Chuyện sắm Tết trong nhà đại gia ngành dược
Chưa đến Tết tôi đã thấy nhiều chị em lo lắng chuyện mua sắm, chi tiêu. Có người bảo, phải chi khoảng 30 – 40 triệu mới có “cái Tết ra trò”. Tôi thấy thật hoang phí. Ở nhà tôi, mỗi cái Tết, tôi chi không quá 5 triệu.
Vợ chồng tôi đều là dân kinh doanh. Chồng tôi là người có tiếng tăm trong ngành dược. Còn tôi, ngoài công việc ở cơ quan nhà nước, tôi cũng là chủ của một nhà hàng ăn uống. Thu nhập mỗi tháng của hai vợ chồng tôi không bao giờ dưới 120 triệu. Thế nhưng chưa bao giờ tôi ném quá nhiều tiền vào dịp Tết nhất.
Đây là thói quen mà mẹ chồng tôi đã dạy con dâu từ khi bước chân về nhà chồng. Quê chồng tôi cũng còn nhiều phong tục tập quán khá rườm rà. Tết nhất nhà nào nhà nấy đua nhau đi mua sắm, biếu xén. Đặc biệt, tôi đến nhà ai cũng cần phải có gói quà. Thành ra Tết xong ở mỗi nhà bánh kẹo, mứt tết cứ xếp thành chồng lớn chồng bé, để ăn dần đến mấy tháng không hết.
Tết đầu tiên làm dâu, sợ bố mẹ chồng phật ý và họ hàng cười chê, tôi cũng dồn tiền để sắm Tết cho đàng hoàng. Bánh kẹo mua về, tôi xếp nửa gian phòng không hết. Mẹ chồng tôi nhìn đống bánh kẹo, bà lắc đầu.
Năm sau, trước Tết cả mấy tháng, bà liên tục gọi điện cho tôi và bảo tôi đừng sắm Tết. Chuyện sắm Tết cứ để bà lo, còn tôi, chỉ việc nhìn bà mà học tập.
Ảnh minh họa.
Năm đó, mẹ chồng tôi chỉ mua đúng 3 hộp bánh. Hai hộp bày biện ban thờ, còn một hộp, bà cho chúng tôi mang đến ông bà nội. Đến nhà ông bà nội xong, chúng tôi quay về nhà thì cũng là lúc họ hàng, anh em đến chúc Tết bố mẹ tôi.
Khi họ ra về, bố mẹ tôi lại lấy những hộp bánh kẹo (mà khách không đặt lên ban thờ) cho chúng tôi đi chúc Tết nơi khác. Cứ thế mà hết Tết, ông bà vẫn còn dư hơn chục hộp mứt.
Video đang HOT
Đối với đồ tiếp khách Tết, bố mẹ tôi không tốn một xu nào. Hạt bí, mẹ tôi lấy từ quả bí ở vườn nhà, phơi khô rồi rang lên. Ngoài ra, mẹ tôi còn tự làm mứt gừng, mứt dừa, mứt bí. Bánh kẹo thì bà lấy từ gói quà mọi người đến biếu rồi mời nhau. Thế mà cái Tết của nhà chồng vẫn đủ đầy và chẳng tốn kém là bao.
Từ đó, tôi cũng học mẹ. Năm nào cũng tận dụng tối đa những nguyên vật liệu trong nhà. Đến khi vợ chồng tôi trở nên giàu có, có nhà cửa đoàng hoàng ở Hà Nội, mỗi dịp Tết, nhà tôi đông khách vô cùng. Thế nhưng, tôi cũng chẳng bao giờ phải bận tâm chuyện sắm Tết. Một cái Tết, tôi chi cùng lắm là 5 triệu cho các khoản mua sắm.
Đầu tiên là khoản bánh mứt tiếp khách. Tôi học mẹ chồng, mua đồ về làm, vừa đảm bảo an toàn vệ sinh, vừa tiết kiệm chi phí. Một kg mứt dừa, chi phí khoảng 50 – 60 nghìn nhưng có thể ăn cả Tết. Ngoài ra, tôi làm mứt bí, mứt gừng, mứt cà rốt… Mỗi loại một ít cũng đủ để tôi bầy biện đẹp đẽ. Nói chung, tiền mua đồ tiếp khách, tôi chi khoảng 300 nghìn đồng cho các nguyên liệu.
Bánh kẹo biếu Tết họ hàng, tôi tận dụng tối đa những gói quà mọi người biếu tặng gia đình. Ngoài ra, tôi chi 2 triệu để mua những đồ thiết thực như đường, mỳ chính, bột nêm, nước mắm, dầu ăn… và một ít cam, bưởi sạch rồi gửi cho họ hàng thân thiết.
Thực phẩm Tết, tôi cũng chỉ sắm sửa đủ để làm mâm cơm thắp hương các cụ. Còn lại, gia đình tôi ăn uống đơn giản. Cái đơn giản này, không phải chúng tôi tiết kiệm mà thời nay, chẳng ai thiếu miếng ăn, tội gì phải bày vẽ để rồi lại bỏ đi cho phí phạm.
Sau đó, đến khoảng chiều mùng 1 hoặc sáng mùng 2 Tết, vợ chồng con cái chúng tôi đi du lịch để khỏi phải nhậu nhẹt, tiếp khách. Đồng thời cũng là để tận dụng những ngày nghỉ ít ỏi trong năm của mình.
Đó là lý do Tết nhất chưa bao giờ là nỗi lo lắng, sợ sệt đối với tôi kể từ khi chúng tôi nghèo khó cho đến khi khá giả.
Theo VNN
Con dâu 'vàng mười', biếu nhà chồng 500 nghìn sắm Tết
Tết nhất chẳng ai như con dâu tôi, hai vợ chồng thu nhập mỗi tháng 100 triệu đồng, đi nước ngoài nước trong như đi chợ, vậy mà năm nào, cô con dâu vàng mười cũng chỉ biếu hai vợ chồng tôi 500 nghìn...
ảnh minh họa
Hai vợ chồng tôi hiếm muộn, mãi mới có một mụn con trai nên dành hết tâm trí, sức lực nuôi con khôn lớn, trưởng thành. Lúc đói khổ cũng nhịn ăn nhịn mặc cốt sao cho con bằng bạn bằng bè.
Sự hi sinh, vất vả của vợ chồng tôi cũng được bù đắp khi con trai tôi tốt nghiệp đại học, được một công ty nước ngoài mời làm với mức lương, thưởng hấp dẫn.
Đi làm, con trai chăm lo cho vợ chồng tôi rất chu đáo, thỉnh thoảng đưa đi du lịch dưỡng già. Với vợ chồng tôi, cuộc sống như vậy là viên mãn rồi.
Ngày con lấy vợ, tôi lặng lẽ khóc, giọt nước mắt âm thầm của hạnh phúc. Con dâu tôi - một cô gái thời thượng, xinh đẹp, gia đình có điều kiện, nề nếp, học hành đỗ đạt cao, coi như cũng là cô con dâu "vàng mười" trong thời buổi hiện nay.
Cưới xong, hai vợ chồng con trai mua nhà ra riêng, phần muốn con thoải mái, phần tránh va chạm mẹ chồng - nàng dâu, lại khổ con trai mình nên tôi vui vẻ đồng ý.
Năm đầu về làm dâu, gần Tết, con dâu cáo bận, đi công tác liên miên, nên những ngày 23 tháng Chạp, cúng bái tổ tiên, chăm sóc mồ mả ở quê tôi đều một tay làm hết. Mà những việc này lẽ ra là dâu trưởng, con dâu tôi phải có trách nhiệm mới đúng lễ giáo.
Tôi có nhắc khéo, con dâu tôi cũng dửng dưng, coi như không phải việc của mình, con trai kêu bận suốt nên tôi không dám nói gì với nó, chỉ biết than thở với chồng.
Đã thế, cô con dâu "vàng mười" của tôi lại keo kiệt, bủn xỉn. Tết nhất không đỡ đần gia đình chồng việc thờ cúng cũng chẳng biết quà cáp lễ nghĩa cho bố mẹ chồng tử tế.
Vợ chồng tôi đúng là không giàu có, dư dả nhưng lương hưu của hai vợ chồng cũng đủ tằn tiện chi tiêu, không đến nỗi quá khó khăn. Tôi chẳng phải đòi hỏi con cái phải mâm cao cỗ đầy hay xét nét con dâu về đối nhân xử thế, nhưng ít ra cũng phải có, gọi là tấm lòng của con cái với bố mẹ.
Ngày 30 Tết, con trai đi công tác về, hai vợ chồng qua nhà tôi ăn cơm, xong con dâu lấy ra tờ 500 nghìn, dõng dạc nói: "Tết hai vợ chồng con nhiều việc không đi mua sắm được gì, con biếu bố mẹ mấy đồng tiêu Tết".
Vợ chồng nó đến ăn bữa cơm rồi biếu tiền như thể đi ăn nhà hàng vậy, tôi miệng méo xệch vẫn phải cười cảm ơn con dâu, ông nhà tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Con trai tôi lên chức giám đốc, thường xuyên đi nước ngoài, vài ba tháng mới về. Nên những việc đối nội, đối ngoại ít khi để ý đến, phó thác hết cho vợ. Năm ngoái, còn hơn tháng nữa mới đến Tết, thế mà cuối tuần sang thăm nhà ông bà thông gia, đã thấy bà thông gia hớn hở khoe con gái biếu cho ông bà chiếc tủ lạnh mới, Tết đựng đồ ăn cho khỏi hỏng. Nghe đến đây mà tôi thấy nghẹn lòng.
Mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, nuôi con ăn học thành tài, lấy vợ, vợ nó cũng chỉ biết vun vén cho bố mẹ đẻ, bố mẹ chồng thì coi như khách. Cỗ bàn tuyệt nhiên không bao giờ có mặt, cả năm sang nhà chồng đôi ba lần vì sợ phải biếu bố mẹ chồng tiền. Tết Cổ truyền thì cứ sát ngày 30 Tết con dâu mới sang nhà, thăm hỏi lấy lệ rồi rút 500 nghìn ra biếu.
Năm nay, Tết đến gần, nhân thể con trai sang chơi, tôi gọi con vào, than thở chuyện con dâu đối nhân xử thế, bên nặng bên nhẹ giữa hai nhà thông gia. Con trai động viên tôi, nói khéo do con dâu tôi học nước ngoài về nên tư tưởng khác với truyền thống.
Bản thân tôi lại nghĩ, dù học hành ở nước ngoài nhưng đang sống ở Việt Nam, là người Việt Nam vẫn phải giữ gìn bản sắc văn hóa truyền thống. Không thể lấy đó làm lý do bao biện cho cách sống và cư xử của con dâu được.
Sau hôm đó, con trai tôi về nói chuyện lại với vợ thì con dâu tôi vùng vằng, lu loa với ông bà thông gia rằng mẹ chồng khắt khe, tham tiền, nói xấu con dâu với chồng để gia đình nó lục đục. Ngày giỗ ông nội chỉ con trai về thắp hương, còn con dâu nhất định cáo ốm không sang.
Mong mỏi mãi mới có thằng con chống gậy, giờ nó lấy vợ thì nó thành con thiên hạ còn vợ chồng tôi sống trong cảnh tuổi già neo đơn...
Theo Vietnamnet
Nỗi đớn đau của gã trai nghèo trót yêu phải tiểu thư nhà đại gia Mặc cho cô ấy đang mang trong mình giọt máu của tôi, họ vẫn nhất quyết không cho cưới chỉ vì sợ lấy người nghèo như tôi bị đào mỏ. Ảnh minh họa Từ hồi còn yêu, tôi cũng nghe phong thanh gia đình cô ấy thuộc hàng giàu có. Thế nhưng thực hư ra sao tôi cũng chẳng rõ lắm vì tôi...