Chuyện tình ‘Chân dài và Chân ngắn’
Cái gì đến nhanh rồi đi cũng nhanh, tôi sợ cảm giác đó. Tôi sợ lại phải rơi nước mắt trong tình yêu lần nữa.
Tôi là admin của diễn đàn trường ĐH, mọi người trên đó hay gọi tôi là anh “mưa”, ngoài thời gian công việc tôi cũng hay có những buổi off trà đá, ăn uống nhậu nhẹt, rất vui… để lấp đi những lúc trống trải.
Tôi là một người sống hài hước, biết cư xử chừng mực, một người luôn hết lòng vì công việc và bạn bè, Với tình yêu thì đó là những khoảng thời gian, những khoảnh khắc mà tôi dành cho nó nhiều nhất.
Tôi là người nhạy cảm, lãng mạn đôi khi sống nội tâm, và hay xúc động khi xem những clip về tình yêu, những bộ phim về tình cảm…
Một năm về trước, vào đúng ngày này 13/4, ngày mọi người cho rằng là ngày đen đủi, ngày mọi người đều ghét nó vì đó là thứ 6 ngày 13/4/2012. Nhưng với tôi đó là một kỷ niệm chắc chắn không thể xóa nhòa trong ký ức tôi bởi tôi đã tỏ tình với người mới quen…
Hồi đó tôi còn đang làm phòng kinh doanh của một công ty tổ chức sự kiện, vì công việc mà tôi đã được gặp em, em là khách hàng đặt tiệc của tôi. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp em như là duyên số vậy, tôi ngồi dưới phòng làm việc, thấy trong người không thoải mái, tôi lên tầng trên đi dạo, lên tới cầu thang, đi qua em, thấy em đang ngơ ngác, tôi quay lại hỏi em, thì ra là khách hàng đến đặt tiệc, tôi vội vàng lấy giấy tờ để tư vấn cho em. Có lẽ mọi thứ cũng suôn sẻ, em bảo về báo cáo với sếp rồi sẽ quyết định. Lần đầu gặp cũng không có gì ấn tượng về em vì có thể tâm trạng tôi không được tốt.
Chờ hơn 10 ngày, vẫn không thấy tin tức phản hồi, tôi liên lạc với em, tôi nhận được câu trả lời là đã chọn địa điểm của bên tôi rồi, còn quyết định xin kinh phí nữa thôi… Tôi cũng không nhớ là sau vài ngày em đến làm hợp đồng, hôm em đến, em đứng ở cửa phòng làm việc của tôi, gọi tên tôi, hôm đó tôi bắt đầu để ý đến em…
Tiệc công ty của em đặt là ngày 10/3, hôm đó em mặc một bộ váy trắng làm MC cho buổi tiệc, tôi thấy em rất xinh và khéo léo, tôi thích em dần mỗi ngày… Nhưng nghĩ đến quá khứ buồn của mình, tôi chỉ thích em trong ảo tưởng, với lại cũng chưa quen được bao lâu nên cũng không liên lạc với em mặc dù hay nghĩ về em rất nhiều.
Rồi đến ngày 27/3/2012, tôi bắt đầu hẹn hò với em, bỏ qua hết chuyện cũ buồn trong quá khứ. Một chương trình thời trang ca nhạc diễn ra, tôi mời em đến chỗ tôi ăn tối, rồi cả hai cùng xem buổi show thời trang… Ngày hẹn hò đầu tiên này, tôi cảm nhận cũng không được vui lắm! Nhưng kệ tôi cứ tiếp tục liên lạc và hẹn hò với em, tôi cũng mời em về quê thăm nội tôi… dần dần có nhiều kỷ niệm, giây phút được ở bên nhau nhiều hơn…
Video đang HOT
Rồi đến cái ngày đen đủi ấy, thứ 6 ngày 13/4 năm 2012, tôi quyết định tỏ tình với em! Công việc cũng bận quá nên nghĩ mãi mới ra được món quà tặng em, tối hôm trước tôi đã đi đặt một chiếc gối “Chân dài – Chân ngắn”. Tối hôm đó, nấu cơm ăn cơm cùng em xong, tôi bảo em ra ngoài mua hoa quả, lúc đó ở nhà tôi chuẩn bị những ngọn nến lung linh, cùng với bưu thiếp và món quà. Tôi nghĩ em sẽ thích. Và chúng tôi ôm lấy nhau, tôi hạnh phúc, tôi muốn khóc, tôi muốn dành cho em nhiều hơn thế… Cũng rất nhanh chóng, từ đó tôi đặt biệt hiệu cho em là “Chân ngắn” , còn tôi là “Chân dài”. Cứ thế chúng tôi yêu nhau.
Cái gì đến nhanh rồi đi cũng nhanh, tôi sợ cái cảm giác đó. Tôi sợ lại phải rơi nước mắt trong tình yêu lần nữa, vì thế tôi muốn gìn giữ tình yêu này thật lớn để chúng tôi có thể đi đến cuối cùng, người mà tôi có thể lấy làm vợ. Tôi biết em cũng không còn trinh trắng, nhưng với tôi, em là người đầu tiên. Cuộc sống bây giờ tôi cũng không quan niệm cổ hủ nữa, tình yêu của tôi dành cho em càng ngày càng mãnh liệt.
Tôi chăm chút chỉ công việc và em, nhưng khoảng thời gian quý báu sau những buổi đi làm về tôi nghĩ ra nhiều thứ để làm em vui, mua áo đôi “Chân dài – Chân ngắn” tặng em, cùng mua áo mưa đôi, đi chợ đêm mua đồ linh tinh với em… Nhiều hôm không ngủ được, nhớ em, tôi ngồi viết tin nhắn nhưng không gửi cho em, hôm nào buồn tôi lại viết những tin thật dài.
Cuộc sống phức tạp và khó khăn. Rồi cũng đến những cái ngày tôi và em cãi vã, tranh luận… đến những ngày giận dỗi nhau. Cứ thế… cứ thế… em dần dần im lặng, em ít tâm sự với tôi hơn, có thể nói là nếu tôi không liên lạc thì em cũng không nói gì. Em dần biến mất. Tôi nhớ em trong đau khổ. Ngày tháng đi làm về, bơ vơ lang thang một mình đến những chỗ mà em và tôi hay thường đến, có rất nhiều lần tôi hay đợi em ở quán trà đá gần chỗ em làm, tôi chờ để nhìn thấy em đi làm về. Thế là đủ với tôi lúc ấy. Tôi muốn gặp em quá! Nhưng sao mà thấy khó khăn…
Ba tháng sau kể từ ngày tôi tỏ tình, lại là cái ngày thứ 6 ngày 13/7/2012, tôi quyết định làm một điều gì đó có ý nghĩa để tặng em, tôi tập gấp Danbo để tặng em hai con “Chân dài – Chân ngắn”, phải mất cả tháng trời tôi mới mày mò ra được. Ngày hôm đó, tôi xin nghỉ một ngày để làm những điều tôi nghĩ là tôi nên làm. Tôi học nấu món khoai tây chiên hình trái tim, tôi mua bóng bay về, thức đêm một tuần liền để làm một cái clip dài hơn 9 phút. Buổi sáng chuẩn bị xong xuôi, nhờ có cô bạn cùng phòng nên tôi biết cô ấy chưa đi làm về, tôi qua sớm để chuẩn bị mọi thứ. Tôi chưa bao làm những điều này vì ai, mà tôi cũng không nghĩ là sẽ làm như thế! Những hôm thức đêm để làm clip tặng em, tôi khóc hoài, khóc nhiều… vì nghĩ rằng sau khi mình làm xong những điều này không phải mong muốn là em sẽ đến bên tôi, mà tôi muốn em sẽ lựa chọn nơi bờ vai hạnh phúc nhất để em tin tưởng và trao tình cảm cho người khác mạnh mẽ hơn tôi, thành đạt hơn tôi.
Thứ 6 ngày 13/7/2012, tôi đã nhận được cái mà mọi người gọi là ngày đen đủi, ngày tồi tệ. Tôi chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, đến gần giờ em đi làm về, tôi dặn cô bé cùng phòng em khóa cửa lại để khi em mở cửa, em sẽ có những điều bất ngờ mà tôi làm dành tặng em. Rồi mọi thứ không như mong muốn, tôi ra quán trà gần chỗ em làm, ngồi chờ em để nhìn thấy em về, để biết em về đón nhận những món quà mà tôi tặng cho em. Chờ mãi, chờ mãi… mà vẫn chưa thấy em đi về, tôi tủi thân lại buồn hơn. Trời bắt đầu đổi gió, mưa rào rất nhanh, một cơn dông bất chợt. Tôi vội vàng trú mưa gần đó. Trời lạnh quá!
Tôi cứ chờ, chờ em. Người tôi ướt hết. Đến 8 giờ… rồi đến 9 giờ… lúc đó tôi không kìm nén được cảm xúc nữa, tôi đã gào khóc trong mưa. Lạnh buốt bàn tay, đôi giầy sũng nước, điện thoại bị mưa ướt hỏng cả màn hình. Tôi ngồi thẫn thờ và khóc như một thằng khờ. Tình yêu là thế này ư? Tình yêu đau khổ nhiều vậy à? Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái giá lạnh hiu quạnh, cô đơn, tôi như gục ngã, không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa! Buồn vô vọng lắm! Tôi khóc cho hết nước mắt để không còn phải nuối tiếc những gì tôi đã làm!
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua! Trời tạnh mưa. Tôi nhìn lại khoảnh khắc không gian một lần nữa, rồi đi về. Tôi nghĩ rằng từ giờ tôi sẽ không gặp em nữa, để cuộc sống của em thật yên bình và tự do, không phải vướng mắc gì đến tôi. Đối với tôi để quên những kỉ niệm về chuyện tình cảm thì không phải dễ, tôi hôm nào cũng thế sau những hôm đó. Tôi sống một cuộc sống đầy công việc, chỉ công việc và công việc…Mau sao quên đi càng nhanh càng tốt. Khó khăn lắm, nhưng vẫn phải cố gắng để mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn.Tôi đăng ký đi học cao học, vì với tôi chỉ có nhưng công việc hoặc học tập bận bịu tôi mới quên đi được những kỷ niệm vừa đẹp vừa buồn chóng qua đó. Tôi nhớ lại vết sẹo trên đầu em, đợt em bị tai nạn. Lần đầu nhìn thấy vết sẹo đó tôi đã khóc thầm. Tôi thương em, tôi hận người đã làm em bị tai nạn.
Hôm nay đúng tròn một năm, kể từ ngày tôi trao tình cảm của tôi cho em, những dòng tâm sự trên đây là những lời chân thành muốn giãi bày, muốn chia sẻ. Vì tôi không biết phải chia sẻ với ai? Phải nói chuyện trong những lúc tâm trạng buồn? Tôi hay chịu đựng một mình và chỉ một mình. Hôm trước đọc được vài bài tâm sự trong mục này, tôi cũng muốn giải tỏa nỗi nhớ mong, yêu thương mà tôi dành cho em trong suốt một năm qua. Tôi vẫn còn yêu em nhiều quá! Tôi thực sự chưa quên được em.
Thi thoảng vào trộm xem Facebook của em, ảnh của em để biết thêm tin tức, mà tôi vừa sợ vừa buồn. Tôi lại khóc. Nỗi nhớ và tình cảm của tôi dành cho em vẫn thế, vẫn chưa nhạt nhòa đi. Sao tôi lại lụy tình đến vậy? Dù biết mọi chuyện cũng sẽ kết thúc và phải làm lại từ đầu, nhưng trong tim, tôi cảm nhận mình quá yếu đuối trong tình cảm. Chỉ muốn cho đi rất nhiều và không cần nhận lại gì cả, chỉ muốn biết tin tức của em giờ như thế nào mà cũng không dám liên lạc.
Tôi ghét chờ đợi và dối trá. Tôi sợ phải gặp những điều tồi tệ trong tình yêu, vì thế tôi sẽ không đi tìm cái thứ gọi là “tình yêu hão huyền” đó nữa. Còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến giờ điều tôi muốn gửi đến chuyên mục “tâm sự” là lời cảm ơn chân thành nhất đã cho tôi được bày tỏ tình cảm của mình. Tôi muốn gửi đến những lời chúc phúc cho các đôi bạn trẻ hãy cố gắng chắt chiu, cố gắng giữ gìn những mối tình thật đẹp để có thể đi đến cuối con đường. Hy vọng các bạn không phải gặp mọi chuyện tồi tệ như tôi. Còn riêng tôi, tôi vẫn yêu “Chân ngắn” cho đến khi em tìm được hạnh phúc riêng của em!
Anh chúc em những điều tốt lành, nhiều yêu thương nhé “Chân ngắn”!
Theo VNE
Chồng gây áp lực buộc tôi phải nghỉ đi làm
Anh khuyên tôi ở nhà cùng quản lý cửa hàng. Thời gian đầu anh nói nhẹ nhàng, về sau chúng tôi tranh cãi gay gắt.
Vợ chồng tôi cưới nhau được hơn 4 năm. Thời gian đầu chưa hiểu nhau nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Mọi chuyện cũng chỉ xoay quanh việc tôi đi làm.
Tôi làm nhà nước, công việc tương đối ổn định, lương khá và cũng khó xin được. Chồng tôi làm kinh doanh, kinh tế gia đình tôi khá ổn, chúng tôi còn trẻ nhưng đã sở hữu nhiều tài sản riêng, hầu như là do ba mẹ chồng tôi cho. Tiền bạc thì tôi cũng không lo gì nhiều, riêng chỉ có một chuyện mà vợ chồng tôi không thống nhất được với nhau là về công việc.
Chồng tôi kinh doanh, anh là người thông minh và ham học hỏi, việc gì anh làm cũng thành công. Công việc kinh doanh thuận lợi, càng ngày càng bận rộn, chồng tôi lại thường đi xa để tìm đối tác và nhà cung cấp nên việc kinh doanh ở nhà giao hết cho kế toán. Việc của tôi thì không thể nghỉ phép nhiều và tôi cũng chỉ phần nào phụ anh chứ không thể quán xuyến được việc cơ quan và việc nhà. Tôi phải làm 8 tiếng và khó đi ra ngoài.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Càng ngày vợ chồng tôi càng xa cách, chúng tôi khó san sẻ với nhau về công việc. Chồng tôi lúc nào cũng khuyên tôi ở nhà cùng quản lý. Thời gian đầu anh nói nhẹ nhàng, về sau chúng tôi càng mâu thuẫn hơn. Tôi nhiều lần phân tích và nói cho anh hiểu, tôi muốn giữ công việc của mình, nhưng cũng chẳng làm anh đổi ý.
Đã nhiều lần, anh gây áp lực cho tôi. Ngoài giờ làm, tôi đều dành thời gian cho gia đình, bạn bè cũng ít, vì anh luôn khó chịu và nói rằng tôi đã đi làm cả ngày, nên không muốn tôi đi đâu. Nhiều khi muốn đi cùng chồng, muốn anh dẫn đi chơi, nhưng anh toàn dành thời gian cho bạn bè, và luôn trách do tôi không ở nhà làm.
Chuyện làm ăn tôi hỏi anh cũng không nói, tiền bạc anh cũng rất thoáng với người ngoài. Anh cho ai cũng không nói, mỗi lần nói ra thì vợ chồng lại tranh cãi gay gắt, cuối cùng cũng chỉ vì công việc của tôi. Anh biết tính tôi ngang, tôi vẫn luôn cương quyết giữ công việc của mình, nhưng càng ngày tôi thấy cuộc sống của mình thật chán ngắt. Đi làm về nhà thì chồng đi nhậu, vợ chồng cũng chẳng nói chuyện được với nhau. Tôi hỏi thăm công việc nhưng anh cũng ít khi muốn nói, đôi khi anh còn bảo tôi phải lựa chọn giữa gia đình và công việc, anh đưa ra nhiều lý do để thuyết phục tôi.
Đã có lúc quá mệt mỏi, tôi đã quyết định ra đi một thời gian, nhưng suy nghĩ lại mọi chuyện chưa đến nỗi như vậy, vì chúng tôi còn gia đình hai bên, còn vì con, và tôi nghĩ không biết sau này tôi có gặp được một gia đình chồng tốt như tôi đang có không? Rồi chúng tôi lai quay lại với nhau, cuộc sống cũng đỡ căng thẳng hơn, anh cũng biết về nhà, biết quan tâm và dẫn vợ con đi chơi.
Chúng tôi cũng nói chuyện được với nhau về công việc, thời gian rảnh cuối tuần tôi dành thời gian xem sổ sách và phụ anh. Anh cũng không ép tôi nhưng có nhiều điều anh nói làm tôi cũng lung lay. Công việc nhà tôi cũng nhiều, ngoài hai cửa hàng buôn bán, vợ chồng tôi còn những khoản thu nhập khác. Mẹ chồng tôi rất tốt bụng, bà luôn yêu thương và lo cho hai vợ chồng tôi. Hiện giờ tôi chưa quyết định, vẫn còn phân vân vì công việc của tôi hiện giờ rất tốt, và cũng khó xin vào được. Tôi có thể nghỉ nhưng sau này việc kinh doanh cùng chồng tôi không biết ra sao?
Sẽ có những bất đồng và mâu thuẫn trong công việc, tôi nghĩ do quan điểm của người chồng. Có những gia đình, vợ chồng mỗi người một công việc nhưng họ vẫn biết dung hòa. Còn chồng tôi, anh chỉ muốn tôi ở nhà quản lý công ty cùng mình và quả thực anh cũng hơi ghen. Vì môi trường đi làm tôi có điều kiện ăn mặc đẹp và giao lưu nên điều đó làm anh khó chịu. Phần vì bạn bè anh cũng hay nói về công việc của tôi nên chúng tôi hay mâu thuẫn, còn bình thường anh cũng là người tốt, thương vợ con và thoáng với tôi trong chuyện tiền bạc.
Nhiều khi tôi nghĩ mình rất may mắn. Thứ nhất, có một công việc tốt mà nhiều người giờ họ xin không được; thứ hai, một gia đình chồng quá tốt, lại có điều kiện về kinh tế; nhưng lại không thể dung hòa được hai thứ. Cuộc sống bắt tôi phải chọn lựa.
Tôi nghĩ vài năm nữa nếu việc kinh doanh tốt tôi cũng ở nhà làm. Nhưng thật sự giờ tôi đang rất phân vân. Dạo này chồng tôi lại hối thúc tôi việc nghỉ làm vì chúng tôi mới mở thêm một cửa hàng mới, tôi không biết phải làm sao? Chỉ vì công việc của tôi mà chúng tôi mâu thuẫn với nhau mấy năm nay.
Đi làm thì tôi cũng không thoải mái, nhiều lúc có giao lưu văn nghệ hay thể thao, mình còn trẻ dù không tham gia nhưng cũng được liệt vào danh sách. Mỗi lần như vậy là vợ chồng chiến tranh lạnh và không khí thật nặng nề. Bình thường anh vui vẻ nhưng những lúc như vậy là anh luôn kiếm chuyện với tôi dù nhỏ.
Chồng tôi và mẹ chồng cũng hứa nếu tôi nghỉ làm, muốn mở gì kinh doanh sẽ ủng hộ tôi về vốn. Chủ yếu tôi nghỉ để có thời gian hơn cho gia đình và công việc của chồng. Tôi cũng đã suy nghĩ cả tháng nay mà vẫn đang phân vân, chưa dám quyết định nghỉ việc. Có thể về nhà làm cũng tốt, vợ chồng nói chuyện được với nhau, tiền bạc tôi có thể quản lý nhưng tôi vẫn thấy tiếc, mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Tôi với mẹ chồng bắt quả tang anh đang 'mèo mỡ' Cùng lúc anh 'qua lại' với hai phụ nữ, khi tôi và mẹ bắt gặp ở khách sạn, anh không hối cải còn đổ tại tôi. Tôi vừa sinh em bé được hơn 2 tháng thì nhận được tin nhắn của một người phụ nữ. Nội dung chỉ toàn những lời chửi bới tôi. Những lời đó toàn là do chồng tôi nói...