Chuyến tàu muộn ngày cuối năm
Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về “người cũ từng yêu” lại ùa về giăng kín tâm hồn anh.
“Đoàn tàu YB 2 đang vào ga ở đường sắt số 2. Quý khách đứng cách xa đường sắt số 2 1m50 để đảm bảo an toàn. Hiện tại, nhà ga đang bán vé tàu QT92 chuyến tàu cuối cùng đi Thái Nguyên…”.
Anh giật mình, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả. Vậy là chuyến tàu cuối đi Thái Nguyên rồi ư? Anh đã xa em, xa “thủ đô gió ngàn” lâu đến vậy ư?…. Đang miên man trong những dòng cảm xúc, một tiếng kít nghe đến chói tai, mọi người hối hả lên chuyến tàu muộn cuối năm. Anh chầm chậm bước lên tàu, sân ga như níu chân anh, kỷ niệm về sân ga này lại ùa về bủa vây trái tim anh. Chị nhân viên giục anh: “Em ơi, lên tàu đi, tàu sắp chạy rồi đấy. Muốn ăn Tết ở ga à em?”.
Anh bước lên tàu, chẳng bao lâu anh cũng tìm được một chỗ ngồi rất ưng ý: gần khung cửa sổ, cùng hướng với đoàn tàu chạy và chỗ này rất yên tĩnh. Một tràng còi hú dài, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, đưa anh về với gia đình, đưa anh qua những khung cảnh đầy kỉ niệm đang chầm chậm trôi phía bên ngoài khung cửa sổ…
Có một cái thú mà không nhiều người đi tàu biết được, đó là “thú thưởng ngoạn”. Khung cửa sổ là một bức tranh tuyệt vời về thiên nhiên, con người. Bức tranh đó thật đẹp với muôn màu sắc, nhưng tiếc thay bức tranh đó chỉ xuất hiện một vài giây và càng ngày nó càng xa tầm mắt của lữ khách. Anh hướng đôi mắt ra ngoài khung cửa sổ, tìm kiếm hình ảnh thân quen, mà đôi mắt cứ nhòa lệ. Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về em – “người cũ từng yêu”, lại ùa về giăng kín tâm hồn anh.
Em còn nhớ không? Nơi sân ga, vào một ngày tháng 3, trời đẫm mưa xuân, em đã tiễn anh một đoạn đường dài từ nhà trọ đến sân ga, dẫu biết rằng tiết một em có giờ. Nhưng em bảo “Không sao anh à, em chỉ muốn được bên anh, chẳng muốn rời xa anh đâu, em tiễn anh rồi em vào lớp luôn. Anh yên tâm”.
Video đang HOT
Nơi sân ga đấy, trước giờ chia tay nhau, lần đầu tiên anh ôm em thật chặt trong vòng tay anh, anh hôn em, một nụ hôn vội vàng nhưng không kém phần ngọt ngào. Kỷ niệm đầu tiên của chúng mình. Anh lên tàu, chạy vội ra khung cửa sổ, dõi theo em, hình ảnh của em, hình ảnh Thái Nguyên dần dần lùi về phía xa.
Có một thi sỹ đã từng viết: “Càng trông lại mà càng chẳng thấy”… Anh gọi cho em, hình như đầu dây bên kia, có bé đang khóc nhè kìa. Anh ân cần bảo em: “Em lên lớp đi, mau nào, anh lên tầu rồi. Em yên tâm nhé…”. Tiếng nấc nghẹn ngào của em vẫn đọng lại trong anh đến giờ này.
Những kỷ niệm về sân ga, đoàn tàu, về em – “người cũ từng yêu”, lại ùa về giăng kín tâm hồn anh (Ảnh minh họa)
Cuộc đời vốn không bình yên, nó không được trải màu hồng. Và chuyến tầu này cũng có một sự cố. 8h10′, một tiếng rầm, xé nát không gian yên tĩnh. Mọi người hoảng loạn, hình như xảy ra tai nạn. Ừ! Tai nạn rồi… Đoàn tàu đã đâm phải một chiếc ô tô, rất may không có ai bị sao. Tàu chậm 3h. Trong lúc ngồi đợi khắc phục sự cố, có bác ở tổ công tác trên tàu đã trêu anh: “Tại hai đứa hôn nhau ở sân ga, làm tàu hôn ô tô. Tội hai đứa là to lắm đấy nhé.” Ngượng quá, chẳng biết nói gì, anh chỉ biết cười. Tại em đấy nhé. Tất cả mọi người không sao là may mắn rồi.
Mắt nhắm nghiền và anh đang mơ giấc mơ về em, bất chợt có tiếng chuông điện thoại. “Mẹ gọi hỏi anh về à. Chiều tối mẹ đi làm rồi mẹ đón”. Lời của mẹ, khiến anh lại nhớ về em – người từng bao lần đón anh. Khi tàu chầm chậm vào ga, trên tàu anh đã nhìn thấy em, đứng ở đó, chờ anh tự lúc nào. Sau bao ngày xa cách, anh chạy đến bên em, ôm em vào lòng cho thỏa lòng mong nhớ. Trên con đường rợp bóng cây xanh, anh đã từng bao lần được cõng em. Nhớ lắm người ơi….
Mùa xuân mùa đẹp nhất của đời người, cũng là mùa đẹp nhất của tình yêu. Hạt giống tình yêu của chúng mình cũng được gieo vào mùa xuân năm ấy. Hai đứa đã nâng niu chăm sóc, vun vén cho cây tình yêu phát triển. Nhưng trời đâu chiều lòng người, năm ấy “mùa bão” thật khắc nghiệt. Nó đã quật đổ niềm tin giữa hai ta, khi mà tình yêu mất đi niềm tin thì tình yêu đó đâu còn bền vững được. Và điều tồi tệ nhất đã đến, “ngày thứ bảy đen tối”, em đã bảo “Tất cả mọi thứ của anh đều là giả dối. Chia tay nhau đi anh…”. Anh nghẹn đắng lòng, anh không đủ can đảm để trả lời em. Anh vội vã ra bến xe, cũng đã lâu anh mới đi ô tô, anh không muốn ra sân ga chời đợi nữa. Vì anh đâu còn em, đâu còn cô bé tiễn anh nữa.
Hôm nay khi được nghe thông báo đoàn tàu Long Biên – Thái Nguyên dừng hoạt động, lòng anh chợt bồi hồi nhớ về em, nhớ về những kỷ niệm thật ngọt ngào, lãng mạn nhưng cũng đầy cay đắng. Vậy là đã xa em, xa mảnh đất Thái Nguyên một thời gian. Nhớ lắm, nhưng khi tình yêu không còn thì khoảng cách đấy là muôn trùng phải không em?. Giá như hôm nay không có lời hứa về quê với mẹ, thì anh cũng sẽ mua tấm vé của chuyến tàu cuối. Để lên bên em, nhưng không gặp em, mà chỉ dõi theo em thôi. Hoặn đơn giản là chỉ để làm kỷ niệm.
Ngày cuối năm, cũng khiến lòng anh xao xuyến, nhớ tới lời hứa sẽ tổ chức sinh nhật cho em. Mai là sinh nhật em rồi đấy. Giờ này đoàn tàu đang đưa anh về với gia đình, còn em cũng đang ấm áp bên vòng tay của bạn bè và của một người anh gọi là “người thứ ba”. Gió ngoài kia vẫn thổi, cơn gió mùa đông lạnh buốt làm xơ xác cõi lòng, làm trái tim người hóa băng giá.
Anh thiếp đi lúc nào không biết, mở mắt ra vẫn là khung cửa sổ ấy, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu đen huyền bí của màn đêm. Anh giật mình khi chị nhân viên vỗ vào vai anh, và khẽ bảo: “Đến ga AT rồi đấy, em xuống tàu đi kẻo muộn. Chúc mừng năm mới nhé em”. Anh bước xuống tàu, trong màn đêm quyện với hơi sương. Đoàn tàu Yên Bái vẫn chạy để hoàn thành hành trình, còn giờ này đoàn tàu Thái Nguyên chắc cũng đã đến ga an toàn. Từ bây giờ, nó sẽ được nghỉ hưu. Thế là hết một năm rồi đấy. Tạm biệt em – “người cũ từng yêu”, tạm biệt nhé những kỷ niệm và tình cảm đẹp đẽ của một chàng trai tuổi 23, quá khứ ơi xin hãy ngủ yên.
Theo VNE
Gặp lại tình cũ lại muốn ngoại tình
Sau phút giây gặp gỡ ấy, giờ tôi không thể toàn tâm toàn ý bên chồng, anh cứ ám ảnh tôi mãi không thôi.
Xin bạn đừng trách cứ tôi khi tôi nói ra những lời này. Nghe có vẻ tôi là người đàn bà hư hỏng, lẳng lơ thậm chí bạn sẽ ghê tởm tôi bởi dù đã có chồng còn vấn vương tình cũ. Tôi cũng không biện minh cho mình, nhưng đó chỉ là chuyện ngoại tình trong tư tưởng, bởi tôi chỉ &'muốn' mà chưa dám làm thật.
Bạn đã từng có người yêu cũ trước khi lấy chồng? Rất có khả năng là có vì ít ai trong đời chỉ yêu một người rồi cưới. Hãy giả sử bạn cũng có tình cũ và chia tay nhau vì một vài lý do lãng xẹt hay chia tay khi vẫn còn yêu, bạn sẽ có cảm xúc thế nào khi gặp lại người ta sau bao năm xa cách?
Người ta nói tình đầu khó phai chẳng bao giờ sai. Bởi lần yêu đầu tiên đó là lần bạn sống thật với cảm xúc của mình nhất. Ngay từ cái nhìn, từ câu nói nhớ thương, từ những tin nhắn, những cuộc điện thoại hay chỉ là cái cầm tay cũng khiến trái tim bạn run rẩy và người bạn như mềm nhũn ra. Thử hỏi, những lần sau ấy cảm xúc có còn nguyên vẹn như xưa? Chắc chắn dù có cũng không thể bằng tình đầu. Rồi khi bạn nhận được nụ hôn đầu từ người yêu, chắc chắn bạn sẽ nhớ cả đời. Không ai trách cứ những kỉ niệm như thế bởi đó là cái đầu tiên bạn trải qua và chắc chắn dù bạn không luôn luôn nhớ nhưng nó sẽ hiện hữu trong đầu, sẽ rất dễ quay trở lại trong tâm trí nếu một ngày nào đó bạn gặp lại người cũ hay có một tình huống nào tương tự khiến bạn mường tượng tới.
Sẽ rất dễ quay trở lại trong tâm trí nếu một ngày nào đó bạn gặp lại người cũ hay có một tình huống nào tương tự khiến bạn mường tượng tới. (ảnh minh họa)
Tôi cũng chia tay người yêu vì lý do anh phản bội tôi và điều đó càng khiến tôi đau khổ hơn nhiều. Càng hận anh lại càng khó quên. Và vì thế, sau 3 năm chia tay tình đầu tôi mới yêu và cưới người đàn ông khác. Mọi thứ tưởng chừng như kết thúc ở đó. Nhưng không vì sau hơn 1 năm lấy chồng, tôi tình cờ gặp lại người cũ. Hình ảnh anh vẫn nguyên vẹn như xưa dù thời gian dài chúng tôi không hề biết tin tức gì của nhau. Anh vẫn nụ cười ấy, vẫn gương mặt ấy, vẫn ánh mắt ấy, thật tình mọi thứ từ phía anh khiến tim tôi nhói đau. Tôi thấy nhức nhối trong lòng vì bao kỉ niệm cũ ùa về. Vả lại, khi chia tay, tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều, chính vì anh phản bội tôi nên mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi đã lấy chồng, còn anh chưa có vợ. Sự phản bội của anh cuối cùng cũng không có tác dụng, anh cũng đã chia tay với người con gái đó. Nếu các bạn đã từng yêu rồi chia tay, nếu các bạn cũng có những phút giây giật mình thảng thốt khi ai đó gọi cái tên thân quen giống tên người cũ, hay tình cờ rơm rớm nước mắt hoặc hiển hiện lại kỉ niệm xưa thì bạn sẽ hiểu được cảm giác của tôi lúc này. Tôi hiểu, tôi đã có chồng, tôi không bao giờ quên điều đó, nhưng tất cả những gì đang có trong lòng tôi lúc này đó là cảm xúc thật sự của tôi. Tôi vẫn muốn khóc, muốn chạy đến ôm chầm lấy anh mà đánh, mà trách móc mà giận hờn như ngày còn yêu nhau. Tôi căm hận anh đã bỏ rơi tôi, nếu không chúng tôi đã là vợ chồng.
Mọi việc đã khác xưa có làm lại cũng không được nữa. Nhưng thú thực, dường như tôi vẫn còn yêu anh, chỉ vì nỗi hận cũ không cho phép tôi gần người đàn ông ấy. Chỉ là trong suy nghĩ tôi đã từng có ý định gặp lại anh, hẹn hò anh và thi thoảng gặp gỡ anh để kể lể tâm sự với anh về chuyện gia đình tôi. Nhưng như thế không được. Tôi sẽ lại bị cảm giác đánh lừa mất, lại bị cái gọi là tình yêu nơi anh làm cho rung động. Tôi đã là gái có chồng và không thể là người đàn bà phản bội, tôi phải nhớ lấy điều này. Chỉ có điều, sau phút giây gặp gỡ ấy, giờ tôi không thể toàn tâm toàn ý bên chồng, anh cứ ám ảnh tôi mãi không thôi. Tôi phải làm thế nào để xóa bỏ hoàn toàn hình bóng cũ?
Theo Eva
Nỗi lòng đàn bà góa chồng Thái độ của họ thay đổi 180 độ sau khi người con trai ra đi vì tai nạn giao thông. Không gì qua được mắt bố chồng Góa bụa ở tuổi 32 nhưng điều làm Quỳnh (Tĩnh Gia, Thanh Hóa) khổ sở nhất không phải sự thiếu thốn tình yêu và khoái lạc thể xác giữa tuổi thanh xuân, mà là sự ngột...