Chuyện nhói lòng phía sau phòng xét nghiệm HIV lưu động
Không cần cung cấp tên và địa chỉ, người tham gia có thể nhận được kết quả xét nghiệm bằng miệng thông qua tư vấn viên.
Một buổi xét nghiệm HIV lưu động tại quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục (Hà Nội).
Thậm chí, nhiều người đến với những ngôi nhà vải dựng tạm này chỉ để chắc chắn niềm tin không mắc HIV.
Bệnh nhân “kỳ lạ”
Lặng lẽ bên chiếc bàn trong căn nhà bạt dựng tạm bợ, các tư vấn viên về HIV như ông Phó Đức Thuận (trung tâm Xét nghiệm tự nguyện HIV, Ngôi nhà T.uổi trẻ, Hà Nội) đã gặp không ít trường hợp đến xét nghiệm HIV đầy bi kịch và tuyệt vọng. Ông Thuận chia sẻ với chúng tôi, không ít trường hợp mà ông từng gặp khi tham gia các buổi xét nghiệm lưu động, hầu hết những người đến với các phòng khám cố định hay lưu động tiến hành xét nghiệm HIV thường cảm nhận được nguy cơ lây nhiễm HIV và có các dấu hiệu khiến họ liên tưởng hoặc nghĩ đến khả năng mắc bệnh. Họ đến để khẳng định nghi ngờ của mình có chính xác hay không.
Những căn nhà bạt được dựng tạm nhưng kín đáo với những chiếc bàn được kê gọn gẽ bên trong tại các khu vực tập trung đông người là điểm dễ nhận thấy nhất của các phòng xét nghiệm HIV lưu động. Đến với những phòng khám này, mỗi người có thể chọn lựa cho mình một trong hai hình thức xét nghiệm vô danh hoặc xét nghiệm có tên bảo mật. Không ai có thể biết bạn là ai, bạn có dương tính hay âm tính với virus HIV, ngoại trừ bạn và tư vấn viên.
Ông Thuận kể cho chúng tôi nghe về một bệnh nhân khiến ông và các bác sỹ trực tiếp làm các xét nghiệm luôn trăn trở. Trường hợp này là một nam, sinh viên một trường đại học danh tiếng trên địa bàn Thủ đô. Anh này đến xét nghiệm sau khi nhận được điện thoại từ một người bạn tình đồng giới thông báo là bản thân anh ta bị HIV/AIDS. Ngay khi nhận được điện thoại từ người bạn tình của mình, bệnh nhân nam này không nghĩ rằng bạn tình của mình đang mang trong người virus HIV.
Trong suy nghĩ của bệnh nhân, đó chỉ là cách để người bạn đồng giới cố tình “từ chối”, “chạy trốn”, viện cớ để chia tay anh. Anh ta tỏ ra rất tự tin và đến phòng khám lưu động chỉ là để củng cố sự tự tin rằng anh không mắc HIV.
Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm lại hoàn toàn trái ngược với khẳng định của bệnh nhân. Các bác sỹ tham gia quá trình xét nghiệm thực hiện đầy đủ quy trình, với sự cẩn trọng và chi tiết, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Ngay sau khi có kết quả và nói chuyện cụ thể, tư vấn viên hẹn anh một tuần sau quay lại để nhận kết quả kiểm tra chi tiết và kỹ càng hơn, nhưng kết quả vẫn là dương tính. Bệnh nhân này đã ngất tại bàn tư vấn viên và sau khi tỉnh lại đã tỏ ra suy sụp tột độ. Anh ta có chia sẻ với tư vấn viên về sự lo lắng khi bố mẹ, người thân và dư luận xã hội sẽ đối xử với anh khi họ biết căn bệnh mà anh mắc phải, dù chính những người thân của bệnh nhân này cũng đang công tác trong ngành y và họ hoàn toàn cảm thông với giới tính của cậu.
Video đang HOT
Điều khiến tư vấn viên Thuận nhớ đến bệnh nhân này là sau đó ít lâu, cậu sinh viên này quay lại báo với ông rằng cậu không mắc HIV!. “Khi chúng tôi nói muốn xem kết quả xét nghiệm của bệnh viện mà cậu đi kiểm tra lại thì cậu lại nói rằng người nhà cậu nhận kết quả. Ngay bản thân bệnh nhân cũng không nhìn thấy chính xác kết quả này. Dù khá thông cảm với người nhà bệnh nhân nhưng chúng tôi vẫn mong muốn các bệnh nhân biết được sự thực căn bệnh của mình và chủ động phòng ngừa, tránh lây nhiễm cho người xung quanh mình”, ông Thuận chia sẻ.
May mắn không đến lần thứ hai
Không giống trường hợp bệnh nhân nam được kể trên lây HIV do quan hệ t.ình d.ục đồng giới, trường hợp một ca xét nghiệm là nữ còn rất trẻ mà tư vấn viên Thuận từng gặp lại thoát lây nhiễm HIV một cách khá thần kỳ. Trong một vụ tai nạn xe máy, anh người yêu của cô phải nhập viện và các bác sỹ bệnh viện 103 phát hiện anh này nhiễm HIV. Chia sẻ với tư vấn viên, cô gái này đinh ninh rằng, mình cũng chung số phận với bạn trai, vì họ đã từng có quan hệ t.ình d.ục trong khoảng thời gian trước khi anh người yêu phát hiện dương tính với HIV.
Tuy nhiên, một điều kỳ diệu là khi cô gái này tiến hành các xét nghiệm, kết quả nhận được là âm tính. Chính các bác sỹ, tư vấn viên cũng thực sự bất ngờ khi nhận được kết quả và còn bất ngờ hơn với suy nghĩ ngây ngô của cô gái. Bản thân cô gái cũng tâm sự, khi biết bạn trai có kết quả dương tính với HIV, cô vẫn quan hệ t.ình d.ục với anh này mà không hề có biện pháp phòng tránh nào. Cô gái hồn nhiên nói với chúng tôi rằng: “Dù bạn trai mình bị đau chân nhưng nếu anh ta đòi hỏi cháu vẫn chiều!”. Khi chúng tôi hỏi: “Cháu có nghĩ rằng mình sẽ bị lây nhiễm?”, cô gái thật thà cho rằng: “Trước kia, anh bị lây nhiễm, cháu cũng đã quan hệ thì bây giờ chúng cháu có quan hệ cũng chẳng làm sao?”, ông Thuận kể lại.
Các tư vấn viên về HIV chia sẻ, điều khó khăn nhất với họ tại các buổi khám nghiệm HIV lưu động cũng như tại các trung tâm cố định là tâm lý mỗi bệnh nhân nhận kết quả thì chẳng ai giống ai. Người thì vui mừng hơn bắt được vàng, khi “trút” được nỗi lo tử thần với kết quả âm tính. Không ít người thì rơi vào trạng thái sốc, khóc ngất khi biết kết quả là dương tính. Thậm chí, có người nhìn bề ngoài rất hiền lành bỗng trở nên hung dữ, người thì lại câm lặng, chẳng nói câu nào…
Vì vậy, tùy vào thái độ, biểu hiện của bệnh nhân, mà các bác sĩ tư vấn theo chiều hướng nào. Nếu bệnh nhân sốc, phản ứng mạnh với kết quả, muốn gào thét, thì bác sĩ tư vấn phải tìm cách “làm mát” nhanh nhất, như ôm lấy họ, rót nước cho họ, rồi kể những tấm gương nhiễm HIV mà người ta quyết tâm điều trị nên có kết quả tốt cho sức khoẻ… Đa số các bệnh nhân đều cố níu kéo, hy vọng vào sai số trong xét nghiệm, trông chờ vào một “phép màu” xảy ra.
Đặc biệt, theo các chuyên gia y tế, các tư vấn viên về HIV thì chính các đối tượng có nguy cơ lây nhiễm cao lại có ý thức phòng ngừa, chủ động tìm đến các phòng xét nghiệm HIV. Còn với những người ít nguy cơ lại thường chủ quan, không chủ động phòng tránh căn bệnh thế kỷ này.
Với đa số các trường hợp bệnh nhân mắc HIV, các tư vấn viên sau khi trấn tĩnh cho bệnh nhân xong thường phải cho họ biết về giai đoạn, liệu pháp chữa trị… Lúc đó, các bác sỹ phải tư vấn các trung tâm khám và điều trị tự nguyện trên địa bàn mà bệnh nhân đó ở hoặc công tác. Nếu bệnh nhân giai đoạn đầu thì không cần dùng thuốc, mà chỉ cần thăm khám theo định kỳ hoặc khi có sự cố về bệnh tật. Nếu bệnh nhân không muốn ra các trung tâm tự nguyện và có điều kiện thì có thể kê đơn theo chỉ định của bác sĩ…
Theo các tư vấn viên, mỗi người có thể bị lây HIV với những nguyên nhân không giống nhau. Họ có thể bị HIV do lối sống buông thả hoặc bị lây nhiễm bất ngờ, nhưng hơn tất cả họ cần sự cảm thông, chia sẻ và không kỳ thị từ cộng đồng để tiếp tục sống và chủ động ngăn ngừa lây nhiễm cho những người khác.
Giúp nhiều người phát hiện sớm căn bệnh thế kỷ
Bà Vân Anh làm việc tại tổ chức sức khỏe, gia đình quốc tế… một đơn vị đã từng có nhiều buổi xét nghiệm HIV lưu động, cho biết: “Thông thường, những buổi xét nghiệm HIV lưu động có nhiều hạn chế, các trang thiết bị chắc chắn không được đầy đủ… Tuy nhiên, các buổi xét nghiệm lưu động lại tiếp cận được nhiều đối tượng không có khả năng, điều kiện đến các phòng xét nghiệm HIV cố định. Quan trọng nhất, từ những buổi xét nghiệm tự nguyện, miễn phí, bảo mật này đã giúp nhiều người phát hiện sớm căn bệnh thế kỷ để họ được điều trị và phòng tránh nguy cơ lây nhiễm cho cộng đồng”.
Theo xahoi
Sống “ký sinh” bệnh viện (Kỳ 1): Có bệnh thì phải lụy… “cò”
Cò bây giờ cấu kết với một số bác sỹ hình thành nên một đường dây rút ruột bệnh viện và móc túi những bệnh nhân khốn khổ.
"Cò" Nhung (phải) luôn săn đón chào mời bất cứ bệnh nhân nào tới bệnh viện Mắt Trung ương
Sau khi lực lượng cảnh sát hình sự Công an thành phố Hà Nội trấn áp mạnh các đối tượng "cò máu" tại một số bệnh viện, những tưởng nạn cò mồi sẽ dần vắng bóng. Nhưng không, thay vì hoạt động công khai, cò bây giờ cấu kết với một số bác sỹ hình thành nên một đường dây rút ruột bệnh viện và móc túi những bệnh nhân khốn khổ.
"Mua sổ, khám nhanh không?"
Cổng bệnh viện Mắt Trung ương trên phố Bà Triệu lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Lẫn trong đám "xe ôm" tíu tít mời mọc khách, trong đám bệnh nhân mặt mũi ủ dột và căng thẳng, nếu tinh ý sẽ nhận ra ngay những phụ nữ đi lại như con thoi với cả tập y bạ trên tay. Câu cửa miệng của những người này khi nhìn thấy những xe chở bệnh nhân đỗ xịch trước cổng là: "Mua sổ, khám nhanh không?".
8h sáng ngày 19-12, chúng tôi có mặt tại đây ghi nhận có khoảng gần chục đối tượng cò mồi cầm cả tập y bạ lởn vởn trước cổng. Cũng giống như taxi dù, tại các nhà ga, bến xe, để tránh sự va chạm và tranh giành khách, cò ở đây phân chia mối làm ăn theo kiểu... xí phần. Cò đứng trên vỉa hè, mắt láo liên khắp dòng xe cộ nườm nượp trên đường để sục sạo những "con mồi" tiềm năng. "Mai Linh xanh nhé" - một cò mặc áo phao trắng lên tiếng rồi hối hả chạy lên phía trước đón đầu khi thấy chiếc taxi bật xi-nhan trái chuẩn bị tấp vào vỉa hè. Trên xe bước xuống là một phụ nữ đứng t.uổi. Sau điệp khúc "khám nhanh không chị ơi?" và nhận được cái lắc đầu cương quyết của vị khách, cò này lầm bầm c.hửi thề rồi quay trở lại chỗ cũ. Ngay sau đó là một tiếng hô: "Xe Dream kẹp ba", một cò tên Nhung mặc áo gió tím than lao lên chỗ chiếc xe máy vừa dừng bánh và nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc túi cho bà cụ quê Quảng Ninh đang móc ví lấy t.iền trả cho người "xe ôm".
Sau khi vị khách đã thanh toán t.iền xe, cò Nhung lập tức xoắn lấy: "5 nghìn 1 quyển y bạ, 20 nghìn đồng t.iền dịch vụ, con đưa cô vào khám ngay lập tức. Trong kia đông lắm, cô mà chờ đợi thì đến chiều cũng chưa xong". Thấy vị khách có vẻ xuôi xuôi vì giá khá mềm, cò này đính chính ngay: "Đấy là t.iền môi giới, t.iền khám và t.iền cho bác sỹ tính riêng". Sau khoảng 10 phút mặc cả, vị khách móc ví rút ra 400 nghìn đồng kẹp vào quyển sổ y bạ mới mua. Cò Nhung rút điện thoại gọi cho một ai đó rồi cả bệnh nhân và cò mất hút về phía cổng sau bệnh viện.
Trẻ không tha già không thương
Cụ Nguyễn Thị Hiền (SN 1944) trú tại ngõ 97 phố Thái Thịnh bị nhức mắt đã 2 tuần nay. Sau khi đi khám tại Viện y học Hàng không nhưng vẫn không khỏi, cụ quyết định lên Bệnh viện Mắt trung ương khám lại với hy vọng: Bác sỹ ở đây giỏi hơn, thuốc ở đây sẽ tốt hơn. Có mặt tại cổng bệnh viện lúc 9h30 sáng 19-12, cụ Hiền lọt ngay vào "tầm ngắm" của cò Nhung. Vẫn điệp khúc "khám nhanh, bác sỹ giỏi", cò Nhung thuyết phục được bà cụ chi ra 30 nghìn đồng để được ưu tiên khám trước. Cầm quyển sổ y bạ với số t.iền 200 nghìn đồng kẹp bên trong để "bồi dưỡng" cho bác sỹ, cò Nhung khoác tay với vẻ thân tình rồi dìu cụ Hiền đi ngược phố Bà Triệu. Chúng tôi lặng lẽ bám theo cả hai tới phòng khám tư tại địa chỉ số 104 Bà Triệu thì nhận thấy cò Nhung đang kéo cô gái tiếp tân của phòng khám ra một chỗ to nhỏ. Chỉ vào cụ Hiền đang ngồi trong nhà, cò Nhung gật đầu "bàn giao" cho phòng khám rồi quay trở về vị trí ban đầu để tiếp tục "công việc".
Sau khoảng 15 phút khám bệnh cụ Hiền thất thểu ra về. Gặp chúng tôi, cụ Hiền mếu máo : "Tôi bị nó lừa mất 150 nghìn rồi. Nó xoen xoét bảo đưa tôi vào viện khám nhanh, giáo sư giỏi, nhưng rồi lại dẫn ra phòng khám tư bên ngoài. Chính cô y tá của phòng khám cũng nói: Giá khám bệnh chỉ có 80 nghìn đồng thôi, lần sau nếu cần cụ cứ đến thẳng đây, không phải nhờ ai hết. Thế mà nó giả vờ bảo đưa t.iền "bồi dưỡng" cho bác sỹ để ăn chặn của tôi những 230 nghìn đồng. Trông nó cũng tử tế, ăn nói một điều xưng con, hai điều xưng cháu, Vậy mà...".
Cụ Nguyễn Thị Hiền - một nạn nhân của "cò" tại bệnh viện Mắt Trung ương
Việc công, túi riêng
Mắt tôi vốn sáng choang như đèn pha ô tô, nhập nhoạng tối vẫn đọc báo ầm ầm, nhưng khi nghe tôi kể lể: "Dạo này mắt em mờ lắm, buổi sáng không hiểu sao nước mắt cứ giàn giụa", cò Nhung phán ngay: "Bệnh nặng đấy, chị đưa chú vào Khoa Đáy mắt, chỗ đấy chị có bác sỹ giỏi, yên tâm. Bây giờ chú cho chị xin 25 nghìn đồng t.iền công và kẹp 300 nghìn đồng t.iền "bồi dưỡng" cho bác sỹ vào y bạ. Chị đưa vào khám ngay, mình làm "dịch vụ" nhanh gọn, không phải xếp số chờ đợi". Cò kè một lát, thấy cò không hạ giá, tôi chấp nhận chi 325 nghìn đồng và được cò dẫn ra phía cổng sau bệnh viện vào phòng khám tư số 43 Bùi Thị Xuân. Tại đây, sau khi nói chuyện và đưa sổ y bạ của tôi cho 1 nhân viên mặc áo Blouse trắng tên Mai Anh, cò Nhung rút điện thoại gọi một hồi rồi hướng dẫn: "Chú cứ cầm quyển sổ này vào thằng phòng khám C315 nhà E. Mọi chuyện trong đó đã có người lo". Nói rồi, cò Nhung biến mất. Tôi giở quyển sổ y bạ thấy trang cuối ghi một dòng chữ nhỏ: "C315 - 09063268XX - Mai Anh". Đây chính là "mật khẩu" sẽ giúp tôi chen ngang các bệnh nhân khác vốn đang dài cổ chờ đợi đến lượt suốt từ sáng tới giờ.
Lên tới phòng khám ở khu nhà E tôi khẽ khàng đặt sổ lên mặt bàn vị bác sỹ có tên L.V.H đang lúi húi đo mắt cho bệnh nhân. Phòng khám đông nghẹt, mặt ai cũng căng thẳng. Vị bác sỹ khẽ liếc nhìn quyển sổ y bạ rồi gật nhẹ đầu. 5 phút sau tiếng gọi: "Bệnh nhân Lâm Ngọc Huy đâu" vang lên. Tôi đàng hoàng bước vào trước những ánh mắt tức giận của hàng chục bệnh nhân đã đến trước tôi từ sáng sớm. Toàn bộ quá trình khám, soi, đo, chiếu của tôi được vị bác sỹ thực hiện mà không cần phải kê khai hay viết hóa đơn vào bất kỳ cuốn sổ khám bệnh nào của bệnh viện. Sau khi được chỉ định đo khúc xạ máy ở tầng 1 nhà E và có kết luận về tình trạng bệnh, tôi được bác sỹ kê cho đơn thuốc điều trị và yên tâm ra về.
(Còn nữa)
Theo xahoi
Những chuyến "tàu nhanh" thời bão giá Kỳ 1 Nhiều tiệm cắt tóc trên phố Nguyễn Lương Bằng (TP. Đà Nẵng) "đột lốt" mại dâm trá hình. Cảnh bên trong những phòng trọ phục vụ những chuyến "tàu nhanh" . Cô gái cho biết, nếu xoa bóp "đơn giản" thì 50.000 đồng, còn "phức tạp" hơn tí thì 100.000 đồng... Khách đồng ý cách " thư giãn" tại chỗ. Bỏ qua căn...