Chuyện nhặt chốn tâm thần (3): Phát hoảng khi bệnh nhân đè bác sĩ ra đòi…
“Bác sĩ cho mượn áo đi, cho mượn cả tai nghe nữa” – tưởng chừng “chiều” bệnh nhân như vậy, anh ta sẽ cho mình thăm khám sức khỏe, nào ngờ, chỉ quay đi quay lại, bác sĩ Nguyễn Khắc Dũng đã bị bệnh nhân đè ra: “Nằm xuống để em tiêm cho!”.
“Các bác sĩ làm tôi thất vọng quá!”
Bác sĩ Nguyễn Khắc Dũng (Bệnh viện Tâm thần ban ngày Mai Hương – Hà Nội) được một phen tá hỏa với bệnh nhân. Bệnh nhân tâm thần đòi anh phải cho mượn cái áo blouse rồi mới để yên cho khám. Nhưng chưa khám được mấy, bệnh nhận lại đòi mượn tiếp cái tai nghe để đo nhịp tim cho bác sĩ.
Tưởng chừng đã ngồi yên để bác sĩ khám, nào ngờ: “Quay đi quay lại đã thấy anh ta cầm luôn kim tiêm đè bác sĩ ra định tiêm thật” – bác sĩ Nguyễn Khắc Dũng kể.
Có bệnh nhân từng nói với tôi: “Các bác sĩ làm tôi thất vọng quá!”
Bác sĩ Dũng đã có lần điều trị cho một bệnh nhân, anh ta có nhiều tiến triển và được ra viện. Nhưng chỉ mấy hôm sau đã thấy quay lại và nằng nặng đòi nhập viện vì: “Ở nhà chán lắm, bác sĩ ạ! Quay lại đây mà em thấy sướng như ở khách sạn vậy”.
Có lẽ khó tưởng tượng nhất là những lần bác sĩ ngồi nghe bệnh nhân “phê bình”. Bác sĩ Dũng từng ngồi nghe bệnh nhân phàn nàn về “chất lượng” của bệnh viện: “Nói thật với bác sĩ là tôi cảm thấy chất lượng của bệnh viện mình không được tốt lắm.
Trước đây, tôi đọc báo thấy nói ở bệnh viện tâm thần có nhiều cô gái đẹp, chỉ vì kén quá, ế chồng mà phải vào viện nằm, thế nên tôi mới đồng ý vào đây điều trị. Nhưng mà tôi vào đây bao lâu rồi, vẫn chẳng thấy cô nào xinh cả. Các bác sĩ làm tôi thất vọng quá!”.
Ngược lại, bác sĩ Nguyễn Thanh Hương (Bệnh viện Tâm thần ban ngày Mai Hương) thì còn được bệnh nhân nịnh và tỏ ra rất thông cảm: “Em đã có thâm niên 10 năm ở viện rồi nhưng vẫn thấy bác sĩ xinh, thậm chí còn đẹp hơn cả ngày xưa nữa. Mà em cũng thương bác sĩ lắm vì em vào đây còn mong có ngày ra viện chứ bác sĩ thì chẳng biết đến ngày nào!”.
Video đang HOT
Phải hôn bệnh nhân
Bác sĩ Nguyễn Thanh Hương vẫn còn nhớ những kỉ niệm của ngày đầu tiên thực tập làm bác sĩ tâm thần.
“Lúc đó, nhóm của chúng tôi có nhiệm vụ hướng dẫn các bệnh nhân chơi với nhau, với mục đích giúp các bệnh nhân tăng khả năng giao tiếp, cởi mở hơn với mọi người xung quanh”.
Trò chơi ban đầu rất đơn giản, các bác sĩ cùng bệnh nhân chia thành từng cặp đứng đối diện, nhìn vào mắt nhau rồi từng người nói những bộ phận mình thích nhất trên cơ thể người kia.
Các bác sĩ cho biết, phải thường xuyên tổ chức những trò chơi để bệnh nhân tăng khả năng giao tiếp. Ảnh: Hoàng Sơn.
Tôi thì nói với bệnh nhân đối diện mình rằng, tôi thích đôi bàn tay của bạn. Trong khi đó, một cô bạn trong nhóm tôi thì nói với bệnh nhân của mình rằng, cô ta thích cái lưỡi của bệnh nhân.
Nhưng đến phần 2 của trò chơi thì mới thực sự ấn tượng và bất ngờ vì ai nói thích bộ phận nào trên cơ thể người kia thì phải hôn vào chỗ đó.
“Thế là cả bệnh nhân và các bác sĩ được một trận cười nghiêng ngả khi chứng kiến cô bạn tôi hôn anh chàng bệnh nhân đang ngơ ngác đứng thè lưỡi trong góc phòng”.
Có lần, bác sĩ Hương đón một bệnh nhân mới nhập viện. Anh bệnh nhân thở dài: “Không phải em bị điên đâu bác sĩ ạ, chỉ vì công việc làm ăn không thuận lợi, phải nghĩ ngợi nhiều nên hơi lẩn thẩn tí thôi. Nhưng vợ em cứ nằng nặc bắt vào đây khám, em thương vợ nên đi thôi”.
Tôi tưởng bệnh nhân vẫn còn minh mẫn, nhưng vừa quay đi thì anh ta gọi giật lại: “Không sao đâu bác sĩ ạ, em đã quyết định rồi, để cứu công ty, em quyết định sẽ bán cầu Long Biên, nếu chưa đủ tiền thì bán nốt cả cầu Chương Dương nữa”.
TS Ngô Thanh Hồi, Giám đốc Bệnh viện Tâm thần Mai Hương cho hay: Có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh hoang tưởng nhưng lại có thể phát minh, nghiên cứu, sáng chế ra một thứ đồ vật gì đó… Thực tế, rất nhiều bệnh nhân nói năng lưu loát, trí nhớ tốt, thậm chí nhớ tốt hơn người bình thường. Thậm chí, những người bình thường khó có thể nhận biết được những điểm bất thường ở những bệnh nhân này. Chỉ khi nói chuyện thật lâu với bệnh nhân, các bác sĩ mới phát hiện ra những bất thường đó.
Theo ANTD
Chuyện nhặt chốn tâm thần (2): Hoảng loạn khi chồng bỗng dưng trần trùng trục, xưng "đại ca"
"Cởi trần trùng trục kèm theo điệu cười khềnh khệch, bước đi khật khưỡng, đến đâu cũng la: Dẹp đường ra, đại ca đến đây! Chồng em đấy chị ạ" - chị Nguyễn Thị Ngà - Quảng Cát - Quảng Xương - Thanh Hoá nghẹn ngào.
"Cô là ai? Dẹp đường cho đại ca đi"
Chị Ngà, vợ anh Đào Viết Tiến cho hay: "Cách đây 3 năm, do một tai nạn nên chồng tôi có dấu hiệu lúc nhớ lúc quên. Rồi trạng thái tâm lý thay đổi nhiều, luôn tự phong mình là đại ca. Gia đình tôi đã cho anh đi khám tại bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội). Các bác sĩ xác định chồng tôi bị thần kinh phân liệt thể Paranoid (hoang tưởng ảo giác)."
Gia đình cho anh nhập viện một thời gian dài. Thấy bệnh có dấu hiệu ổn định, tôi đưa anh về nhà điều trị ngoại trú. Một thời gian sau, thấy anh có dấu hiệu đập phá, tính tình hung hăng. Ai cũng phải chịu, phải nhịn anh nếu không biết tay với... đại ca. Không những thế còn phải biết "nịnh", dỗ dành đại ca không thì khổ với đại ca lắm - chị Ngà kể.
"Bản thân tôi cũng không ít lần bị phang vì ngăn cản anh phá đồ. Đánh xong, anh hỏi cô là ai mà dám ngáng đường tôi. Muốn sống thì tránh ra, không thì liệu cái thần hồn".
Đôi lúc tỉnh táo anh lại hỏi thăm mọi người trong gia đình, nhận diện được tôi là vợ của anh. Những lúc ấy, tôi lấy làm hạnh phúc, nhưng cái cảm giác đó chỉ được trong một khoảnh khắc ngắn thôi. Sau đó đâu lại đấy... lại hỏi: "Cô là ai? Dẹp đường cho đại ca đi". Nghĩ mà thương mình, thương chồng lắm - chị Ngà tâm sự.
Vì nhà tôi cũng gần Trung tâm Bảo trợ xã hội Thanh Hoá nên gia đình tôi xin được điều trị ngoại trú để có điều kiện chăm sóc chồng. Nhưng thú thật nhiều lúc cả nhà tôi náo loạn vì "đại ca đến đây".
Nhiều lúc cả nhà tôi náo loạn vì... "đại ca đến đây"
Đám ma thì cười, đám cưới thì khóc
Chị Ngà tâm sự: khổ nhất là từ khi chồng tôi mắc căn bệnh này thì lúc tỉnh, lúc mê, hay đi lang thang, nhặt nhạnh những thứ vớ vấn để về làm dao, làm kiếm cho... đệ tử. Đặc biệt là trạng thái tâm lý liên tục biến đổi.
Đợt cuối năm ngoái đứa cháu ngoại cưới. Cả nhà sang giúp việc cho đám cưới để anh ở nhà với đứa con trai 15 tuổi nhằm tránh để anh sang quậy phá. Thế nhưng, anh vẫn trốn sang đám cưới được.
Đúng lúc, nhà trai sang xin dâu... thì cả hội trường hốt hoảng nín lặng vì có tiếng khóc vang lên. Tôi quay ra, giật mình nhận ra chồng mình. Dỗ cách mấy chồng cũng không chịu, cứ ngồi khóc tu tu đòi thả cháu gái ra.
Chưa hết đâu, hễ trong làng có đám ma thì kiểu gì anh cũng lẻn đến. Vừa đến ngõ nhà người ta, chồng tôi cứ lăn ra cười, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ... Ấy thế, ai mà đụng vào, không biết cách "nịnh" thì liệu hồn vì "ta là đại ca đây, dẹp ra, không ta giết hết. Không ít người hoảng sợ. Thật nhiều lúc tôi cũng cực lắm!
Xác định bệnh hoang tưởng
Bác sĩ, Nguyễn Hữu Hiệp, Giám đốc BV tâm thần Thanh Hoá cho biết, nguyên nhân bệnh do những biến đổi, khiếm khuyết về rối loạn chuyển hóa của tế bào não, rối loạn chức năng hoạt động của não và chưa một xét nghiệm nào có thể phát hiện được.
Khi mắc bệnh, bệnh nhân có biểu hiện như mất ngủ, khó ngủ, không ngủ, đảo giấc (ngày ngủ đêm thức); rối loạn về hành vi, rối loạn về cảm xúc. Như cảm giác hai chiều vừa yêu vừa ghét hay cảm xúc trái ngược là người thân thì rất ghét, căm thù nhưng người dưng lại tin yêu; đi dự đám ma thì cười nhưng đi đám cưới lại khóc....
Bệnh nhân còn biểu hiện như: đi lang thang, nhặt rác, tích trữ các vật dụng bỏ đi, cười một mình. Ngoài ra, bệnh nhân còn có biểu hiện hoang tưởng ma nhập, người chết nhập vào, luôn có cảm giác bị theo dõi, bị hại, bị bắt, bị giết, bị bệnh. Có người lại có hoang tưởng phát minh, nghiên cứu sáng chế... Tuy nhiên, BS Hiệp cho biết thực tế rất nhiều bệnh nhân tuy mắc bệnh hoang tưởng ảo giác nhưng nói năng lưu loát, trí nhớ tốt, thậm chí nhớ tốt hơn người bình thường.
Theo ANTD
Chuyện nhặt chốn tâm thần (1): Pha tỏ tình cuồng nhiệt của nữ bệnh nhân với bác sỹ Cứ mỗi lần bác sĩ thăm khám là cô ấy ỏn ẻn, cười cười, nhìn đắm đuối lắm, những lúc lên cơn thì lao đến ôm chầm, có khi hứng chí còn đưa tay vỗ mông bác sỹ bồm bộp. Bác sĩ Thân Thái Phong đã kể lại những câu chuyện nghề như anh nói là để cười nhưng lại là để khóc....