ít ỏi. Níu kéo vô vọng rằng anh đã từng yêu em để em xếp hoài niệm này vào một ngăn nhỏ trái tim mình.
Anh đã từng tỏ tình với em, lời tỏ tình ngắn nhất và qua con đường đơn giản nhất mà em từng nhận. Em đã từng nghĩ rằng khi lời yêu được thốt ra là lúc con người ta cảm thấy rung động nhất, khi tình cảm trào dâng tràn ngập không thể làm chủ được... Anh và em yêu nhau quá lý trí chăng? Anh sợ em đau khổ, em sợ không đem lại hạnh phúc cho anh, hay tất cả đều là lời ngụy biện cho sự ích kỷ ẩn giấu mà chưa ai nhận ra. Hay là tình yêu của em và anh chưa đủ lớn để có thể bên nhau?
Anh từng nói rằng thời gian sẽ chứng minh tình yêu của anh... Ừ thời gian qua rồi đó anh, và anh cũng đã chọn sự im lặng để chứng minh cho tình yêu của mình? Em đã trải qua mối tình đầu, em hiểu rằng nếu yêu nhau mà không chia sẻ cho nhau những vui buồn, không thể tha thứ những lỗi vặt cho nhau thì làm sao có thể nuôi dưỡng tình yêu ấy được. Em luôn muốn sống hết mình vì tình yêu của em, muốn mình sẽ dành trọn yêu thương cho một ai đó đến hết cuộc đời này chứ không muốn nó đứt gánh giữa đường. Dù vẫn ghét những lời hứa hão huyền, những câu nói mỹ miều nhưng sao anh không thể cho em thấy được trách nhiệm trong tình yêu anh dành cho em?
Tình yêu hay tình bạn cũng vậy giống như một hạt mầm, nảy mầm rồi nhưng nếu không tưới nước, chăm sóc thì nó sẽ chẳng bao giờ lớn lên được mà sẽ tàn lụi theo năm tháng. Khoảnh khắc ngắn ngủi nhận ra tình yêu của mình em đã hạnh phúc biết bao, nhưng nó làm em day dứt mãi...
Anh, người đã cho em những hạnh phúc ấm áp đầy bình dị dù ít ỏi... (Ảnh minh họa)
Năm tháng dịu dàng hay đắng cay, có khi nào dừng lại trong khoảng khắc em nhận ra anh, anh nhận ra em trên con đường tấp nập bụi đời. Rồi lúc nào trong phút giây lắng mình anh chợt nhớ đến em. Tình yêu này có để lại gì trong anh, em có phải là mối tình đầu của anh không? Em đã tự hỏi như vậy và tự cười một mình rằng đó là câu hỏi dành cho anh, em đã không còn là mối quan tâm của anh từ lâu rồi thì việc em buồn, em đau có liên quan gì đến anh.
"Khi không còn yêu nữa thì vẫn có thể là bạn của nhau", anh đã nói như vậy với em. Em tin người em yêu vẫn là bạn của em, lời đề nghị làm bạn tốt ngày hôm qua như vẫn còn văng vẳng mà giờ nghe xa lắc... Đã đi qua rồi những lời yêu thương, những đêm mất ngủ, những đêm khóc ướt đẫm gối. Em đã lấy lại cân bằng cho mình, bởi em là cô gái mạnh mẽ (nhưng không hiểu sao trước mặt anh em hay trở nên yếu đuối... có phải vì em luôn cần một bờ vai tinh thần đáng tin cậy).
Tình yêu hợp rồi tan là lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi, em vẫn yêu anh cho đến hôm nay dẫu biết anh chưa bao giờ thuộc về em. Nhưng ngày mai em sẽ dành tình yêu của mình cho một người đàn ông có thể không giỏi giang, không dịu dàng bằng anh nhưng em có thể hiểu anh ấy, có thể cùng anh ấy vượt qua được những thăng trầm của tình yêu, của cuộc sống. Anh từng hỏi khi hết yêu nhau thì có trách nhau hay không? Em có thể nói rằng em chẳng hề trách giận gì anh, bởi vì tình yêu trong em đủ lớn để xóa nhòa những vết gấp không đáng có. Chỉ hy vọng rằng khi yêu ai đó anh đừng để cô ấy phải đoán suy nghĩ của anh, đừng để khoảng cách ấy càng ngày càng nới rộng ra. Được chia sẻ vui buồn cùng nhau là niềm hạnh phúc trong tình yêu đó anh à!
Bức thư này em viết cho người em yêu, bởi anh chưa là người yêu của em, bởi hai ta còn quá nhiều khoảng cách mà anh lại không cùng em lấp đầy nó. Em không muốn mãi yêu anh, em muốn được trở lại là cô gái kiêu hãnh, ngạ.o mạ.n như ngày chưa gặp anh. Nên em chỉ có thể giữ tình yêu của mình đến một thời gian thôi, anh nhé? Em không muốn chúc những lời sáo rỗng. Ở nơi này em luôn mong anh sẽ cười, nụ cười hiền mà em rất thích. Và sẽ luôn biết nhận ra giá trị hạnh phúc đúng lúc.
Yêu anh, người con trai em yêu nhất cho đến bây giờ.
Cô bé bướng bỉnh
nhochoctrobn@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Yêu phải gã "bóng" Tôi nào đâu biết được rằng, anh ngỏ lời yêu tôi chỉ vì muốn tiếp cận cậu bạn thân nhất của tôi... Khi cánh cửa mở toang, tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân, họ quấn quýt lấy nhau như những cảnh quay trong các phim đồng...