Chuyện người vợ hắt hủi không chịu chăm chồng tai nạn và lý do khiến ai cũng khóc
Chị đang ngồi trong bếp ăn nốt chỗ cơm nguội và thịt rang hôm qua. Anh đằng hắng còn chị thì chẳng buồn ngẩng đầu lên chào.
Anh
- Vợ ơi..
Anh cất tiếng yếu ớt. Từ trong bếp vợ anh loẹt quẹt đôi dép đi ra nhìn chồng đầy ngao ngán.
- Anh lại muốn cái gì?
- Em.. lấy cho anh xin cốc nước
Vợ anh cáu kỉnh cầm cốc nước ở đầu giường đưa cho anh, chì chiết:
- Có cái cốc cách 1 sải tay thôi mà anh cũng không buồn lấy. Tôi là con ở của anh đấy à? Anh biết tôi còn bao nhiêu việc không?
- Anh.. em biết anh đau mà – Anh cúi đầu thở dài: Cái tay anh vừa cố vươn ra lấy đã bị chuột rút rồi
- Cho sướng thân! Lúc phóng nhanh vượt ẩu thì có nghĩ tới hậu quả không?
Anh chẳng biết nói gì thêm nữa, im lặng uống cốc nước vợ đưa. Vợ anh chép miệng, nói tiếp:
- Cơm canh tôi nấu sẵn rồi, tí bưng đến cho anh. Anh liệu chia ra làm 2 bữa trưa với tối. Tối nay tôi bận, về muộn đấy!
- Sao dạo này em hay về muộn thế?
- Vì phải kiếm tiền hầu anh chứ sao?
Vợ anh nóng nảy giật cốc nước, đổ thêm cho đầy rồi dúi lại vào tay anh, bỏ đi. Anh nhìn vợ thở dài, lòng đau xé ruột.
Chị
Chị vội xách túi lao ra khỏi cửa để ngăn cơn nức nở chỉ trực trào ra. Chị không muốn nói với anh những lời cay độc, cũng không muốn khiến anh buồn và tổn thương thế nhưng chị chẳng còn lựa chọn nào khác. Chị lấy khăn mù soa đưa lên thấm vội 2 hàng nước mắt rồi tất tả đạp xe tới nhà máy.
Video đang HOT
Anh.. em biết anh đau mà – Anh cúi đầu thở dài: Cái tay anh vừa cố vươn ra lấy đã bị chuột rút rồi (ảnh minh họa)
Anh
Mẹ anh vừa quét nhà vừa quát lớn:
- Sao lại có thứ vợ nào ác nhân ác đức như thế? Ngày trước vào nhà mình thì ngon ngọt, xoen xoét, gọi dạ bảo vâng. Chồng mới gặp nạn có mấy hôm đã đổ đốn. Mày có chắc nó đi làm không hay lại cặp kè với thằng nào?
Anh ngồi trên giường, trả lời bằng giọng van lơn:
- Xin mẹ đừng nói vợ con như thế, cô ấy cũng có nỗi khổ riêng.
- Nó khổ chứ mày không khổ à? Đàn ông đang phong độ bỗng dưng nằm bẹp 1 chỗ mấy tháng trời. Mà có phải mày gây ra tai nạn đâu? Tại thằng lái ô tô chết tiệt kia say rượu đấy chứ. Lúc tao bảo vợ mày phải bắt đền nhiều vào thì vợ mày không chịu, giờ thiếu tiền lại đối xứ tệ với mày à? Con cái cũng mang gửi cho tao, chẳng buồn chăm. Mày chiều quá nó sinh hư đấy! Hôm nay tao sẽ chờ nó về đây nói cho 1 trận.
- Thôi mẹ ơi, con xin mẹ đấy.
Bà mẹ 75 tuổi nhìn đứa con trai gầy gò ngồi trên giường mà thở dài. Dọn xong nhà cửa, bà nấu thêm 1 ít thức ăn bỏ sẵn trong tủ lạnh rồi ra về. Con dâu út của bà mới đẻ, bà cũng tất bật bao nhiêu việc, không thể tới đây thường xuyên được. “Thôi, sướng khổ tại số!” – bà chép miệng lẩm bẩm như thế rồi gọi xe ôm đi về.
Chị
Chị mệt mỏi bước vào phòng tắm, lấy nước vã lên mặt mình cho tỉnh táo. Cuộc điện thoại suốt 1 tiếng đồng hồ với mẹ chồng bòn rút sức lực của chị còn hơn 1 ngày dài làm việc. Mẹ chồng trách mắng chị bằng đủ loại từ ngữ có thể, còn lôi bố mẹ chị vào để chì chiết. Chị phải cố giữ giọng nói lạnh lùng đáp lại dù thực sự chỉ muốn òa lên khóc mà thôi.
Nhưng chị theo dõi, anh đã tự mình làm nhiều việc hơn, không còn nằm 1 chỗ gọi chị nữa. Đồ ăn mẹ chồng chị và chị để trong tủ lạnh, anh tự lấy đi hâm nóng lại. Có hôm chị về thấy anh đang men theo góc tường để ra chỗ bếp đặt nồi cơm. Thương anh cháy ruột nhưng chị vẫn phải mặc kệ anh như thế.
Hầu như vợ chồng chị chẳng nói với nhau câu nào. Chị nằm xuống giường là anh quay lưng lại với chị. Chắc anh giận chị, chị biết, cũng chẳng sao. Chị cần anh cứ giận như thế, cả đời.
Cuộc trò chuyện vỏn vẹn chỉ có vậy rồi ai làm việc người nấy. (ảnh minh họa)
Anh
Ngày đầu tiên đi làm trở lại đối với anh là ngày vô cùng hạnh phúc. Đồng nghiệp tới tấp chúc mừng anh nhanh chóng bình phục. Sếp cũng dặn dò anh 2 tháng tới chỉ đi làm cho quen thôi chứ chưa cần đặt nặng điều gì. Ai cũng hết lòng giúp đỡ làm anh cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều. Suốt mấy tháng trời chịu đựng sự ghẻ lạnh, thờ ơ của vợ, anh tủi thân lắm. Trên đường về, anh tiện mua con gà về luộc gọi là ăn mừng. Vừa về đến cổng thì thấy tin nhắn của chị “Hôm nay em về muộn!”, anh nhún vai, xách con gà sang nhà mẹ.
Ăn xong bữa tối vui vẻ, anh lên xe trở về nhà. Chị đang ngồi trong bếp ăn nốt chỗ cơm nguội và thịt rang hôm qua. Anh đằng hắng còn chị thì chẳng buồn ngẩng đầu lên chào.
- Anh sang nhà mẹ à?
- Ừ
- Có gì không?
- Không.
Cuộc trò chuyện vỏn vẹn chỉ có vậy rồi ai làm việc người nấy.
Chị
Cầm quyển sổ tiết kiệm trong tay, chị rưng rưng, con số này vốn dĩ chị chỉ dám mơ tới không ngờ đã thành hiện thực. Có số tiền này chồng và con chị có thể bớt được chút gánh nặng hàng ngày. Thật trùng hợp hôm nay lại là sinh nhật con chị, chị vui vẻ mua thật nhiều thức ăn, cả chiếc bánh gato thật to để chúc mừng con. Chị qua nhà chồng đón con về thì sững lại trước cửa khi thấy trong nhà đang bày biện hoa, nến, bánh kẹo đầy đủ rồi. Con chị ngồi trên lòng chồng chị hát vang bài hát Chúc mừng sinh nhật. Mẹ chồng nhìn thấy chị thì cười khẩy:
- Cô vẫn còn nhớ đến chồng đến con cô cơ à?
Thằng bé ngây thơ thấy mẹ thì reo ầm lên rồi chạy tới ôm lấy chị.
- Mẹ! Mẹ! Mẹ mua nhiều đồ thế này cho con hả mẹ? Bố cũng mua nhiều đồ cho con lắm. Cả cô Trang bạn bố nữa mẹ ạ!
Chị nhìn anh, anh nhìn lại chị lạnh lùng, chị hiểu rồi, chị cúi mặt và cười mỉm.
Anh
Anh về muộn sau khi tiễn Trang về nhà. Lâu lắm rồi anh mới được đi hẹn hò, được tản bộ bên sông và thỏa sức nói cười. Trang như 1 làn gió mới khiến anh thấy yêu đời hơn, thấy cuộc đời đáng sống hơn rất nhiều.
Uể oải mở khóa cổng, anh thấy trong nhà không bật điện đóm gì cả. Chả nhẽ giờ này vợ anh chưa về ư? Anh bật đèn lên thì sửng sốt khi thấy chị nằm ngất trên sàn nhà, trên trán còn đang rỉ máu.
Tức tốc đưa chị vào bệnh viện, anh còn sửng sốt hơn khi bác sỹ thông báo cho anh tin tày trời, rằng vợ anh bị ung thư giai đoạn cuối.
- 3 tháng qua cô ấy đã tới đây điều trị nhưng kết quả không khả quan, tôi yêu cầu nhập viện nhưng cô ấy không nghe, chỉ xin lấy thuốc về uống. Chúng tôi cũng hết cách vì bệnh nhân không chịu hợp tác. Xem tình hình này thì vợ anh chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi.
- Anh đang nói cái gì vậy? Sao lại chỉ sống được vài ngày nữa? Anh là bác sỹ mà nói thế được à?
- U của cô ấy là u ác tính, điều trị kịp thời còn khó chiến thắng nữa là cô ấy không chịu nằm viện, sinh hoạt thất thường, ăn uống cũng không điều độ. Ngày nào tới đây lấy thuốc tôi cũng khuyên vợ anh hết lời nhưng cô ấy kiên quyết không nghe. Còn anh, sao anh là chồng mà không biết khuyên vợ?
Và anh chợt hiểu ra thái độ dửng dưng của vợ những ngày qua, cách cô ấy cố tỏ ra không hề quan tâm đến bố con anh, cách cô ấy chấp nhận chuyện anh đi chơi với người phụ nữ khác ở ngoài. Nước mắt tuôn rơi, anh gục khóc bên giường bệnh, nắm chặt lấy tay vợ xin tha thứ.
Ngày hôm sau, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, vợ anh thều thào tiết lộ cho anh quyển sổ tiết kiệm với số tiền không ngờ mà cô ấy dành cho bố con anh. Anh khóc xin lỗi vợ còn vợ anh chỉ cười nhìn anh, tay vỗ vỗ lên vai anh an ủi.
Cuộc sống khó nói trước được điều gì lắm, vậy nên chừng nào còn ở bên nhau hãy hết lòng trân trọng được không?
Theo Một thế giới
"Bị sốt thì có chết được đâu mà không chịu dậy nấu cơm hả?
Trái tim Chi như chết lặng, miệng vốn đắng ngắt nay lại càng đắng hơn vì những lời &'quan tâm, an ủi' rất đỗi ngọt ngào của chồng.
(Ảnh minh họa)
Người ta vẫn thường nói: " Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng" quả chẳng sai. Cái thời đi học Chi được bao anh đưa đón, cung phụng bằng ô tô con thì bạn bè trang lứa vẫn phải cong mông lên đạp xe đạp. Cái thời Chi được đi ăn nhà hàng sang trọng thì bạn bè vẫn phải ăn mì tôm gói để sống qua ngày, thậm chí ăn cơm chan nước mắm.
Ấy vậy mà đời không như mơ, sau khi các anh kia lần lượt ra đi vì không môn đăng hậu đối. Chi vập phải 1 anh chẳng hề giàu có, hình thức cũng bình thường, nghề nghiệp cũng chẳng hẳn hoi, nhưng được cái dẻo mỏ mà biết cách chiều phụ nữ.
Ngày Chi kết hôn ai cũng ngỡ ngàng, vì họ không nghĩ cô lại lấy 1 người như thế. Cuộc sống hôn nhân ban đầu cũng khá ổn, nhưng đến khi cô có bé gái thứ hai thì tất cả như đảo lộn. Chồng cờ bạc, hoàn cảnh khó khăn, một mình Chi phải lo toan cho cả nhà. Cô gái xinh đẹp ngày nào nay gặp lại bạn bè đã không còn nhận ra nữa. Cô ấy già đi rất nhiều, ăn mặc cũng chẳng còn đẹp đẽ gọn gàng nữa, nước da trắng ngần ngày nào giờ đã đen sạm.
Chi biết vất vả nhưng vẫn cắn răng chịu đựng vì con, nhưng dường như nỗi đau trong cô đã quá lớn. Khi con ốm đâu mình cô chạy chữa, chồng chỉ đi làm có được bao nhiêu đêm về đốt vào bài bạc gái gú hết đã thế còn hay đánh đập chì chiết vợ. Có ôm cô ốm, sốt li bì, khát nước khô cổ, con thì khóc ré lên nheo nhóc. Cô gọi chồng về vì sắp không gắng gượng được nữa. Nào ngờ vừa về tới nhà thấy con ngồi chơi 1 góc, lúc ngoan lúc khóc, cơm nước chưa nấu anh ta liền gắt lên:
- Bị sốt có chết được đâu mà không chịu dậy nấu cơm hả?
- Em mệt lắm, anh nấu cơm cho con ăn giùm em đi.
- Nằm ưỡn ẹo cả chiều rồi còn kêu mệt, lúc nào chết hẵng hay còn giờ vẫn nói được thì dậy nấu cơm mau lên, không thì đừng có trách tôi.
(Ảnh minh họa)
Trái tim Chi như chết lặng, miệng vốn đắng ngắt nay lại càng đắng hơn vì những lời &'quan tâm, an ủi' rất đỗi ngọt ngào của chồng. Chi lết thân xác mệt mỏi dậy nấu cơm nếu không sẽ bị chồng đánh, chồng mắng. Cũng may có chị hàng xóm tốt bụng mua cháo và mua cho cô ít hoa quả để tẩm bổ nên Chi mới qua khỏi trận ốm đó. Nhiều đêm nằm nhìn con Chi bật khóc, cô tự hỏi sao đời mình lại ra nông nổi này. Bạn bè ai cũng hạnh phúc, sao mình lại bất hạnh vậy.
Thế mới nói phụ nữ, đừng vội lấy chồng khi chưa tìm hiểu kỹ đừng yêu bằng tai mà hay xem anh ta làm được gì cho bạn và đặc biệt người đó có ý chí tiến thủ hay không? Lấy chồng, kết hôn là chuyện cả đời, mình sẽ sống với người đó không chỉ ngày 1 ngày 2 mà là 40 năm, 50 mươi năm. Vậy nên các cô gái xin hãy chậm mà chắc, đừng vội vàng yêu, vội vàng cưới để rồi phải ân hận.
Theo blogtamsu
Đêm tân hôn vợ vừa cởi áo ra tôi đã khóc và biết lý do ngày cưới em nhất định không chịu mặc váy cưới Nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo của vợ ra, tôi thất kinh khi thấy "chỗ đó" của em. Và đây phải chăng là lý do em không muốn mặc váy cưới ư? Quen Hân trong 1 lần đi từ thiện, tôi đã bị hớp hồn bởi cô gái xinh xắn, nhẹ nhàng và vô cùng thánh thiện này. Hân rất dễ gần...