Chuyện tình cô gái miền tây Phần 5
Tôi quay vào quầy, thấy ba tôi qua shop :
-Tìm con hả ba ?
-Tối mai 7h con đi tiệc với ba và mẹ đó nha !
-Tiệc gì ba ? Ở đâu ? Bà con dưới quê mình đám cưới à?
-Mừng thọ
Nói vỏn vẹn có bây nhiêu ba quay về bên nhà, mừng thọ ai vậy nhỉ sao kéo cả mình theo , không hiểu nổi.
Hôm sau 7h tối gia đình tôi đã có mặt tại tiệc , nó được tổ chức tại 1 trung tâm hội nghị lớn nhất nhì Sài Gòn . Tôi hỏi ba giọng đùa giỡn :
-Ba có bạn là Đại Gia khi nào vậy? hihi
-Cha mày !
Kakaa…tôi cười lớn , rồi cả nhà đi vào tiệc .Tôi sững người khi người đang tiến lại gần chúng tôi là Ông 8 , ông vẫn như xưa không già đi chút nào . Ông cười nụ cười rẩt phúc hậu :
-Duy đây hả con ? Lớn quá rồi này ! Ôi lớn lên xinh quá !
-Dạ…Dạ ông 8 đúng không ạ ! Tôi lắp bắp
-Ông đây chứ còn ai nữa !
Ông vỗ đầu tôi , bóp bóp cái đầu tôi y như lúc tôi còn nhỏ, tôi rụt cổ lại né sang bên :
-Ông ơi hư tóc con đấy ! Con làm cả tiếng ! hehe
-Cái con bé này nó vẫn lí lắc như lúc nhỏ !
Ông cười xòa, ba mẹ và dì 3 tôi cũng cười , rồi ông mời gia đình tôi vào bàn ngồi cùng ông. Ông hỏi :
-À nãy giờ con gặp anh Gấu chưa Duy?
-Dạ chưa ông ạ ! Nhưng chắc anh ấy không còn nhớ con đâu , gặp làm gì ông ơi !
-Đâu ! Nó cứ nhắc con mãi đấy thôi ! Nó mong gặp được con lắm ! Để ông kêu người đi tìm nó lại đây cho con !
Ngồi được 1 lúc nhân tiện tiệc chưa bắt đầu , tôi xin phép đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh tôi thoa lại tí son và má hồng , ngắm mình trong gương tôi tự thấy hôm nay mình xinh thế , nhỡ có gặp anh Gấu cũng không đến nỗi tệ và mất mặt . Ra khỏi NVS đi ngang phòng nghỉ dành cho chủ tiệc tôi bỗng nghe tiếng cãi vã và đồ thủy tinh rơi ” choang ” vỡ vụn , tôi giật mình thấy cửa không khóa nên tò mò nhìn vào thì ôi lại là anh bác sĩ và chị bạn khó tính của anh ấy đang gây nhau :
-Em có điên rồi không? Anh đã nói anh và em chỉ là bạn thôi mà.
-Là bạn à ! Là bạn mà lên giường với nhau được à?
Video đang HOT
-Đó là trước kia chúng ta yêu nhau còn bây giờ cuộc hôn nhân tan vỡ của em , anh bên em chỉ với danh nghĩa bạn bè . Em hiểu không hả Phương ?
-Em không hiểu ! Anh có dám nhìn thẳng mặt em mà nói anh không yêu em không? Ngày hôm nay em muốn anh tuyên bố với tất cả mọi người là anh sẽ cưới em !
-Em điên rồi ! Điên thật rồi !
Nói xong anh ta lao ra cửa đẩy mạnh toan đi ra , vì tật tò mò nên tôi đã hưởng cả 1 cú đạp mạnh của cánh cửa vào trán và mũi , tôi loạng choạng ngã nhưng anh ấy đã đỡ được tôi :
-Em có sao không Duy ? -Vừa xoa chán tôi anh ta vừa hỏi !
-Em…em không sao ? -Trả lời theo quán tính
Chợt nhớ lại ! Ôi sao anh ta biết tên mình nhỉ . Hỏi ngay :
-Sao anh biết tên em?
-Khoan hãy nói nhiều mình đi thôi em !
Kéo tay tôi đi, bỏ lại chị ta trong phòng với tiếng khóc day dứt đáng sợ , đi được một đoạn khi đã tránh xa căn phòng đó tôi mới giật tay lại nói tiếp :
-Sao anh biết tên tôi ? Tôi nhớ là tôi chưa từng giới thiệu tên với anh mà!
-Anh biết tên em là Đoàn Nguyễn Thiện Duy -quê Cần Thơ năm nay 24 tuổi…bla bla…
-Thôi ! Stop ! Sao anh biết về tôi rõ vậy ! Anh lại rất giống anh Gấu ! Chẳng lẽ anh là …không không thể nào…Anh là ai, anh nói đi !
Anh choàng người ôm chầm lấy tôi nhấc bổng lên.
Tôi chới với nên bám vào vai anh
-Anh đây ! Anh Gấu của bé Duy đây mà !
-Buông ra, buông ra ngay!
Anh buông tôi xuống mặt đất đang cười tươi hết mức có thể, tôi vẫn ngơ ngác không tin đây là sự thật , anh đưa tay vào túi quần lấy ra 1 chiếc hộp bên trong là sợi dây chuyền của tôi, à không, của anh tặng tôi năm xưa, tôi quá bất ngờ :
-Ôi dây chuyền này anh nhặt được à? Ôi ! May quá nó không mất ! Mà anh là anh Gấu thật sao, anh đưa mặt dây em nhìn kĩ xem nào !
Anh cúi người đưa mặt sát mặt tôi, tôi cảm nhận thấy hơn thở của anh phả vào mặt tôi . Tôi né sang một bên
-Tôi không nhìn nữa, anh xa ra tý đi, bây giờ anh cười xem nào !
Anh lại cười, vẫn má lúm đồng tiền 1 bên , vẫn răng khểnh chết người ! Giờ tôi mới nhìn kĩ trên mặt anh có vết sẹo ở đuôi mắt là do tôi gây ra năm xưa ! Sao hôm đâm xe tôi không nhìn cho kĩ hơn nhỉ !
-Là anh thật rồi ! Anh Gấu ! -Vừa nói tôi vừa nhảy lên ôm cổ anh , anh cũng ôm tôi, chỉ là cái ôm của anh em thân thiết thôi mà tôi thấy ấm lòng lắm lắm !
Theo Afamily
Chuyện tình cô gái miền tây Phần 2
Thay đồ xuống không thấy ba mẹ với dì 3 đâu tôi mới gọi điện cho dì 3
-Ủa dì 3 với ba mẹ đi đâu vậy?
-Ba mẹ m đi gặp ông chú 8 kêu cả tao theo, lâu rồi không gặp chắc cũng 15 năm rồi !
-Là ông nội của anh Gấu , năm nào cũng dắt anh Gấu về chơi với con đúng không?
-Ừ ! còn nhớ hả ! tưởng mày quên rồi chứ !
-Con không nhớ ông ấy nhưng nhớ anh Gấu thôi... haha!
-Cái con này !
-Thôi con ăn cháo xong rồi con đi mua đồ với thằng Tuấn chiều con mới về nha !
-Ừ ! lái xe cẩn thận !
-Dạ ! Tuân lệnh ạ !
Đi mua quà với Tuấn xong , lái xe về nhà tôi lại nhớ đến anh Gấu , ngày nhỏ tôi rất thích chơi với anh, anh dịu dàng, ân cần, thương tôi như em ruột , hè và tết năm nào ông 8 cũng dắt anh về quê tôi chơi ở nhà tôi cả tuần , anh hơn tôi tận 8 tuổi , mỗi lần anh về là mỗi lần tôi có quà Sài Gòn , hihi... nhưng năm tôi 10 tuổi , không thấy ông dắt anh về , ông về một mình thắp nhang cho ông ngoại tôi và nói ông và anh sắp sang Mỹ định cư, anh sẽ học ở đó, sẽ không về Việt Nam nữa, tôi nghe vậy khóc mấy ngày liền... tôi là con một nên có anh tôi rất thích ! Thế là đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại anh lần nào ! cũng chả nghe ba mẹ tôi nói là có tin tức liên lạc gì với ông 8 ! Duy chỉ có năm sinh nhật 15 tuổi anh có gửi về cho tôi sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt là 1 ngôi sao nhỏ bằng một hột đá màu đen láy, ông 8 nói với ba tôi do anh học mãi, đây là tác phẩm đầu tiên của anh, anh tặng sinh nhật tôi... tại sao ngần ấy năm anh không liên lạc mà đến năm tôi 15 tuổi anh mới nhớ đến tôi , hay vì câu nói vu vơ của tôi lúc năm tôi 9 tuổi ... hôm ấy anh dắt tôi đi chơi tết gặp 2 anh chị kia ôm hôn nhau ngoài công viên anh vội lấy tay bịt mắt tôi lại, tôi lấy làm khó chịu vì không hiểu sao , anh nói
-Duy còn nhỏ không được xem mấy cảnh này đâu nha !
Khi nào lớn lên thì mới được
-Dạ ! ( nhưng chẳng hiểu gì ...kkk, giả vờ ngoan vậy )
Khi về nhà tôi lại hỏi anh
-Khi nào em lớn hả anh?
-Chắc tầm 15 tuổi !
-Anh năm nay 17t rồi vậy anh quá lớn rồi còn gì ! haha
-Anh có bạn gái rồi nhé ! Đừng có mà khi dễ anh !
-Bạn gái anh bao nhiêu tuổi rồi !
Bây giờ nghĩ lại tôi không thể hiểu được cái lí do tại sao lúc 9 tuổi mà tôi già đời đến thế...
Vậy mà hôm nay ông 8 về ba mẹ lại còn lên Sài Gòn để gặp ! Lí do gì nhỉ, tôi mông lung 1 tí thì nghe thấy ai đấy đập cửa kính xe tôi bộp bộp bộp !
Tôi hạ kính xuống thì bị nói ngay
-Lái xe kiểu gì đèn xanh nhảy giờ rồi mà cô còn không chạy thế !
Kẹt xe vì cô đấy nhé !
Tôi luống cuống nhìn đèn tín hiệu, ôi đã đèn xanh rồi, tôi lú lẫn thật !
-Dạ dạ , con xin lỗi chú ạ ! con đi ngay đây ạ !
Tôi kéo kính lên định lái xe đi nhưng cái xe tắt máy từ bao giờ, tôi khởi động lần thứ nhất nó không nổ máy, lần thứ 2 thứ 3..
-Oh no ! sao thế em iu , nhõng nhẽo à, nổ máy đi em !
Xe đằng sau bấm còi inh ỏi , tôi vội xuống xe ra tín hiệu xe chết máy,.... Các xe đành lấn làn bên cạnh để đi , các chú xe ôm ngay ngã tư giúp tôi đẩy xe vào sát lề... tôi gọi cho gara quen cho người đến giúp.
Để xe đó cho người gara lo, tôi tự mình đi bộ lúc tan tầm, nhìn dòng người hối hả, tôi chợt nhớ đến mối tình khốn nạn , tự dưng rơi nước mắt , không hiểu nổi tôi nghĩ gì, đang thương nhớ hay tức giận, bỗng tiếc phanh xe vang lên ...
Két...ttttt...
Tôi bị 1 chiếc xe 4 chỗ va phải vì cái tội sang đường không nhìn trước sau, tôi té xuống đường xây xác ở chân, hôm nay ngày gì thế không biết... chân chảy máu , rách toạc 1 mảng da nơi bàn chân. Trên xe một thanh niên vội vã xuống xe chạy lại phía tôi
-Cô có sao không ? Tôi...tôi...xin lỗi...
-Chắc không sao? Tôi là người sang đường không nhìn , anh không có lỗi đâu !
Tôi vừa dứt câu anh đã dìu tôi đứng dậy, thật sự lúc đó tôi không hề đứng nổi, chân đau kinh khủng... anh dìu tôi ngồi xuống lề đường rồi vội vàng quay lại xe lấy túi thuốc, khi anh vừa mở túi sơ cứu ra, tôi nói
-Anh là cứu hộ à? Sao có túi sơ cứu to thế ?
-Không ! Tôi là bác sĩ ! lúc nào ra đường tôi cũng mang theo túi sơ cứu phòng có việc bất ngờ !Như hôm nay chẳng hạn !
Tôi ậm ừ, rồi anh cầm lấy chân tôi lau máu...
-Cô có đau không?
-Đau muốn chết rồi đây?
Anh ngước lên nhìn tôi, anh cười , anh có đồng tiền anh có răng khểnh, anh giống 1 người, thật sự rất giống , anh lại cúi xuống băng bó chân cho tôi, anh nói
-Vết thương không nghiêm trọng lắm, tôi có thể xử lí được,cô không cần đến bệnh viện!
-Dạ !
-Cô về đâu tôi chở cô về !
-Dạ em về LVS ạ !
Không hiểu lúc đấy tôi thành người khác à! Anh nói tôi đồng ý ngay là như nào ! Tôi lên xe, anh lái, tôi lấy điện thoại ra bật quay video vờ cầm trên tay quay về hướng anh, tôi quay anh, cả đoạn đường từ Nguyễn Văn Cừ về LVS.. cả 30' , quay chán chê!!! Tôi lại nhìn anh!!! Không hiểu sao khi trên xe tôi và anh không nói chuyện với nhau câu nào ! Vô duyên hết sức ! Chắc 1 phần vì tôi cứ chăm chăm vào điện thoại nên anh không muốn phiền tôi, phần vì tôi nhìn a nên anh ngại.
Theo Afamily
Chuyện tình cô gái miền tây Phần 4 Tôi thoáng thấy trong mắt ba có gì đó không thật cho lắm , tôi hỏi dồn -Anh Gấu về 4 năm rồi mà sao không thấy liên lạc nhà mình , không tìm về nhà mình ở quê hả ba ? Mà anh ấy ở Mỹ đất nước tự do văn minh như thế mà không tìm được người yêu sao mà...