Chuyện ở nơi con gái phải “quan hệ” đủ 20 người đàn ông mới được lấy chồng
Trong khi nhiều dân tộc và nhiều nền văn hóa đề cao việc giữ gìn trinh tiết trước khi kết hôn thì tại Tây Tạng, các cô gái trẻ lại được khuyến khích quan hệ với nhiều người để tích lũy kinh nghiệm phòng the.
Quan niệm hôn nhân khác lạ
Cưới xin là một trong những nghi lễ quan trọng trong đời sống tinh thần của người Tây Tạng. Không giống với chế độ đa thê- một chồng lấy nhiều vợ đã tồn tại lâu đời ở nhiều quốc gia, Tây Tạng là vùng đất hiếm hoi trên thế giới hiện vẫn duy trì chế độ “đa phu”- một vợ lấy nhiều chồng. Tuy nhiên không vì điều đó mà vai trò và quyền lực của người đàn ông trong gia đình bị coi nhẹ, ngược lại, “người chồng cả” lại là người có toàn quyền quyết định mọi việc trong gia đình.
Thông thường, một người phụ nữ Tây Tạng sẽ lấy từ 2 đến 3 người chồng và đa phần những người chồng này là anh em ruột trong một gia đình. Tuy nhiên, do những người chồng thường xuyên luân phiên nhau đi chăn thả gia súc ở các thung lũng hoặc buôn bán ở những vùng đất xa nên mỗi khoảng thời gian trong năm, người vợ thường chỉ sống duy nhất với một người chồng. Thậm chí, những đứa con cũng không biết chính xác bố của mình là ai, vì vậy, khi vào một gia đình ở Tây Tạng, người chồng lớn tuổ.i nhất sẽ được giới thiệu chung là bố của bọn trẻ.
Cô gái Tây Tạng.
Theo phong tục đa phu của người Tây Tạng ở vùng núi Himalaya, nếu một cô gái là con cả trong một gia đình cưới một chàng trai cũng là con cả, thì người em trai kế tiếp của chàng trai cũng phải lấy cô gái đó. Người anh cả sẽ là trụ cột của gia đình. Mỗi khi người anh cả có việc phải đi xa nhà thì người em trai sẽ đảm đương trọng trách trụ cột thay anh trai mình. Nếu trong gia đình người chồng vẫn còn em trai thứ ba chưa lấy vợ thì người em trai đó phải đi tu hoặc chỉ được phép lấy góa phụ hoặc con gái của một gia đình không có con trai.
Lý giải cho tập tục cưới xin kỳ lạ này, người Tây Tạng cho biết việc anh em trai lấy chung một vợ là cách khôn ngoan giúp họ bảo toàn nguyên vẹn đất đai của gia đình, đặc biệt là những gia đình làm nghề nông. Sẽ không có chuyện anh em tranh giành đất đai mà quỹ đất đó sẽ là tài sản chung của một gia đình “đa phu” và đến đời con họ, các anh em trai sẽ lại lấy chung một vợ như đời bố mình, cứ như vậy đất của ông bà tổ tiên được giữ nguyên đến những đời sau.
Chỉ được kết hôn khi quan hệ đủ với… 20 người đàn ông
Cũng bởi mục đích chính của việc lấy vợ là nhằm bảo toàn đất đai nên trinh tiết hay sự trong trắng của một cô gái không được đề cao. Cô dâu là người được bố mẹ chú rể lựa chọn và thường là người có cùng địa vị trong xã hội. Việc cô gái không ưng thuận và từ chối người đàn ông muốn lấy mình được cho là một điều tối kỵ, vì vậy các cô gái sẽ gật đầu chấp nhận người đầu tiên hỏi cưới mình cho dù đó không phải là chàng trai trong mơ của họ.
Tuy nhiên để lấy được người mà mình thương yêu, nhiều cô gái đã hợp sức với bạn trai của mình để tìm cách “lách luật”. Theo cách này, cô gái sẽ giả vờ đi ra ngoài đường để đi chợ hoặc đến nhà người thân, sau đó anh chàng người yêu của cô sẽ bất ngờ xuất hiện và “giở trò đồ.i bạ.i”. Trong lúc ấy một đám bạn thân thiết của chàng trai sẽ vô tình đi ngang qua hiện trường và phát hiện vụ việc, sau đó họ liền trở về làng thông báo cho dân làng biết. Nhờ vậy, cô gái và chàng trai sẽ được chấp thuận cho lấy nhau.
Có ý chung nhân hoặc có người xin cưới đã đành, song để đến được đám cưới thì còn là cả một chặng đường dài. Trước khi được công nhận là đủ “tiêu chuẩn” đi lấy chồng, các cô gái phải tìm được ít nhất 20 người đàn ông khác nhau và thuyết phục họ ngủ chung với mình. Trong suy nghĩ của người Tây Tạng, một phụ nữ được cho là đẹp chỉ khi họ có nhiều người đàn ông để mắt đến. Vậy nên việc tìm đủ 20 người đàn ông và qua đêm với họ là bằng chứng thuyết phục nhất về sự quyến rũ của người phụ nữ.
Một gia đình ở Tây Tạng.
Người Tây Tạng cũng cho rằng cô gái cần phải tích lũy kinh nghiệm phòng the trước khi lấy chồng và sau này sử dụng chính nó để phục vụ chồng mình. Nếu một người chồng lấy phải một cô dâu còn trinh, đó được xem như một điều đen đủi và khi chuyện này bị lộ ra ngoài, cả hai vợ chồng sẽ bị đuổi ra khỏi làng.
Việc tìm đủ 20 người đàn ông tại một vùng đất hẻo lánh và khắc nghiệt bậc nhất thế giới như Tây Tạng đã là một việc khó, việc thuyết phục họ chịu ngủ cùng với một người lạ lại là chuyện khó hơn gấp vạn lần. Nhiều cô gái cho biết họ hiếm khi tìm được người đàn ông nào trong làng chịu “ban ơn” cho mình, bởi hầu hết những người này đều đã lập gia đình. Do đó, các cô gái thường phải một thân một mình rong ruổi trên những con đường mòn đất đá để đi tìm đàn ông ở những vùng cách xa đó hàng chục cây số.
Địa điểm “săn đàn ông” thứ hai mà cô chia sẽ chính là những thung lũng nơi có nhiều người chăn thả gia súc. Ở Tây Tạng, các gia đình thường nuôi từ vài chục đến vài trăm con gia súc, vì vậy những người đàn ông thường lùa gia súc đến những bãi cỏ ở thung lũng và chăn thả ở đó cho đến khi hết thức ăn, họ lại lùa gia súc đến một thung lũng khác. Những chuyến chăn thả gia súc như vậy thường kéo dài cả tháng, có khi là vài tháng trời. Vì vậy, khi gặp được những người chăn thả gia súc cô đơn giữa những đồng cỏ, các cô gái cũng dễ dàng thuyết phục được họ chịu ngủ chung một đêm với mình.
Video đang HOT
Sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm “tình trường” như yêu cầu, các cô gái sẽ được tổ chức hôn lễ với người đàn ông đã hỏi cưới mình. Kết thúc hôn lễ, thậm chí các cô còn được nhận được các văn bản y tế nhằm bổ trợ thêm các kiến thức trong chuyện ấy. Một cô gái cho biết cô nhận được một văn bản y tế trong đó có viết về số lần “yêu” nên thực hiện trong từng mùa. Theo đó, từ 2-3 lần trong ngày vào mùa đông, 2 ngày 1 lần vào mùa thu và 15 ngày 1 lần vào mùa hè.
Dù cởi mở trong chuyện tìn.h dụ.c song người Tây Tạng lại rất chặt chẽ trong chuyện quản lý tài sản. Khi một người chồng không may qua đời, người vợ được khuyến khích lấy thêm em trai của người chồng quá cố nhằm mục đích bảo vệ tài sản của gia đình nhà chồng. Trong một số trường hợp người chồng quá cố có con trai riêng với vợ cũ, hoặc con ngoài giá thú, thậm chí người vợ còn được ủng hộ để tái hôn với những người con đó.
Trên quan điểm của mình, những nhà nhân quyền học cho rằng việc duy trì chế độ đa phu và hủ tục quan hệ với nhiều người trước hôn nhân mà thiếu những biện pháp an toàn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của phụ nữ. Ngoài ra việc phải chăm lo và làm việc nhà trong một gia đình đông người sẽ khiến người phụ nữ không có cơ hội học hành, nâng cao hiểu biết và lâu dài sẽ ảnh hưởng đến trình độ văn hóa và dân trí ở Tây Tạng.
Theo Phunutoday.vn
Tình báo Ấn Độ mổ xẻ thủ đoạn của Trung Quốc ở Biển Đông - Ấn Độ Dương
Chủ tịch Ủy ban Tình báo Ấn Độ đã vạch ra các toan tính thâm hiểm của Trung Quốc đối với Biển Đông, Ấn Độ Dương và lãnh thổ Ấn Độ.
Ngày 28/6 Trung Quốc công bố một bản đồ dọc mới cho thấy những khu vực mà họ tuyên bố chủ quyền bao gồm cả toàn bộ bang Arunachal Pradesh của Ấn Độ và các bộ phận của bang Jammu và Kashmir của Ấn Độ, đường lưỡi bò của Trung Quốc ở Biển Đông, Đài Loan và quần đảo Điếu Ngư/Senkaku. Sự kiện này phản ánh động cơ sâu xa của rồng Trung Hoa muốn phá vỡ tan tành thế cân bằng địa chiến lược ở vành bên ngoài của nước này cũng như mưu đồ bành trướng và thiết lập sự bá quyền ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
Âm mưu trong tấm bản đồ dọc
Tấm bản đồ dọc khác biệt đáng kể với các bản đồ trước đó. Trước đây các phiên bản bản đồ cho thấy những khu vực nói trên nằm riêng trong một ô thuộc về Trung Quốc. Lần này các vùng này được chỉ rõ là các khu vực của Trung Quốc.
Tấm bản đồ phi pháp ngang ngược của Trung Quốc, bao trọn Biển Đông, nhiều phần của Đông Nam Á và Ấn Độ (ảnh: China Daily)
Hai nhân tố quan trọng cần phải tính đến khi xem xét lý do Trung Quốc cho ra tấm bản đồ này.
Thứ nhất, đó là phản ứng đối với tấm bản đồ về Trung Quốc mà Thủ tướng Đức Angela Merkel trao cho Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình vào tháng 3/2014 khi ông Tập tới thăm Đức. Khi ấy bà Merkel trao cho ông Tập một tấm bản đồ Trung Hoa năm 1735 do nhà bản đồ học Jean-Baptiste Bourguignon d'Anville vẽ và được một nhà xuất bản Đức ấn hành. Tấm bản đồ thể hiện phần lõi của Trung Quốc với dân số chủ yếu là người dân tộc Hán, mà không hề có Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông hay Mãn Châu. Các đảo Đài Loan và Hải Nam (cái thứ 2 thì rõ là một phần của Trung Hoa hiện đại, còn đảo thứ nhất thì gây tranh cãi nhiều) được thể hiện bằng một đường biên có màu khác.
Thứ hai, Trung Quốc đang tìm kiếm một cơ hội chứng tỏ cho thế giới một điều rằng Trung Quốc thời nay bao gồm tất cả các vùng mà nó tuyên bố chủ quyền. Và chuyến thăm của Phó Tổng thống Ấn Độ mang lại cơ hội đó.
Ba khái niệm chiến tranh
Tuy nhiên bối cảnh của tấm bản đồ dọc này rộng lớn hơn rất nhiều. Trong vài năm qua, Trung Quốc đã cố gắng xác lập các yêu sách chủ quyền tại các vùng xung quanh nước này. Chủ nghĩa dân tộc hung hăng và tư tưởng thu hồi lãnh thổ của Trung Quốc là một nét nổi bật trong chính sách đối ngoại và sự gia tăng sức mạnh của Trung Quốc. Quan điểm cho rằng Trung Quốc phải rửa nhục trong các thế kỷ trước đang chiếm vị trí trung tâm trong quá trình xây dựng chính sách đối ngoại và an ninh của Trung Quốc. Đáp lại điều này, Chủ tịch Tập Cận Bình đã tuyên bố nước ông phải nhớ mình từng là "nạ.n nhâ.n của ngoại xâm" và hối thúc người Trung Quốc tăng cường phòng thủ biên giới cả trên bộ lẫn trên biển.
Tấm bản đồ dọc được vẽ ra để xác lập chủ quyền của Trung Quốc đối với các khu vực nằm ở vành ngoài của nước này. Trung Quốc đang dịch chuyển theo hướng phù hợp với "ba khái niệm chiến tranh" của họ, đó là chiến tranh tuyên truyền, chiến tranh truyền thông, và chiến tranh pháp lý.
Kể từ năm 2012 Trung Quốc đã đẩy mạnh hoạt động truyền thông theo hướng này và nếu cần thiết sẵn sàng ngụy tạo bằng chứng.
Trong các tháng 1 và 2/2012, Trung Quốc đã lập ra một tiểu ban điều hành với nhiệm vụ hướng dẫn, phối hợp và giám sát, giáo dục và nâng cao nhận thức về bản đồ quốc gia và kiểm soát hoàn toàn thị trường bản đồ quốc gia bằng việc phối hợp 13 Bộ ngành bao gồm Cơ quan Quốc gia về Thông tin Địa lý và Sản xuất Bản đồ, Ủy ban Tuyên truyền và Chỉ đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc, Bộ Ngoại giao, Bộ Giáo dục, Bộ Công nghiệp, Bộ Công an, v.v.. Mục đích chính của ủy ban này là chỉ đạo và hướng dẫn nhiệm vụ tái in và tái xuất bản các bản đồ quốc gia và tổ chức công tác tuyên truyền.
Binh sĩ Trung Quốc lăm lăm sún.g (ảnh: breitbart)
Vào cuối năm 2012, Trung Quốc bắt đầu ấn hành các tấm bản đồ sinh trắc trên các tấm hộ chiếu cho thấy bang Arunachal Pradesh và các khu vực của bang Jammu & Kashmir cũng như đường 9 đoạn, khẳng định vùng Biển Đông là của Trung Quốc. Tất nhiên động thái này đã gặp phải sự chỉ trích dữ dội từ các nước láng giềng Trung Quốc.
Song song với việc sử dụng bản đồ, người Trung Hoa bắt đầu xác lập cái ý tưởng vùng tranh chấp ở Biển Đông. Vào tháng 4/2012, Trung Quốc đã phê chuẩn một dự án phát triển du lịch và đán.h bắt cá ở Biển Đông. Hải Nam - tỉnh cực nam Trung Quốc - tuyên bố nước này đã gửi một du thuyền chở hàng ngàn du khách tới Biển Đông dưới sự hộ tống của các loại tàu bè nhằm xác lập chủ quyền của Trung Quốc ở đây.
Bên cạnh đó, ở các vùng giáp ranh với Ấn Độ cánh truyền thông của Trung Quốc được khuyến khích tới thăm và quân nhân Trung Quốc đã thông báo cho họ về các vùng thuộc về họ nhưng hiện tại đang do Ấn Độ kiểm soát. Tờ Thời báo Hoàn cầu của nhà nước Trung Quốc đã đăng tải các bài viết với nội dung như vậy.
Để xác lập tính pháp lý, Trung Quốc giao cho các học giả nước này tìm kiếm các bằng chứng lịch sử chứng minh rằng các vùng thuộc vành đai ngoài của Trung Quốc là thuộc Trung Quốc. Trung Quốc có thái độ hai mặt đối với các thỏa ước do các nước thực dân đưa ra. Mặc dù bác bỏ hiệp định 1914 về biên giới giữa Ấn Độ và Tây Tạng, Trung Quốc lại khẳng định rằng do Hiệp định Paris năm 1896 không trao bãi cạn Scarborough cho Philippines, nên... bãi cạn này không thuộc về Philippines.
Xâm lấn trên thực địa, sẵn sàng giế.t ngườ.i
Ngoài việc đưa ra các khái niệm, Trung Quốc còn lựa chọn chính sách hung hăng hơn. Nước này bắt đầu chiếm các khu vực ở ngoại biên nước này. Bang Arunachal Pradesh của Ấn Độ và các khu vực thuộc bang Jammu & Kashmir đang bị xâm lấn đều đặn.
Các cuộc xâm lấn của Trung Quốc có 3 xu hướng mới: Thứ nhất, tần suất xâm nhập trong những lần gần đây đã gia tăng; thứ hai, lượng quân Trung Quốc đi vào lãnh thổ Ấn Độ đã nhiều hơn; và thứ ba, thời gian quân Trung Quốc ở lại trong lãnh thổ Ấn Độ cũng kéo dài thêm. Bên cạnh đó, máy bay trực thăng cũng đều đặn xâm nhập lãnh thổ Ấn Độ.
Lính hải quân Trung Quốc (ảnh: fareasternpotato)
Ở Biển Đông, sau nhiều năm, Trung Quốc đã chiếm được nhiều đảo. Năm 1974, Trung Quốc giao chiến với chính phủ Việt Nam Cộng hòa và cướp đoạt quần đảo Hoàng Sa bằng vũ lực. Năm 1988, nước này lại đụng độ với Việt Nam ở quần đảo Trường Sa, giế.t hạ.i bộ đội Việt Nam, rồi chiếm bãi đá Gạc Ma.
Sau vụ đổ má.u năm 1988, Trung Quốc tìm cơ hội thích hợp để chiếm các đảo, bãi đá mà không cần phải đụng độ vũ trang. Năm 1995, Trung Quốc chiếm bãi đá Vành Khăn. Đến năm 2012, nước này lại gian xảo chiếm bãi cạn Scarborough.
Trung Quốc đã tiến hành tập trận quân sự và tuần tra trong khu vực đường 9 đoạn, củng cố các quân cảng ở Biển Đông.
Đối với quần đảo Senkaku/Điếu Ngư, Trung Quốc đã lập vùng Nhận dạng Phòng không (ADIZ) và thường xuyên đưa tàu bè và máy bay vào khu vực do Nhật Bản kiểm soát.
Như vậy ở tất cả các khu vực, Trung Quốc nhất quán theo đuổi chính sách lấn chiếm từng bước theo kiểu "cắt lát".
Các hành động nói trên của Trung Quốc đã vẽ ra một chiều mới rất nghiêm trọng trong an ninh các nước là lân bang của Trung Quốc. Đối với Ấn Độ, chiều này là ở mức nguy hiểm. Trung Quốc đang xây đường bộ và đã có kế hoạch xây đường sắt nối Trung Quốc với cảng của Pakistan ở Ấn Độ Dương. Biển Đông cũng được xem như một bàn đạp thiết yếu cho Trung Quốc tăng cường hiện diện ở Ấn Độ Dương.
Năm 1984 người ta đã nhận ra kế hoạch của người Trung Hoa muốn giành quyền kiểm soát đối với Ấn Độ Dương vì các toan tính thương mại và chiến lược. Trung Quốc vẫn đeo đuổi kế hoạch đó một cách tỉ mỉ. Nước này đã gây được ảnh hưởng ở Sri Lanka, Bangladesh và Myanmar. Chuỗi ngọc trai đã được thiết lập.
Các nước càng nhún thì Trung Quốc càng lấn tới
Một câu hỏi là chúng ta phải phản ứng như thế nào? Theo thời gian Trung Quốc đã sắm thêm vũ khí mới, củng cố lực lượng và phô diễn khả năng dùng vũ lực để xác lập chủ quyền.
Một số chuyên gia chỉ ra rằng các nước láng giềng không mạnh bằng Trung Quốc, do đó họ sẽ khó phản ứng với Trung Quốc. Điều này đã được phản ánh trong chính sách một số nước đối với Trung Quốc.
Một số nước khác không yếu đến mức không thể bảo vệ chủ quyền của mình. Điều này đặc biệt đúng với Ấn Độ và Nhật Bản. Nếu họ thể hiện rõ quyết tâm thì Trung Quốc nhiều khả năng sẽ không dám gây chiến với các nước đó. Họ nên từ bỏ cách tiếp cận thận trọng bởi vì Trung Quốc đang lợi dụng thái độ này. Việc cộng đồng quốc tế và các nước liên quan thiếu sự phản ứng mạnh mẽ đối với chiến lược cắt lát đang khuyến khích Trung Quốc lấn tới.
Thương mại với Trung Quốc đang theo hướng có lợi cho Trung Quốc. Do vậy, Trung Quốc không thể sử dụng thương mại làm vũ khí, nhưng các nước láng giềng và cộng đồng quốc tế thì lại có thể.
Nhà lãnh đạo tối cao Trung Quốc Tập Cận Bình khi tới thăm Hàn Quốc mới đây (ảnh: AP)
Trung Quốc đang đậ.p tan thế cân bằng sức mạnh địa chiến lược trong khu vực. Điều này sẽ làm tổn thương mọi quốc gia, và chỉ có thể ngăn ngừa bằng việc duy trì hiện trạng.
Cộng đồng quốc tế cần hỗ trợ cho các nước láng giềng với Trung Quốc xây dựng khả năng phòng thủ.
Liên quan đến chuyện tranh chấp lãnh thổ, Tổng thống Philippines Benigno Aquino đã so sánh Trung Quốc với nước Đức Quốc xã - điều này thật đáng chú ý. Ông Aquino kêu gọi các lãnh đạo thế giới không được làm ngơ trước Trung Quốc với các tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông giống như người ta đã thỏa hiệp với Hitler trước Chiến tranh Thế giới thứ hai.
Cộng đồng quốc tế cần tính đến bài học lịch sử này và loại bỏ chính sách thỏa hiệp.
Tất cả các nước cần chỉ ra rằng vùng lõi của Trung Quốc là những gì được phản ánh trong tấm bản đồ do bà Merkel trao tặng cho ông Tập. Cả các nước láng giềng và cộng đồng quốc tế cần có phản ứng cứng rắn đối với các xâm lấn của Trung Quốc. Ấn Độ cần xem xét lại chính sách của mình đối với Tây Tạng và Đài Loan./.
Bài viết thể hiện quan điểm của SD Pradhan, Chủ tịch Ủy ban Tình báo Hỗn hợp Ấn Độ, kiêm phó cố vấn an ninh quốc gia.
Theo Trung Hiếu
VOV.vn/Times of India
Điểm danh 5 vũ khí Trung Quốc khiến Ấn Độ "run sợ" Sau khi xem xét 5 hệ thống vũ khí của Ấn Độ mà Trung Quốc nên sợ hãi trên chiến trường, một chuyên gia quân sự, Kyle Mizokami, đến từ San Francisco, đã tiếp tục giới thiệu 5 hệ thống vũ khí của Trung Quốc có thể khiến Ấn Độ "run sợ". 1. Tàu lượn siêu thanh MU-14. Vũ khí nguy hiểm nhất...