Chuyện tình cổ tích của “thầy giáo viết chữ bằng miệng”
Anh luôn tâm niệm một câu nói như lẽ sống của mình: “Cuộc sống không hi vọng là cuộc sống vô nghĩa”.
Hơn 30 tuổi, anh nào dám nghĩ, dám mơ mình có thể lấy một người vợ và dựng xây tổ ấm gia đình như bao người. Nhưng như một cái duyên trời định, chị đã đến với anh, chấp nhận mọi khó khăn và gánh nặng của người vợ có chồng bị chứng teo cơ, liệt cả tay chân.
Người dân thôn Nhân Lý, xã Nam Phương Tiến, Chương Mỹ, Hà Nội vẫn hay gọi anh Phùng Văn Trường bằng cái tên trìu mến “thầy giáo viết chữ bằng miệng”. Khi chưa đầy 2 tuổi, căn bệnh teo cơ bẩm sinh đã cướp đi của anh đôi bàn tay và đôi chân khỏe mạnh. Ngày ngày làm bạn với chiếc xe lăn và đôi tay “có mà như không”, nhưng những khó khăn ấy không làm anh chùn bước.
Với ý chí, nghị lực và niềm đam mê với những con chữ, anh không chỉ viết chữ bằng miệng mà còn mở lớp luyện chữ đẹp miễn phí cho các cháu nhỏ trong thôn. Việc làm của anh khiến không ít cô gái ngưỡng mộ, thán phục, nhưng khi nhắc đến chuyện lập gia đình với anh thì họ chỉ ái ngại lắc đầu. Cho đến khi anh gặp chị…
Tỏ tình qua những bức thư viết bằng miệng
Là một người trầm lặng, hay suy nghĩ, anh hiểu hơn ai hết những khó khăn, khổ cực mà người con gái thương anh phải chịu khi chấp nhận lấy một người “không tay, không chân” như anh. Nghe người bác bảo: “Cháu lập gia đình đi!”, anh chỉ buồn rầu: “Cháu không muốn ai phải khổ vì mình nữa!”.
Nhưng rồi chị đã đến bên anh, xóa đi những mặc cảm ấy và cùng anh dựng xây hạnh phúc gia đình. Ngày ấy, chị làm công nhân lò gạch bên bờ sông Bùi. Tính tình chị hiền hậu, lại thật thà, chăm chỉ làm lụng, nên cũng có nhiều đám hỏi cưới nhưng chị chưa ưng đám nào. Nghe những người làm cùng kể nhiều câu chuyện về nghị lực của anh, chị đã rất cảm phục, yêu mến. Lại thêm người thân mai mối, cô gái lỡ thì hơn anh 5 tuổi đã đem lòng thầm thương “anh giáo” viết chữ bằng miệng.
Video đang HOT
Những lá thư anh nắn nót viết bằng miệng để bày tỏ lòng mình với “người yêu” chưa một lần gặp mặt.
Thời gian đầu, anh Trường không biết mặt chị, chỉ biết chị tên Hường. Dù rất muốn gặp gỡ, trò chuyện với chị nhưng bệnh tình không cho phép anh thực hiện được mong ước nhỏ bé của mình. Anh “đánh liều” gửi một lá thư dài hơn 3 trang giấy được anh nắn nót viết bằng miệng để bày tỏ lòng mình. Anh cũng kể cho chị nghe tình hình bệnh tật của anh và chia sẻ với chị 3 điều anh trăn trở về người phụ nữ lấy anh làm chồng sẽ phải chấp nhận.
Điều thứ nhất: “Cuộc đời tôi rất khổ, có chân, có tay nhưng không sử dụng được, em có chấp nhận được không?!”. Điều thứ hai: “Lấy vợ, lấy chồng ai cũng mong muốn có con có cái, nhưng trời có thể sẽ không cho tôi”. Điều ba thứ ba: “Không phải ai nên vợ, nên chồng là sẽ sống đến đầu bạc răng long, mà tôi lại tật bệnh thế này, gia đình chỉ có thể bền vững khi vợ tôi trước nhất là phải thương tôi, thương tôi mà trọng tôi, chứ không phải là thương hại.”
Đọc bức thư mộc mạc, chân thành của anh, chị không khỏi xúc động và càng vững tin hơn vào tình yêu và lựa chọn của mình. Thay vì người con trai chủ động đến chơi nhà, tìm hiểu người con gái, chị cảm thông với bệnh tật của anh, nên chị đã đến thăm và gặp gỡ anh trước. Như một mối lương duyên trời định, gặp anh, chứng kiến hoàn cảnh bệnh tật và nghị lực, niềm yêu sống nơi anh, chị cảm động rưng rưng nước mắt, bao nhiêu nghĩ suy, lo lắng về cuộc sống gia đình sau này dường như tan biến.
Anh Trường vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu hai người gặp gỡ: “Hôm đó cô ấy đi cùng mấy bạn nữa đến nhà tôi. Tôi không biết mặt Hường nhưng để ý thấy lúc vào nhà, một cô gái cứ nhìn mình, đôi mắt rưng rưng. Chỉ người thương mình thật lòng mới nhìn mình bằng ánh mắt ấy! Sau khi nói chuyện, biết cô gái ấy là Hường, tôi mừng lắm. Cảm giác như đã tìm được một nửa của mình vậy.”
Ươm mầm hi vọng
Mái ấm gia đình càng thêm ấm áp từ khi có bé Trường Quảng
Chị Hường là con út trong gia đình có 5 anh em. Ban đầu, khi biết chị đem lòng yêu và muốn tính chuyện trăm năm với anh Trường, gia đình chị phản đối kịch liệt. Nhưng sau 4 tháng tìm hiểu, vượt qua mọi rào cản từ phía gia đình, anh chị đã làm lễ thành hôn vào tháng 6 năm 2012 trong niềm hân hoan của cả gia đình, làng xóm.
Ngày đưa dâu, chú rể được người thân bế từ xe hoa vào nhà gái làm lễ. Dọc đường đi, anh tủi thân, không dám nhìn mọi người đang đứng hai bên đường vì sợ bắt gặp những ánh mắt thiếu cảm thông. Nhưng khi anh nhìn cô dâu, thấy chị nhoẻn miệng cười làm anh thêm vững tâm, nghĩ về tương lai với nhiều tin tưởng.
Không lâu sau, anh chị có tin vui. Bé Phùng Thiên Trường Quảng ra đời, gia đình nhỏ lúc nào cũng rộn ràng tiếng nói tiếng cười. Anh Trường như được tiếp thêm sức lực để tiếp tục chiến đấu với căn bệnh teo cơ quái ác. Anh luôn tâm niệm một câu nói như lẽ sống của mình: “Cuộc sống không hi vọng là cuộc sống vô nghĩa”. Với anh, bé Trường Quảng là niềm hi vọng, là mầm sống để anh gửi gắm những ước mơ, hoài bão của cuộc đời mình.
Hiện tại, gia đình anh Trường với khoản thu nhập 700 nghìn/tháng từ tiền chế độ và đóng góp tự nguyện của phụ huynh học sinh cũng chỉ đủ tiền sữa cho con. Anh tâm sự: “Nuôi dạy con thành người sẽ còn nhiều vất vả. Nhưng chừng nào mình còn làm được thì mình còn cố hết sức để con được ăn học đủ đầy”.
Theo VNE
Khi yêu đừng chờ "sung rụng"!
Đến giờ tôi không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần nữa, chỉ biết là nhiều không đếm được. Từ nhỏ tôi đã là một người "không bình thường", ít nói, giao tiếp xã hội kém, rất kém. Có lẽ vì thế mà tôi có rất ít bạn bè. Rồi tôi kết bạn với một cô gái, nhưng khi tôi ngỏ lời với cô ấy thì bị từ chối thẳng thừng.
Học hết phổ thông, tôi xa nhà đi học đại học. Các mối quan hệ được cải thiện hơn một chút và lần đầu tiên trong đời tôi kết bạn với một cô gái. Tình bạn bình thường, thi thoảng gặp nhau thì nói đôi ba câu, "sang" hơn thì có hôm học cả ngày, bọn tôi ngồi ăn trưa cùng bàn. Những lúc như thế, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi thực sự quý cô gái ấy và muốn tiến xa hơn nhưng đã một thời gian, mối quan hệ này dường như vẫn dậm chân tại chỗ...
Mấy tháng sau khi quen nhau, tôi thu hết can đảm để tìm cách bày tỏ lòng mình như rủ cô ấy đi cafe, đi xem phim... nhưng cô ấy liên tục từ chối. Đến giờ tôi không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần nữa, chỉ biết là nhiều không đếm được và buồn không muốn nhớ. Có lần tôi lên mạng chat và hỏi ý kiến một người bạn "vu vơ" về chuyện của mình. Người bạn đó dội cho tôi một gáo nước lạnh khi nói rằng: Thế tức là ông chán đến mức không có gì để nói nên người ta không đồng ý chứ sao.
Câu nói "thật lòng" đó ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Tôi lại thấy sợ tiếp xúc với mọi người và lo lắng khả năng nói chuyện kém cỏi của tôi sẽ khiến mọi người rời xa tôi, giống như cô bạn gái kia. Tôi còn cảm thấy đau đớn vì dù tôi tốt bụng, chân thành với bất kỳ ai thì chỉ vì không biết bộc lộ tình cảm ấy bạn bè sẽ không bao giờ ở bên, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với tôi. Tôi tìm đến game online và cảm thấy vui khi chìm đắm trong thế giới ấy. Những lúc không game, không bạn bè thế này, tôi nhớ nhà quá nhưng xen lẫn trong nỗi nhớ ấy là sự tức giận, tại sao trước đây bố mẹ không rèn cho tôi thành đứa trẻ hoạt bát, để tôi không phải trải qua cảm giác chán nản thế này? Xin hãy giúp tôi!
Nguyên Sinh ( nguyensinhnd@yahoo.com ...)
Bạn hãy tìm cách để chiến thắng nỗi ám ảnh, sự sợ hãi đang đeo bám trong lòng (Ảnh minh họa)
Tơ Hồng cũng thấy buồn khi đọc thư bạn vì lá thư cho thấy nỗi lòng bạn với bao nỗi buồn chất chứa. Nếu là thư từ một cô gái, có lẽ Tơ Hồng sẽ không cảm thấy buồn nhiều đến thế. Môi trường đại học vốn đầy ắp những niềm vui, tiếng cười nhưng bạn lại cảm thấy cô đơn giữa bao bạn bè mình. Lẽ ra, bạn phải tìm cách tham gia vào một câu lạc bộ nào đó để "chữa bệnh" ít nói, ngại giao tiếp của mình thay vì "tìm quên" bên game online.
Thực ra, game online không xấu nếu bạn không "nghiện" nhưng nó sẽ càng đẩy bạn rời xa thế giới thực với "nhiều không": Không bạn bè, không trò chuyện, không chia sẻ... Cuộc sống thu mình đó tất nhiên làm bạn cảm thấy cô đơn, đi đâu, làm gì cũng chỉ có một mình, không cảm xúc.
Bạn hãy tìm cách để chiến thắng nỗi ám ảnh, sự sợ hãi đang đeo bám trong lòng. Hãy nghĩ xem ngoài chuyện học, sở thích của bạn là gì? Sau đó tham gia vào các nhóm bạn có cùng sở thích để dễ dàng hòa nhập, có điều kiện để khả năng nói dần dần bật ra. Bên cạnh đó, bạn có thể chơi thể thao, đây cũng là môi trường để bạn vừa rèn luyện sức khỏe, vừa có thêm những người bạn mới.
Khi đã thoát khỏi vỏ ốc, bạn sẽ thấy để có những người bạn không khó khăn gì. Bạn cần nhớ: Để làm được điều đó, quan trọng nhất là bạn phải xóa được tâm lý thụ động "chờ sung rụng".
Hãy chủ động đưa mình đến gần mọi người hơn, thay vì chờ mọi người đến với mình trước, bạn nhé!
Theo VNE
Bất chợt nhớ em Anh mong một ngày em sẽ quay trở về để viết tiếp chuyện tình mà em làm nó dang dở. Thời gian trôi đi sao nhanh đến vậy, mới đó đã gần 1 năm sau cái ngày anh và em chia tay nhau. Anh tưởng rằng đã quên được em, quên đi nỗi đau, quên đi những quan tâm chia sẻ, yêu thương,...