Chuyện tình “Chân dài chân ngắn”
Tôi vẫn yêu “ Chân ngắn” cho đến khi em tìm được hạnh phúc riêng của em. Tôi là 1 admin của 4rum trường ĐH, mọi người trên 4rum hay gọi tôi là anh “mưa”, ngoài thời gian công việc tôi cũng hay có những buổi off trà đá, ăn uống nhạu nhẹt, rất vui… để lấp đi những lúc trống trải.
Tôi là một người sống hài hước, biết cư xử chừng mực, một người luôn hết lòng vì công việc và bạn bè. Với tình yêu thì đó là những khoảng thời gian, những khoảnh khắc mà tôi dành cho nó nhiều nhất.
Tôi là người nhạy cảm, lãng mạn đôi khi sống nội tâm, và hay xúc động khi xem những clip về tình yêu, những bộ phim về tình cảm…
Một năm về trước, vào đúng ngày 13/04, ngày mọi người cho rằng là ngày đen đủi, ngày mọi người đều ghét nó vì đó là thứ 6 ngày 13/04/2012. Nhưng với tôi đó là 1 kỷ niệm chắc chắn không thể xóa nhòa trong ký ức tôi, Tôi đã tỏ tình với người tôi mới quen…
Hồi đó tôi còn đang làm phòng kinh doanh của một công ty tổ chức sự kiện, vì công việc mà tôi đã được gặp em, em là khách hàng đặt tiệc của tôi, tôi nhớ lần đầu tiên gặp em như là duyên số vậy. Tôi ngồi dưới phòng làm việc, thấy trong người không thoải mái, tôi lên tầng trên đi dạo, lên tới cầu thang, đi qua em, thấy em đang ngơ ngác, tôi quay lại hỏi em, thì ra là khách hàng đến đặt tiệc, tôi vội vàng lấy giấy tờ để tư vấn cho em, có lẽ mọi thứ cũng suôn sẻ, em bảo về báo cáo với sếp rồi sẽ quyết định. Lần đầu gặp cũng không có gì ấn tượng về em vì có thể tâm trạng tôi không được tốt. Chờ hơn 10 ngày, vẫn không thấy tin tức phản hồi, tôi liên lạc với em, tôi nhận được câu trả lời là đã chọn địa điểm của bên tôi rồi, còn quyết định xin kinh phí nữa thôi… Tôi cũng không nhớ là sau vài ngày em đến làm hợp đồng, hôm em đến, em đứng ở cửa phòng làm việc của tôi, gọi tên tôi, hôm đó tôi bắt đầu để ý đến em. Tiệc công ty của em đặt là ngày 10/03, hôm đó em mặc một bộ váy trắng làm MC cho buổi tiệc, tôi thấy em rất xinh và khéo léo, tôi thích em dần mỗi ngày…Nhưng nghĩ đến quá khứ buồn của tôi, tôi chỉ thích em trong ảo tưởng, với lại cũng chưa quen được bao lâu nên cũng không liên lạc với em mặc dù hay nghĩ về em rất nhiều…
Rồi đến ngày 27/03/2012, tôi bắt đầu hẹn họ với em, bỏ qua hết chuyện cũ buồn trong quá khứ của tôi, một chương trình thời trang ca nhạc diễn ra, tôi mời em đến chỗ tôi ăn tối, rồi cả hai cùng xem buổi show thời trang… Ngày hẹn họ đầu tiên này, tôi cảm nhận cũng không được vui lắm nhưng kệ tôi cứ tiếp tục liên lạc và hẹn hò với em, tôi cũng mời em về quê thăm nội tôi… dần dần có nhiều kỷ niệm, giây phút được ở bên nhau nhiều hơn rồi đến cái ngày đen đủi ấy, thứ 6 ngày 13/04/2012, tôi quyết định tỏ tình với em. Công việc cũng bận quá nên nghĩ mãi mới ra được món quà tặng em, tối hôm trước tôi đã đi đặt 1 chiếc gối “Chân dài – Chân ngắn”. Tối hôm đó, nấu cơm ăn cơm cùng em xong, tôi bảo em ra ngoài mua hoa quả, lúc đó ở nhà tôi chuẩn bị những ngọn nến lung linh, cùng với bưu thiếp và món quà… Tôi nghĩ em sẽ thích và chúng tôi ôm lấy nhau, tôi hạnh phúc, tôi muốn khóc, tôi muốn dành cho em nhiều hơn thế… Cũng rất nhanh chóng, từ đó tôi đặt biệt hiệu cho em là “Chân ngắn”, còn tôi là “Chân dài”… cứ thế chúng tôi yêu nhau.
Cái gì đến nhanh rồi đi cũng nhanh, tôi sợ cái cảm giác đó, tôi sợ lại phải rơi nước mắt trong tình yêu lần nữa, vì thế tôi muốn gìn giữ tình yêu này thật lớn để chúng tôi có thể đi đến cuối cùng, người mà tôi có thể lấy làm vợ. Tôi biết em cũng không còn trinh trắng, nhưng với tôi, em là người đầu tiên… cuộc sống bây giờ tôi cũng không quan niệm cổ hủ nữa, tình yêu của tôi dành cho em càng ngày càng mãnh liệt. Tôi chăm chút chỉ công việc và em, nhưng khoảng thời gian quý báu sau những buổi đi làm về tôi nghĩ ra nhiều thứ để làm em vui, mua áo đôi “Chân dài – Chân ngắn” tặng em, cùng mua áo mưa đôi, đi chợ đêm mua đồ linh tinh với em… Nhiều hôm không ngủ được, nhớ em tôi ngồi viết tin nhắn nhưng không gửi, hôm nào buồn tôi lại viết những tin thật dài…
Cuộc sống phức tạp và khó khăn, rồi cũng đến những cái ngày tôi và em cãi vã, tranh luận đến những ngày giận dỗi nhau. Cứ thế, em dần dần im lặng, em ít tâm sự với tôi hơn, có thể nói là nếu tôi không liên lạc thì em cũng không nói gì, em dần biến mất… Tôi nhớ em trong đau khổ, ngày tháng đi làm về tôi bơ vơ lang thang một mình đến những chỗ mà em và tôi hay thường đến, có rất nhiều lần tôi hay đợi em ở quán trà đá gần chỗ em làm, tôi chờ để nhìn thấy em đi làm về… thế là đủ với tôi lúc ấy. Tôi muốn gặp em quá nhưng sao mà thấy khó khăn.
Ba tháng sau kể từ ngày tôi tỏ tình, lại là cái ngày thứ 6 ngày 13/07/2012, tôi quyết định làm một điều gì đó có ý nghĩa để tặng em. Tôi tập gấp Danbo để tặng em hai con “Chân dài – Chân ngắn”, phải mất cả tháng trời tôi mới mày mò ra được, ngày hôm đó tôi xin nghỉ để làm những điều tôi nghĩ là tôi nên làm, tôi học nấu món khoai tây chiên hình trái tim, tôi mua bóng bay về, thức đêm 1 tuần liền để làm một cái clip dài hơn 9 phút, buổi sáng chuẩn bị xong xuôi… nhờ có cô bạn cùng phòng nên tôi biết cô ấy chưa đi làm về, qua sớm để chuẩn bị mọi thứ. Tôi chưa bao làm những điều này vì ai mà tôi cũng không nghĩ là sẽ làm như thế. Những hôm thức đêm để làm clip tặng em, tôi khóc hoài, khóc nhiều vì nghĩ rằng sau khi mình làm xong những điều này không phải mong muốn là em sẽ đến bên tôi, mà tôi muốn em sẽ lựa chọn nơi bờ vai hạnh phúc nhất để em tin tưởng và trao tình cảm cho người khác mạnh mẽ hơn tôi, thành đạt hơn tôi.
Video đang HOT
Tôi vẫn còn yêu em nhiều quá, tôi thực sự chưa quên được em (Ảnh minh họa)
Thứ 6 ngày 13/07/2012, tôi đã nhận được cái mà mọi người gọi là ngày đen đủi, ngày tồi tệ. Tôi chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, đến gần giờ em đi làm về, tôi dặn cô bé cùng phòng em khóa cửa lại để khi em về khi mở cửa em sẽ có những điều bất ngờ mà tôi làm dành tặng em, mọi thứ không như mong muốn, tôi ra quán trà gần chỗ em làm, ngồi chờ em để nhìn thấy em về, để biết em về đón nhận những món quà mà tôi tặng cho em. Chờ mãi, chờ mãi mà vẫn chưa thấy em đi về, tôi tủi thân lại buồn hơn, trời bắt đầu đổi gió, mưa rào rất nhanh, một cơn dông bất chợt…tôi vội vàng trú mưa gần đó. Trời lạnh quá, tôi cứ chờ em, người tôi ướt hết… Đến 8 giờ, rồi đến 9 giờ…lúc đó tôi không kìm nén được cảm xúc nữa, tôi đã gào khóc trong mưa lạnh buốt. Bàn tay, đôi giầy sũng nước, điện thoại bị mưa ướt hỏng cả màn hình…tôi ngồi thẫn thờ và khóc như một thằng khờ. Tình yêu là thế này ư, tình yêu đau khổ nhiều vậy à?… Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái giá lạnh hiu quạnh, cô đơn, tôi như gục ngã, không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa! Buồn vô vọng lắm! Tôi khóc cho hết nước mắt để không còn phải nuối tiếc những gì tôi đã làm.
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, trời tạnh mưa, tôi nhìn lại khoảnh khắc không gian một lần nữa rồi đi về. Tôi nghĩ rằng từ giờ tôi sẽ không gặp em nữa để cuộc sống của em thật yên bình và tự do, không phải vướng mắc gì đến tôi nữa. Đối với tôi để quên những kỉ niệm về chuyện tình cảm thì không phải dễ, tôi hôm nào cũng thế sau những hôm đó…tôi sống một cuộc sống đầy công việc, chỉ công việc và công việc để mau sao quên đi càng nhanh càng tốt… Khó khăn lắm nhưng vẫn phải cố gắng để mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi đăng ký đi học cao học vì với tôi chỉ có những công việc hoặc học tập bận bịu tôi mới quên đi được những kỷ niệm vừa đẹp vừa buồn chóng qua đó.
Tôi nhớ lại vết sẹo trên đầu em, đợt em bị tai nạn…lần đầu nhìn thấy vết sẹo đó tôi đã khóc thầm…tôi thương em, tôi hận người đã làm em bị tai nạn.
Hôm nay đúng tròn 1 năm, kể từ ngày tôi trao tình cảm của tôi cho em, những dòng tâm sự trên đây là những lời chân thành muỗn giãi bày muốn chia sẻ…vì tôi không biết phải chia sẻ với ai. Phải nói chuyện trong những lúc tâm trạng buồn tôi hay chịu đựng một mình và chỉ một mình. Hôm trước đọc được vài bài tâm sự, tôi cũng muốn giải tóa nỗi nhớ mong, yêu thương mà tôi dành cho em trong suốt 1 năm qua. Tôi vẫn còn yêu em nhiều quá, tôi thực sự chưa quên được em… Thi thoảng vào trộm xem facebook của em, ảnh của em để biết thêm tin tức mà tôi vừa sợ vừa buồn lại khóc…nỗi nhớ và tình cảm của tôi dành cho em vẫn thế, vẫn chưa nhạt nhòa đi. Sao tôi lại lụy tình đến vậy dù biết mọi chuyện cũng sẽ kết thúc và phải làm lại từ đầu nhưng tim tôi cảm nhận mình quá yếu đuối trong tình cảm…chỉ muốn cho đi rất nhiều và không cần nhận lại gì cả, chỉ muốn biết tin tức của em giờ như thế nào mà cũng không dám liên lạc.
Tôi ghét chờ đợi và dối trá… Tôi sợ phải gặp những điều tồi tệ trong tình yêu, vì thế tôi sẽ không đi tìm cái thứ gọi là “tình yêu hão huyền” đó nữa. Còn rất nhiều điều muốn nói nhưng đến giờ điều tôi muốn gửi đến chuyên mục “tâm sự” là lời cảm ơn chân thành nhất đã cho tôi được bày tỏ tình cảm của mình, muốn gửi đến những lời chúc phúc cho các đôi bạn trẻ hãy cố gắng chắt chiu, cố gắng giữ gìn những mối tình thật đẹp để có thể đi đến cuối con đường…hy vọng các bạn không phải gặp mọi chuyện tồi tệ như tôi. Còn riêng tôi, tôi vẫn yêu “Chân ngắn” cho đến khi em tìm được hạnh phúc riêng của em.
Anh chúc em những điều tốt lành, nhiều yêu thương nhé “Chân ngắn”!
Theo 24h
Ừ thì em chân ngắn
"Ừ thì em chân ngắn... bước chậm... để đợi người yêu em thật lòng!...". Lần đầu tiên nhìn thấy em, điều đập vào mắt anh là đôi chân ngắn của em. Thực ra, nói cho công bằng, nếu so với mấy em chân dài tới... nách thì em mới gọi là chân ngắn. Còn so ra chiều cao trung bình của người Việt Nam ta thì em cũng không đến nỗi nào.
Anh đẹp trai (ai cũng bảo thế), ga lăng (điều này chắc 100%) lại kiếm tiền giỏi. Vì thế anh có rất nhiều em theo (không nói dối đâu nhé!). Những người yêu trước đây của anh, có em nào là không trên dưới "mét bảy", chân cứ gọi là dài miên man. Đèo các em ấy ra đường, thấy ánh mắt ghen tị của các chàng trai trên phố, mát mặt lắm!
Vì thế khi vừa nhìn thấy đôi chân ngắn của em, anh liền quay mặt đi luôn. Em bị loại ngay từ vòng... gửi xe. Nhưng khi nghe thấy giọng nói dịu dàng, trong veo của em, anh đã không kìm lòng được quay lại nhìn em một lần nữa.
Khi nhìn vào khuôn mặt em, ánh mắt anh đã bị đóng đinh vào đôi mắt sáng ngời, đôi môi quyến rũ của em. Em bỗng bừng sáng giữa bao người, hay ít nhất trong mắt anh là vậy.
Đêm đó về nhà, anh nằm ngủ mà toàn nghĩ về em. Rất lạ, anh không còn quan trọng đến chuyện chân ngắn, chân dài nữa. Trong đầu chỉ tràn ngập ánh mắt, nụ cười của em, đến nỗi từng lời em nói anh nhớ như in. Em thông minh lắm, em dí dỏm quá khiến cả đêm anh mất ngủ.
Rồi anh tán tỉnh em. Nhưng em cứ xa cách, cứ lờ anh đi. Nhiều khi anh tức lắm, rủa thầm: " Chân ngắn mà còn kiêu!". Và thế là anh không thèm chạy theo em nữa, quay ra "tà lưa" các em chân dài xung quanh.
Nhưng sau mỗi cuộc vui, đêm về chỉ có một mình, hình bóng em lại choán hết tâm trí anh. Nhấc mấy gọi cho em, nghe giọng nói của em, hỏi thăm em vài câu, lúc ấy anh mới ngủ ngon được.
Cứ thế, từng chút từng chút một anh được hiểu thêm về em. Càng biết nhiều về em, niềm thích thú ban đầu dành cho em đã lớn dần lên đến mức anh không kiểm soát được. Và một ngày anh nhận ra, nó đã thành tình yêu lúc nào không hay. Anh đã yêu em mất rồi, không hề giống với bất kì mối tình nào trước đó.
Anh chính thức "cưa" em. Lần này em cởi mở và đối đãi với anh tử tế hơn rất nhiều. Anh phải thầm phục sự tinh tế của em. Lúc nào biết anh thật lòng, lúc nào biết anh chỉ là bản tính thích chinh phục trỗi dậy.
Hãy cứ ở trong trái tim anh và luôn giữ anh trong trái tim em (Ảnh minh họa)
Giây phút anh được đặt nụ hôn đầu tiên lên đôi môi xinh xắn của em, anh thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Từ khi có em, đi đường, đi ngoại giao hoặc đến bất kì bữa tiệc tràn ngập chân dài nào, anh chẳng còn chút hứng thú với các cô gái xinh đẹp nữa. Trước đây, nói ra thì xấu hổ nhưng quả thật anh lúc nào cũng liếc mắt ngang dọc, dáo dác tìm đối tượng làm quen thì mới yên được.
Đèo em đi chơi, con SH đáng ghét của anh khiến em lên xuống khó khăn. Anh vứt luôn nó ở nhà, mượn ngay chiếc xe cà tàng quý hóa của bố phóng đi. Đi xe số, chẳng có chân dài sau lưng nhưng anh vẫn thấy lòng vui phơi phới không gì sánh được. Chắc phải lên kế hoạch dành tiền mua "4 bánh", mình đi lại cho đỡ mưa, đỡ nắng mà cũng tiện lên xuống em nhỉ!
Đưa em đến gặp bạn bè, chúng nó mắt tròn mắt dẹt rồi ghé tai anh hỏi nhỏ: " Em gái à?". Anh tức điên lên, đứng ra dõng dạc tuyên bố em là người yêu anh.
Ôi, tự hào lắm, như kiểu mình có báu vật ấy. Đứa nào có ánh mắt không bình thường là anh lườm cho cháy mặt, còn vớ vẩn nữa là cạch mặt không thèm chơi. Lạ thật, hồi trước, thằng nào có người yêu chân ngắn ngắn mang đến giới thiệu là anh bĩu môi khinh thường ngay: "Đúng là kém cỏi!"
Ừ thì em chân ngắn, khi ôm em, mặt em vừa chạm đến ngực anh. Em có thể cảm nhận thật rõ hơn ai hết trái tim anh đang đập thình thịch phải không? Những nhịp đập chân thành ấy chỉ dành cho em thôi đấy.
Và vì em nhỏ nhắn như vậy, anh có cảm giác mình mạnh mẽ biết bao. Anh có thể ôm trọn em trong vòng tay, yêu thương, che chở cho em. Và nữa, anh có thể giữ chặt em, không cho em thoát khỏi tay anh được.
Ừ thì em chân ngắn, nhưng sao khi anh đưa em về giới thiệu với bố mẹ, ông bà lại thích em đến vậy. Chẳng như trước, mấy cô chân dài sành điệu anh dẫn về nhà chơi, bố mẹ nhìn thấy chỉ gật đầu chào hỏi qua loa rồi lánh mặt mất tăm, không niềm nở hỏi han, chuyện trò như với em. Có lẽ đó là ma lực của... chân ngắn mà anh chưa hề được biết tới. Cũng phải thôi, đến anh đây, một thằng "cuồng chân dài" còn bị chết đứ đừ huống chi bố mẹ anh.
Ừ thì em chân ngắn, thế đã sao? Em hãy cứ là em thế thôi. Hãy cứ ở trong trái tim anh và luôn giữ anh trong trái tim em. Thế là quá đủ rồi!
Theo 24h
Tình yêu kiểu... bội thực Tình yêu thể hiện một cách thái quá sẽ khiến bạn đời ngột ngạt và khó chịu. Tình yêu nếu thiếu một chút sẽ khiến con người khao khát, tìm kiếm, yêu vừa đủ sẽ giúp họ tràn ngập hạnh phúc, nhưng nếu tình cảm quá dư thừa sẽ khiến người nhận bội thực, chán ngán. Nhiều cô vợ đánh đồng chồng như......