Chuyện tình của người phụ nữ lấy chồng không có mặt chú rể
Lúc ra đi, ông mang theo lời hứa 2 năm sau sẽ trở về cùng bà xây dựng mái ấm hạnh phúc. Thế nhưng, thời gian trôi qua mãi đến suốt hơn 20 năm mà ông vẫn chưa về.
Đám cưới đặc biệt không có chú rể
Gần nửa cuộc đời từ lúc tuổi còn thanh xuân cho đến khi đầu điểm hai thứ tóc bà vẫn lặng lẽ chờ đợi với một niềm tin son sắt. Ngày hòa bình lặp lại, một mình bà “thân gái dặm trường” vượt hàng ngàn cây số để đi tìm hạnh phúc của đời mình. Đó là câu chuyện tình đầy cảm động của bà Trương Thị Ba (SN 1937, trú thị trấn Gio Linh, Quảng Trị). Bà Ba vốn sinh ra ở làng Mai Xá (Gio Linh, Quảng Trị).
Lúc bà còn trẻ, vùng quê mà bà đang sống bị giặc Pháp đánh phá ác liệt. Căm thù trước sự tàn ác của địch, những người dân nơi đây đa phần đều giác ngộ lý tưởng cách mạng rất sớm, bản thân bà cũng vậy. Tuy là con gái nhưng từ lúc lên 10 tuổi, bà đã cùng bạn bè đồng trang lứa tu tâp chơi xung quanh nơi đich đôn tru, nghe ngong thông tin, rui lơi dung sơ hơ cua bon linh “ăn căp” lưu đan vê cho bô đôi. Lớn lên, bà hăng hái tham gia vào lực lượng thanh niên xung phong kháng chiến tại địa phương.
Những năm tháng hoạt động cách mạng tại quê nhà, bà vô tình gặp và quen với chàng trai Trương Quang Giao hiền lành, vui tính. Sau những đêm sinh hoạt văn nghệ đân quân du kích cùng nhau, tình cảm của 2 người càng trở nên thắm thiết và rồi họ yêu nhau lúc nào không hay.
Tình cảm của họ cứ lớn dần lên theo thời gian, hai người hứa hẹn một ngày không xa sẽ cùng nhau xây dựng mái ấm gia đình. Thế nhưng, khi mong muốn chưa kịp thực hiện thì ông nhận được lệnh tập kết ra Bắc kháng chiến ngày 10/7/1954. “Mình muốn có hạnh phúc riêng thì phải có được hạnh phúc chung trước đã. Nhìn ông ấy đi, tôi buồn lắm chứ, nhưng vì trách nhiệm với quê hương nên mình đành phải gác lại tất cả”, bà Ba tâm sự.
Tuổi thanh xuân trôi qua với 20 năm chờ chồng đằng đẵng.
3 năm sau ngày ông đi, địa phương nơi bà sinh sống bị địch chiếm đóng. Bọn sĩ quan địch nhìn thấy bà xin đẹp cứ buông lời tán tỉnh, chọc ghẹo. Trước tình cảnh này, bà xin phép 2 bên gia đình được làm đám cưới với ông Giao. Nghe đến đây, ai cũng tỏ ra e ngại vì ông Giao bây giờ không biết ở đâu, nếu đã cưới nhau rồi mà lỡ ông Giao không may gặp chuyện gì thì bà phải làm sao. Vậy nhưng, bỏ qua tất cả, bà vẫn cương quyết giữ ý định đó bởi trong lòng bà vẫn tin ở một nơi xa xôi kia, ông sẽ hạnh phúc khi biết bà vẫn sắt son chờ đợi.
“Phải thuyết phục nhiều lắm thì hai bên gia đình mới miễn cưỡng đồng ý theo ý kiến của tôi. Và rồi, đến cuối năm 1955, đám cưới của tôi được tổ chức. Tôi cũng mặc áo cô dâu nhưng không có được cảm giác dắt tay chú rể như những đám cưới bình thường khác. Hôm đó người dắt tay tôi là anh em, họ hàng. Trong cuộc đời, đám cưới là một ngày vô cùng quan trọng nhưng ngày quan trọng đó với tôi đặc biệt như thế. Tôi đã từng nghĩ, người con gái chỉ có 1 lần như thế nhưng tôi lại không được. Cũng tủi thân lắm chứ nhưng khi nghĩ về ông thì mọi chuyện lại tan biến”, bà Ba chia sẻ.
Những kỷ vật tình yêu của bà còn giữ lại
Hành trình đi tìm hạnh phúc dài đằng đẵng
Đã làm đám cưới, nhưng bọn sĩ quan địch vẫn không để cho bà được yên, chung tìm mọi cách để quấy quá. Năm 1958, chúng đề ra điều kiện những người có chồng ra Bắc tập kết phải viết đơn ly dị để gửi ra Bắc xác nhận nếu ai không nghe sẽ gây khó khăn thậm chí sẽ bắt giam. Trước áp lực của địch, nhiều người phụ nữ lúc đó không thể chịu đựng được nên đành phải làm theo lời chúng. Riêng bà, nhiều lần chúng tới tận nhà và viết giấy sẵn để bà ký nhưng bà vẫn không làm theo. Bực tức trước thái độ của bà, chúng liền cho người bắt giam để uy hiếp tinh thần.
“Khoảng thời gian từ năm 1958 đến 1964, tôi bị bón chúng bắt đi không biết mấy lần. Mỗi lần như thế chúng giam tôi từ 3 đến 4 tháng. Ngày nào chúng cũng cho người vào để ép tôi ký đơn ly dị nhưng không được. Tôi hiểu rằng, khi mình đã quyết định cưới ông ấy rồi thì mình đã là người con gái của ông, phải một lòng son sắt, chung thủy và không làm điều gì có lỗi với chồng. Biết không làm gì được nên sau đó chúng cũng thả tôi ra. Thế nhưng chúng luôn cho người theo dõi rồi vẫn tán tỉnh tôi. Thấy thể nên tôi quyết định bỏ trốn khỏi địa phương, lên núi để tham gia cách mạng và tiếp tục chờ ngày ông trở về”, bà kể.
Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, 5 năm, 10 năm rồi 20 năm, hình ảnh cô thôn nữ Trương Thị Ba phơi phới tuổi thanh xuân năm nào bây giờ mái đâu đã điểm bạc. “Năm 1974, ông ấy gửi thư về địa phương hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi và mọi người. Ông ấy bảo vì nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nên không thể về sớm được. Lá thư của ông chỉ ghi một địa chỉ tương đối chung chung là hòm thứ số 650, Quân khu 8. Khi nhận được bức thư này, lòng tôi có một cảm giác bồi hồi khó tả lắm. Cuối cùng thì ông trời cũng thương cho tình cảm của chúng tôi. Những gì trải qua không bao giờ uổng phí cả”, bà Ba xúc động nhớ lại.
Bà Ba đau đáu với kỷ niệm ngày xưa.
Video đang HOT
Năm 1975, chiến dịch mùa xuân đại thắng, bà bà hồi hộp chờ đợi cái ngày ông trở về nhà đoàn tụ. Ngày nào cũng vậy, thấy đơn vị bộ đội nào trở về bà lại chạy ra ngóng trong xem có ông không. Nhưng hết đơn vị này đến đơn vị khác đều không thấy, bà quay về trong sự thật vọng não nề. Sau 2 tháng mòn mỏi một cách bị động, trong lòng bà bắt đầu có cảm giác nôn nao. Nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, bà quyết định bắt xe vào miền Nam để tìm chồng.
Chuyến xe đò đưa bà Ba hướng vào Nam khi đất nước vừa hòa bình gân hai tháng đây rây nhưng hiêm nguy trong khi manh môi duy nhât trong tay “cô gai tre” chi la đia chi hom thư 650, Quân khu 8. Bươc chân xuông Sai Gon, bà tim đên Ban quân quản rồi Trung ương Cục miền Trung do hoi thi chi được cung câp một thông tin mù mờ rằng đơn vị này đóng ở Mỹ Tho (Tiền Giang). Không môt phut châm trê, ba ra bên xe miên tây đon xe về Mỹ Tho, vào tới Quân khu 8 có người cho biêt đơn vị nay đang đóng ở huyện Cai Lậy cách đó 50 km nhưng khi về tới Cai Lậy thì không một cơ quan nào biết về đơn vị K650.
Tình yêu của bà gửi hết cả vào trong những kỷ vật này.
Thât vong nhưng không đanh long trơ vê ma chưa găp đươc chông, bà trở ngược lại ban chi huy Quân khu 8 và trên chuyến xe lam bà may mắn gặp hai can bô đang công tác tại đơn vi K650. Hoi han môt hôi thi hai hang nươc măt chay rong rong trên go ma khi đươc biêt thiếu úy Trương Quang Giao đang công tac tai đơn vi đong tai huyên Cai Be (Tiên Giang). Vê đên nơi, hai ngươi đông đôi cua ông Giao, ngươi xach hanh li, ngươi “chay như bay” vao thông bao tin mưng cho ông Giao. Giây phut măt cham măt, nhin không chơp măt vao măt nhau, rôi ông ôm châm lây ba trong niêm hanh phuc vơ oa cua hai vơ chông sau hai mươi mây năm xa cach.
“Ngày gặp lại được ông, tôi khóc nhiều lắm, khóc vì vừa vui mừng vừa trách ông vì sao bấy lâu nay không liên lạc gì để tôi phải nôn nao chờ đợi. Trong vòng tay ấm áp vỗ về của ông lúc đó tôi thấy mình sao yếu đuối đến như thế. Hơn 20 năm chờ đợi không tin tức tôi vẫn cứng rắn nhưng khi gặp lại người mình yêu tôi thấy mình thật nhỏ bé và mỏng manh giữa đất trời rộng lớn. Tôi ở lại với ông ấy được một tháng và ngày nào cũng tâm sự với nhau những chuyện đã trải qua. Rồi sau đó, biết được hoàn cảnh của chúng tôi nên cấp trên đã cho ông về Quảng Trị công tác để được gần nhau. Tuy sau này, tôi và ông ấy chỉ sống với nhau được 20 năm thì ông ấy mất nhưng chừng đó thời gian chung sống cùng ông tôi đã hạnh phúc lắm rồi!”, bà Ba nghẹn ngào.
Theo Phununews
"Mai cưới rồi mà tao bị hủy hôn gấp quá, mày đóng giả làm chú rể tao 1 hôm nhé"
"Mày đóng giả làm chú rể của tao 1 hôm được không? Mày không cứu tao vụ này là tao chết chắc đó". Và cái kết khó tin sáng hôm sau.
Mày nhớ nhé con ngu (ảnh minh họa)
Mới yêu nhau được gần 5 tháng Lam đã quyết định đi đến hôn nhân với Hùng - anh trai đào hoa, giàu có. Yêu và cưới được Hùng, Lam hạnh phúc lắm. Từ giờ thì cô không lo mất Hùng nữa rồi. Đám cưới đã được định đoạt vào đầu tháng tới và Lam đã chuẩn bị mọi thứ hòm hòm hết rồi. Giờ cô chỉ cần đếm ngược thời gian và là vợ Hùng nữa là thôi.
Cứ ngỡ mình sẽ là cô dâu hạnh phúc, may mắn khi làm vợ Hùng cơ. Nhưng điều tệ hại hơn cả là sát ngày cưới Hùng lại gọi điện thoại đòi hủy hôn và nói rằng anh đã có vợ, có con ở quê rồi. Anh không thể cưới Lam được nữa, những gì Lam biết về Hùng tất cả đều là giả dối hết. Thực ra Hùng chỉ là 1 thằng công nhân quèn, nhà ở quê nghèo túng mà thôi.
Sốc khi biết mình bị Hùng lừa trắng trợn, Lam ú ớ không nói nổi câu nào cho đến khi Hùng dập máy. Có gọi lại cho Hùng để chấp nhận tất cả nhưng anh đã cắt đứt mọi liên lạc với Lam rồi. Sao anh lại có thể chơi cô 1 vố đau, cận kè ngày cưới như vậy chứ? Ôm mặt khóc nức nở, Lam không biết làm gì khi đám cưới diễn ra vào ngay mai giờ báo hoãn hay hủy cũng không kịp nữa rồi. Bí quá, Lam đành gọi điện cho thằng Hoàng - bạn thân học cấp 3 với mình cầu cứu nó.
Hoàng à, mày cứu tao với. Tao chết đến nơi rồi (ảnh minh họa)
- Hoàng à, mày cứu tao với. Tao chết đến nơi rồi.
- Con điên này, bình tĩnh nói tao nghe chuyện gì xem nào. Mày làm sao?
- Tao bị anh Hùng hủy hôn rồi mày ạ, lão ấy hủy hôn sát ngày cưới gấp quá tao không biết tìm chú rể giả nào thay thế. Mày đóng giả làm chú rể của tao 1 hôm được không? Mày không cứu tao vụ này là tao chết chắc đó.
- Hả??? Ông Hùng hủy hôn với mày á? Sao lại thế?
- Ông ấy có vợ con rồi, ông ấy bảo chỉ yêu chơi bời và lừa tao thôi. Ông ấy không yêu tao mày ạ.
- Con ngu, chết chưa? Nhục chưa? Tao bảo mày không thèm nghe cơ, giờ ra thế này mày lại bắt tao chịu đạn là sao?
- Mày giúp tao với, giờ tao đang mang bầu đứa con của ông ấy. Nếu mày không đóng giả làm chú rể thì bố mẹ giết tao mất.
- Thôi được rồi con ngu. Mày bình tĩnh lại đi, tao sẽ giúp.
- Ừ. Nhưng còn người đến đón dâu các thứ biết tìm đâu bây giờ.
- Khoản đó để tao lo, để tao hủy động 500 anh em của tao đến phụ màn diễn bộ phim "Đám cưới giả này".
- Tao nợ mày rồi. Mày cứ giúp tao vụ này rồi mày muốn gì tao cũng đáp ứng hết.
- Mày nhớ nhé con ngu.
- Ừ.
Nhờ được thằng Hoàng đóng giả làm chú rể Lam yên tâm lắm. Cũng may là cô mới đưa nó về nhà chơi 1, 2 lần cũng lâu rồi nên bố mẹ cô không nhận ra. Không biết vở kịch ngày mai thế nào Lam lo quá, nhỡ mày đổ bể thì Lam chỉ biết khóc thét và nhảy lầu tự tử cho hết nhục thôi. Tình yêu của cô đúng là mù quáng và sai lầm mà.
Sáng hôm sau trang điểm xong đâu đấy đi mời khách ăn cỗ mà Lam bồn chồn lo lắng quá. Sát đến giờ đón dâu tới nơi rồi mà chưa thấy Hoàng gọi điện thông báo gì cả. Lẽ nào thằng Hoàng cũng chơi cô nốt không?
Tầm hơn tiếng sau thì tiếng trẻ con reo hồ nhà trai đến rồi khiến Lam thở dài nhẹ nhõm. Cô vội vào trong buồng đợi Hoàng vào đón. Thấy Hoàng hôm nay đẹp trai đến lạ thường Lam ngẩn người ra mất giây nhưng Hoàng đã kéo vội con bận thân ra thắp hương rồi ra ngoài dự hôn lễ.
Thấy bố mẹ Hoàng rồi bạn bè, họ hàng của anh cũng đến đón dâu đông đủ Lam sốc véo cạnh sườn thằng bạn thân hỏi.
- Mày thuê cả nhà mày đến đấy làm đám cưới giả cho tao đấy à? Bố mẹ mày sẽ giết tao mất.
- Yên tâm đi con ngu, là thật đấy không phải giả đâu mà lo.
- Là sao.... Thật cái gì chứ?
- Là tao cưới mày thật đó, chẳng lẽ tao lại đập đầu mày 1 phát bây giờ.
- Mày nói gì tao chả hiểu gì cả.
- Thì tối qua tao nói chuyện với bố mẹ tao là tao lỡ làm mày có bầu nên phải cưới gấp. May là nhà tao làm nhà hàng, tiệc cưới nên mọi thứ xoay sở cực nhanh.
- Mày cưới tao thật á. Tại sao vậy?
- Chắc là thương hại mày, thương cho đứa bé trong bụng mày thôi.
- Trời đất. Thật không thể tin nổi.
Nhìn Lam chú rể cứ cười tủm tỉm mà nắm chặt tay vợ. Đến lúc tay MC kêu cô dâu chú rể hôn nhân, Hoàng liền tặng Lam 1 nụ hôn thật nồng nàn và thật lâu khiến cả hôn trường như ngưng lại nhìn họ mà phải thốt lên câu "hạnh phúc quá". Tối ấy về nhà Hoàng lên phòng tân hôn mà Lam cứ run lên bần bật còn Hoàng thì cười cười bảo.
- Ê con chó, mày không định tân hôn à mà ngồi giật đùng đùng thế kia?
- Hả??? Tân hôn gì cơ?
- Thì tân hôn đó, vợ chồng chả phải tân hôn. Mày quên hôm trước mày nói sẽ đền đáp cho tao rồi à?
- Tại sao mày lại cưới tao cơ chứ? Tao chỉ nhờ mày đóng giả làm chú rể thôi mà.
- Con dở này, lại bắt tao trả lời à. Thôi được rồi. Tao cưới mày vì yêu và thương đứa bé trong bụng mày.
- Yêu??? Tao có với mày chỉ là bạn thân thôi yêu đương gì chứ?
- Mày quả là đồ vô tâm, bao lâu nay tao yêu thầm mày mà mày không biết gì à. Tao không muốn đứa bé chưa chào đời phải chịu bất hạnh vậy nên để tao làm cha con mày nhớ.
- Huhu. Mày làm tao cảm động quá. Tao cứ nghĩ cuộc đời tao sẽ xuống dốc không phanh kể từ lúc bị tay Hùng hủy hôn cơ. Ai ngờ lại chết đuối lại vớ được bao. Mày yên tâm, mẹ con tao sẽ trả ơn mày hết đời này.
- Chuyện đó tính sau đi, giờ mày phải trả tao món này đã.
- Món gì?
- Đây nè con ngu...
- Thằng điên này, nhẹ nhẹ thôi tao đang may bầu đấy.
Theo blogtamsu
Thấy em dâu soi đèn đi tìm chú rể còn mình cũng chẳng thấy vợ đâu, tôi hộ tống em cùng đi Trăng đêm nay cố tình hay vô ý mà sáng quá, và cái cảnh tượng trần trụi không thể đau đớn hơn ấy đập thẳng vào mắt tôi và em dâu. Mai, vợ tôi cùng Tú, chồng Vân đang quấn chặt lấy nhau ở đống rơm sau nhà. Vợ tôi cùng Tú, chồng Vân đang quấn chặt lấy nhau ở đống rơm sau...