Chuyện tình đẹp khi yêu qua mạng
Chúng tôi đã trải qua 10 năm chung mái nhà với hai tài sản vô giá đủ cả nếp lẫn tẻ. Mạng là ảo nhưng nó đã làm cầu nối đưa vợ chồng tôi đến bên nhau.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo khó, mẹ mất sớm khi tôi chỉ học lớp sáu. Gia đình lại đông anh em nên hai anh chị trước tôi đều phải bỏ dở việc học, lập gia đình sớm, chỉ có tôi cố gắng mãi cũng tốt nghiệp cấp ba. Hoàn cảnh khó khăn nên sau khi tốt nghiệp tôi muốn kiếm việc gì đó làm để phụ giúp bố nhưng cứ nghĩ đến việc 12 năm đèn sách chỉ để kết thúc như vậy lại không cam tâm, cố gắng làm một bộ hồ sơ thi đại học. Ngày thi tôi giấu bố một mình đạp xe hơn 10 km đến địa điểm thi, sau đó nhận được giấy báo đậu đại học với số điểm cao. Niềm vui chưa được bao lâu tôi lại thấy buồn khi nghĩ đến việc tiền đâu cho mình theo học trong bốn năm.
Bố tôi biết việc đỗ đại học, hỏi tôi có muốn đi học không. Tôi lặng lẽ gật đầu, cố giấu những giọt nước mắt buồn bã. Thương con, ông bán hết số thóc vừa thu hoạch rồi đưa tôi hai triệu đồng nhập học. Một mình tôi lên thành phố, những ngày đầu ở ký túc buồn và nhớ nhà lắm, rồi nghĩ đến bố tôi lại ra sức cố gắng. Vì nhà làm ruộng nên đó là tất cả những gì bố có. Để có tiền ăn học tôi chấp nhận đi làm thêm từ năm đầu đại học từ việc đi phát tờ rơi, dạy kèm,…
Một ngày mưa, đang lang thang trên mạng bằng máy tính cũ của đứa bạn chung phòng, tôi quen anh. Những ngày tháng sau đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau, chia sẻ mọi chuyện. Anh tình nguyện dành tặng tôi số tiền phụ cấp ở trường để tôi bớt khó khăn về kinh tế, tôi nhớ rất rõ đó là học kỳ hai của năm thứ hai đại học. Anh cứ lặng lẽ bên tôi như thế, chúng tôi trở thành bạn của nhau qua mạng nhưng chưa một lần gặp mặt, anh học tại Hà Nội còn tôi học ở thành phố Hồ Chí Minh. Chuyện buồn vui chúng tôi đều san sẻ cho nhau.
Hơn một năm quen biết, anh thú nhận đã yêu tôi dù chưa một lần giáp mặt ngoài đời. Chúng tôi chỉ chát và cho webcam, thỉnh thoảng gửi thư tay và gửi cả hình nữa. Ngày nào anh cũng viết mail động viên tôi rất nhiều, chính anh là người cho tôi thêm nhiều nghị lực để tiếp tục phấn đấu học tập.
Rồi anh bay vào gặp tôi khi kết thúc khóa thực tập và chính thức nhận công tác. Anh nói không thể chờ đợi thêm nữa, cần gặp tôi để chứng minh anh yêu tôi rất nhiều. Nhìn hoàn cảnh gia đình tôi, anh nói càng yêu tôi nhiều hơn, anh nói đã mơ thấy khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của tôi. Năm cuối đại học, vì phải chuẩn bị nhiều thứ cho khóa luận nên tôi không có thời gian đi làm thêm nhiều, gia đình nghèo chẳng giúp được gì. Anh nói muốn giúp tôi, vậy là tất cả tiền lương kiếm được anh chỉ giữ lại một ít, còn nửa anh dành nuôi tôi ăn học. Tôi không nhận nhưng anh nói không cho không, chỉ là cho mượn, sau này đi làm có tiền tôi trả sau cũng được.
Với bao nỗ lực tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại khá. Anh bay vào bay ra thăm tôi mỗi khi có dịp, có những lần giận hờn nhau anh đều nói “tình phí cao thế mà em không chịu thương anh à”. Nói thực là lúc đầu tôi cảm phục anh nhiều hơn nhưng rồi sự chân thành khiến con tim tôi rung động. Tôi nhận lời yêu anh vào một buổi chiều thu Hà Nội khi vào đơn vị thăm anh. Không như nhiều người con trai khác, anh luôn giữ gìn cho tôi. Chúng tôi yêu nhau ba năm thì anh quyết định đưa tôi về ra mắt gia đình. Anh tìm cho tôi một công việc trong cơ quan nhà nước đúng với chuyên môn và ngành học trước khi đi đến hôn nhân, hơn hết anh muốn chúng tôi gần nhau. Nói thực khi yêu xa anh cũng ghen vô cùng.
Video đang HOT
Giờ khi ngồi viết những dòng tâm sự này chúng tôi đã trải qua 10 năm chung mái nhà với hai tài sản vô giá đủ cả nếp lẫn tẻ. Ngoài phòng khách kia, ba cha con đang vui chơi với nhau, tiếng cười nói làm tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Anh vẫn vậy, yêu thương, quan tâm tôi như ngày mới yêu, lương chỉ giữ lại ít để xăng xe, còn lại giao cho vợ. Gia đình không giàu vì với đồng lương công chức chỉ đủ sống nhưng tôi cảm thấy thật mãn nguyện vì có người chồng luôn yêu thương vợ con và dành tất cả tình yêu cho gia đình bé nhỏ của mình. Mạng là ảo nhưng nó đã là cầu nối đưa vợ chồng tôi đến bên nhau.
Theo VNE
Tôi đã trị được vợ hỗn láo với bố chồng
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu. Chỉ ước ông có thể sống lâu hơn để chứng kiến con cháu ngày càng thành đạt và chúng tôi cũng có điều kiện để chăm nom ông hơn.
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố tôi, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu (Ảnh minh họa)
Sau lần tai biến mạch máu não, bố tôi bị méo miệng và chân tay co rút khó đi lại, ngoài ra ông cũng bị lẩn thẩn đãng trí. Ngày đó tôi đã dốc đến xu cuối cùng để chạy chữa cho bố mình.
Vợ tôi không dám phản đối nhưng rụt rè bảo tôi để lại một ít để nuôi con. Tôi gạt phắt đi, bớt miếng ăn thì không ai chết, nhưng bố tôi mà không chữa trị thì chết chắc chắn, hơn nữa tôi và vợ đều làm ra tiền thì lo gì.
Sau lần tai biến mạch máu não, bố tôi bị méo miệng và chân tay co rút khó đi lại, ngoài ra ông cũng bị lẩn thẩn đãng trí. Ngày đó tôi đã dốc đến xu cuối cùng để chạy chữa cho bố mình (Ảnh minh họa)
Tôi biết dù có thương đến mấy nhưng không phải ruột rà thì cũng khó phục vụ nhau từ cơm bưng nước rót đến vệ sinh cá nhân trong một thời gian dài. Sự thật là tôi đã rất thất vọng về vợ vì thái độ làm qua quýt thể hiện thái độ bất mãn của cô ấy.
Với tư cách một người chồng, tôi đã nói chuyện rất thẳng thắn và chân tình rằng hãy giúp tôi một tay để chăm sóc bố tốt nhất. Vợ tôi vâng dạ nhưng làm bất cứ điều gì đều không vừa mắt.
Bố tôi yếu thận nên hay đi vệ sinh, bụng dạ yếu nên cứ ăn vào là đi nặng không kiểm soát. Tôi phải đeo bỉm cho ông những lúc tôi đi làm. Làm về là tôi thay bỉm, tắm rửa sạch sẽ.
Có một lần tôi tăng ca chưa về kịp, tôi gọi điện nhờ vợ thay hộ vì sợ để lâu không tốt cho bố tôi. Về đến nhà thì thấy vợ nằm khóc vì "tủi thân". Cô ấy nói cô ấy quán xuyến nhà cửa con cái quá mệt rồi, nếu phải gánh thêm bố chồng thì sẽ "lao lực mà chết". Tôi nghĩ công việc đó không đến nỗi nặng nhọc phải chết, nếu có chết thì chỉ vì sự ích kỷ thiếu tình thương.
Tôi nói thẳng với vợ, cuộc sống của cô ấy là con cái, còn cuộc sống của tôi là bố tôi. Không vợ này thì vợ khác, còn bố tôi chỉ một, tôi không muốn làm điều gì phải ân hận khi bố tôi mất đi. Lúc nhỏ bố tôi đã nuôi tôi, dọn phân cho tôi hàng nghìn lần thế nào thì bây giờ tôi làm y như thế. Vợ tôi im lặng.
Từ đó, tôi không nhờ vợ làm gì cho bố tôi thêm lần nào nữa. Đi làm về, tôi lẳng lặng chăm sóc, vệ sinh, phục vụ và vui vầy bên bố tôi. Nếu hôm nào bận tôi tranh thủ giờ nghỉ để về thay bỉm cho bố tôi.
Khi tình trạng tốt hơn, bố tôi hết đi bậy và có thể túc tắc đi lại thì nảy sinh mâu thuẫn khác. Ông bị điếc và đãng trí hơn cả trước đây. Vợ tôi ở nhà với ông nhiều hơn nên hầu như hôm nào cũng có chuyện.
Ông tự ăn cơm được nhưng cầm thìa lại không vững, lần ăn nào cũng vung vãi khắp bàn và sàn, nhiều lần đánh rơi cả chén. Vợ tôi trước mặt chồng luôn kìm nén chịu đựng nhưng tôi đi vắng thì lại khác.
Cô ấy bón cho ông ăn nhưng thìa nào thìa này lớn bằng cái môi để chóng xong, bố tôi sặc cơm chảy nước mắt quỳ xuống xin con dâu nhiều lần. Nếu ông đánh rơi chén, cô ấy hốt cả cơm từ nền nhà lẩn với bụi bẩn để bố tôi ăn lại. Bố tôi điếc nên hay hỏi đi hỏi lại, một là cô ấy im lặng không trả lời, hai là kéo tai ông mà hét thật lớn làm ông giật mình té ngửa.
Đây toàn là những điều mà đứa con lớn thuật lại cho tôi. Thảo nào những lúc tỉnh táo, bố tôi toàn ôm tôi mà khóc và nói muốn sớm được sang bên kia với mẹ tôi. Tôi biết vợ mình không ra gì nhưng thay vì quát nạt, tôi lên kế hoạch dạy dỗ để cô ấy biết điều hơn.
Tôi chở vợ về nhà bố mẹ cô ấy. Suốt buổi chuyện trò, bố vợ nói gì tôi cũng cắt ngang hoặc lờ tịt không trả lời. Mặc bố vợ khó chịu và vợ đánh mắt nhắc nhở, tôi vờ không hay biết.
Lúc mẹ vợ dọn cơm lên, tôi gắp thức ăn cho mẹ vợ và cố tình đánh rơi xuống sàn bẩn. Sau đó tôi vô tư nhặt lên cho vào chén của mẹ vợ và mời bà ăn. Vợ tôi bất bình xô ghế đứng dậy quát chồng. Mẹ vợ cũng bất bình tĩnh mặt mày gay gắt giận dữ. Anh vợ xông vào định đánh tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn vợ hỏi "đó không phải là cách em đối xử với bố anh sao". Khi ấy cô ấy mới sực tỉnh, á khẩu không nói gì hơn. Tôi nói toạc đây là do con chúng tôi mách lại, sau này già, nếu bị con cái ngược đãi thì đừng trách nó vì nó đã chứng kiến cảnh mẹ đối xử với ông mình tệ hại thế nào.
Hôm đó tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ vợ và nói hờn rằng xin gởi vợ lại đây. Lúc nào bố tôi khỏe mạnh thì cô ấy hãy về nhà kẻo khổ cả bố tôi và cô ấy và làm gương xấu cho con cái.
Thật may là bố mẹ tôi là người hiểu chuyện nên đều ủng hộ tôi. Vợ tôi sau đó đã đối xử với bố chồng nhẹ nhàng lễ độ hơn. Mặc dù không thay tôi làm toàn bộ nhưng lúc nào tôi bận quá thì cô ấy im lặng làm giúp. Tư tưởng thông suốt nên mọi việc cũng như trước đây nhưng trở nên nhẹ nhàng hơn. Bố tôi tuy đãng trí nhưng yêu đời phấn khích hơn trước.
Bây giờ, mỗi khi nhìn di ảnh bố tôi, tôi đều thấy rất mãn nguyện vì mình đã cùng vợ làm tròn chữ hiếu. Chỉ ước ông có thể sống lâu hơn để chứng kiến con cháu ngày càng thành đạt và chúng tôi cũng có điều kiện để chăm nom ông hơn.
Theo VNE
Xin cha mẹ tha thứ Nhà tôi ở Đà Nẵng, nhà anh ở Tuy Hòa. Chúng tôi gặp nhau tại một trường đại học ở Sài Gòn. ảnh minh họa Yêu nhau từ năm thứ hai cho đến khi tốt nghiệp, hè nào anh cũng theo tôi về Đà Nẵng để thăm gia đình tôi. Nhớ lần đầu tiên tôi hồi hộp đợi người thân của mình nhận...