Chuyện ‘người bị giời đày’ đưa tiễn linh hồn ở Bắc Giang
Mặc dù sống ở nơi hẻo lánh không có điện thoại, nhưng hễ nhà ai có đám ma trong phạm vi 15 km đổ lại là ông xuất hiện rất nhanh.
Ông đến và lao vào làm những công việc như người nhà tang chủ, đến khi đưa tiễn linh hồn người chết ra đồng ông mới trở về nhà. Người ta hay gọi ông là “ Người trời” hay “ông Ninh đám ma”…
Ngày 29/3, Ông Ân Văn Ninh có mặt trước đám tang của một người dân ở thị trấn Chũ – Lục Ngạn, nơi cách xa nhà ông 8 km.
Ở huyện Lục Ngạn – Bắc Giang, chẳng ai còn lạ gì ông Ninh đám ma (tên đầy đủ là Ân Văn Ninh, người dân tộc Sán Dìu) ở thôn Đồng Giao, xã Quý Sơn. Bởi lẽ, hễ nhà ai có đám tang là chắc chắn có mặt ông. Không kể gì nửa đêm hay gà gáy, cứ khi nào nhận được tin báo của “trời đất” là ông Ninh lại quốc bộ đi đến nhà có đám.
Nhiều khi gia đình của nhà người chết còn chưa kịp báo tin cho con cháu trong dòng họ, vậy mà ông Ninh đã xuất hiện. Bởi thế, trước kia nhiều gia đình có người nhà mất vào nửa đêm, khi thấy ông đến đã phát hoảng. Ông Ninh có dáng người gầy, dong dỏng cao, khuôn mặt tôi tối, quần áo mặc lúc nào cũng cóc két bụi bẩn.
Mặc dù bản thân ông Ninh với những gia đình có người chết chẳng hề quen biết, nhưng khi đến ông lại lao vào giúp đỡ những công việc của nhà đám như họ hàng thân thích của họ. Khi thì pha chè mời khách, lúc lại lau dọn bàn ghế, đặc biệt là khi đưa tang, ông Ninh thường nhận việc dong xe đạp kèm trống hoặc đánh nhạc “tùng” “beng” để đưa tiễn những linh hồn.
Ông Ninh sinh năm 1952. Thời trai trẻ, cũng giống bao thanh niên theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc ông xung phong lên đường nhập ngũ tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thần thánh của dân tộc. Ông từng chiến đấu trên các chiến trường ở Đà Nẵng, Đường 9 Nam Lào… Đến đầu năm 1975 thì ông được xuất ngũ bởi tình trạng sức khoẻ yếu. Trở về địa phương, năm 1976, ông Ninh xây dựng gia đình với bà Nguyễn Thị Ruông. Ăn ở với nhau mấy chục năm ông bà sinh được 4 người con, thì đứa lớn bị ảnh hưởng chất độc Da cam/dioxin.
Ông Ninh đám ma kể về quá trình bỏ nghề nông nghiệp sang làm nghề đưa tiễn những linh hồn.
Đằng đẵng gần chục năm qua, ông Ninh làm cái công việc “giời đầy” như vậy. Lâu dần, người dân trong huyện cũng quen với sự xuất hiện của ông. Họ nhận thấy sự có mặt của ông tại các đám ma là việc quá đỗi bình thường. Bởi thế, người ta mới hay gọi ông là “Người trời”, “ông Ninh đám ma” hay “Người đưa tiễn những linh hồn”… ai gọi là gì ông mặc kệ. Cứ biết công việc của ông khi đến đám ma là phải làm những việc ấy. Ông Ninh bảo, khi cảm nhận được có người chết ở đâu mà ông không đến thì người ông sẽ mệt mỏi, ốm yếu. Đi đưa tiễn người chết về thì ông mới khoẻ ra.
Video đang HOT
Ông Ninh không thể giải thích được tại sao mình lại có khả năng nhận biết được người sắp chết như vậy. Ông kể: thủa nhỏ ông đã bị mẹ đẻ của ông cảnh báo trước là mày sau này sẽ bị “trời đầy” đấy. Rồi đến ngày 10/10/2003, ông đang cầy ruộng thì nghe thấy tiếng kèn trống đám ma ở thôn Phúc Thành – Quý Sơn, người ông tự nhiên rạo rực lên, ông bỏ cả cầy và trâu ở ruộng để chạy đến chỗ nhà có đám… . Từ khi ấy ông hầu như chẳng làm ăn được gì nữa. Trong đầu lúc nào cũng chỉ vẫn vơ suy nghĩ đến việc đưa tiễn những linh hồn.
Thời gian đầu mới làm việc này, ông Ninh phải trèo lên cây xoài cao trong vườn để nghe tiếng kèn, tiếng trống đám ma. Làm được một hai năm sau thì chẳng cần phải trèo lên cao nữa, ông chỉ cần nằm vểnh tai lên nghe và sử dụng mũi để ngửi hơi người mới chết cách xa nhà ông khoảng 10 km đổ lại là thấy. Còn bây giờ thì khi nào ở nhà, ông thấy tim mình đập thình thịch, linh tính báo có người sắp phải từ biệc cõi trần, phạm vi trong vòng bán kính cách xa nhà ông 15 km là ông biết và chắc chắn là đúng. Có những đợt, ông Ninh đi miết 3 – 4 ngày mới trở về nhà, hết đám nhà này lại sang đám khác. Ở đám ma, chẳng khi nào người ta thấy ông ngủ. Ông cứ lầm lũi làm hết việc này đến việc khác.
Thời gian đầu thấy ông đi thế, vợ con cũng can ngăn nhưng giữ ông ở nhà không cho đi, lại thấy ông đau ốm nên đành phải chịu. Ai chưa từng tiếp xúc với ông Ninh, cứ nghĩ ông bị tâm thần, nhưng không, khi nói chuyện mới biết ông hoàn toàn minh mẫn. Ông bảo trời đưa đẩy tôi làm cái việc này, tôi nghĩ đây cũng là việc làm phúc.
Cho đến nay, ông Ninh cũng chẳng nhớ là mình đã đưa tiễn được mấy trăm “linh hồn” rồi. Chỉ biết rằng khi nào có người ở địa phương mất là không thể thiếu được mặt ông. Ông cảm thấy lòng mình thanh thản khi làm việc này. Công việc nhà đám xong xuôi, gia chủ thường biết ý biếu ông chai rượu và ít thịt làm quà, vậy là ông tâm đắc lắm… Còn những người dân ở vùng sơn cước Lục Ngạn ai ai cũng phải nể phục khả năng biết trước nơi nào người sắp mất của ông. Họ gọi ông là “Người nhà trời”, “Người cõi âm” hay “ông Ninh đám ma”… . Và ông sẽ còn tiếp tục làm cái nghề này cho đến khi nào chân ông không còn bước đi được nữa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đại gia bỏ tiền tỷ mua hài cốt
Ông Lâm Văn Tuyến, một đại gia ở thôn Tân Lý, xã Trực Hùng, huyện Trực Ninh (Nam Định) đã bỏ tiền tỷ ra làm một việc hết sức dị thường: Mua hài cốt không người thừa nhận về để xây nghĩa địa riêng.
Suốt mấy năm treo biển thu gom mộ hoang, ông đã... có trong tay gần 1.500 ngôi mộ, xây thành hai nghĩa địa khang trang.
Trách nhiệm với đời
Trên cánh đồng xã Tân Lý có hai khu nghĩa địa vuông vức với những ngôi mộ được xây cất giống nhau, thẳng tăm tắp. Đầu mỗi khu nghĩa địa đều có biển với những dòng chữ ngay ngắn: "Ai phát hiện ra hài cốt mồ côi ở ruộng, gò, xin báo cho ông Tuyến! Xin cảm ơn!".
Tấm biển tìm hài cốt mồ côi được treo ở đầu mỗi khu nghĩa địa.
Chúng tôi tìm ông Tuyến. Ông đi vắng. Sáng nay, dân trong xã báo ở cánh đồng thôn Tân Phường có một ngôi mộ không người thừa nhận. Hay tin ông vội vã lên đường, kéo theo mấy người đào mộ chuyên nghiệp.
Qua điện thoại, ông hẹn sáng hôm sau mới gặp chúng tôi. Hôm sau, đúng hẹn, chúng tôi gặp ông. Ông khác xa những gì chúng tôi mường tượng. Ông bảo, nhà ông theo Chúa, Chúa trời đã nâng đỡ nghiệp làm ăn của gia đình ông thì ông phải có trách nhiệm với đời.
Ngày xưa ông khổ lắm. Nhà đông anh em, bố mẹ mất sớm, ông phải đi làm thuê để mưu sinh qua ngày. Khi lớn lên, chính Chúa trời đã cho ông một cái nhìn nhanh nhạy. Dân huyện ông nhiều người đi biển, thừng chão cột tàu đều phải mua ở tỉnh ngoài với giá "cắt cổ". "Thứ ấy mình có thể làm ra, sao phải đi mua". Nghĩ thế, ông bỏ công sức đi gom những bao dứa người ta vứt đi về mày mò làm thử "vẫn phải đi mua" ấy.
Dùng thử chão của ông làm, mọi người thấy mê vì giá rẻ bất ngờ. Ban đầu, ông chỉ bán hàng trong xã, trong huyện. Sau này, dân trong tỉnh và các tỉnh có nghề đi biển khác chỉ tin dùng mỗi dây chão mang "thương hiệu ông Tuyến". Sản xuất tới đâu xe về "ăn" hàng ngay tới đó.
Bây giờ, ông không theo nghề nữa. Cả đời lao động vất vả cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi. Nghĩ thành quả mà mình có được là do Chúa trời rộng lòng trợ giúp, ông muốn báo ơn. Theo đó, ông muốn quy tập tất cả những nấm mồ vương vãi trên địa bàn xã, thậm chí trên cả huyện.
Như người đang làm dự án lớn, ông làm tờ trình xin đất. Ban đầu, chính quyền địa phương vô cùng ngạc nhiên về dự án của ông. Rồi sự ngạc nhiên ấy hóa thành nỗi hồ nghi. Nhiều người còn độc mồm cho rằng, đằng sau việc nghĩa tình dị thường đó, ông có ý định khác. Nhưng rồi sau nhiều lần bị ông thuyết phục, chính quyền địa phương cũng đồng ý giao đất cho ông.
Nặng lòng với... người dưng
Sau một thời gian chuẩn bị, chừng đầu năm 2008 thì "dự án" của ông chính thức triển khai. Để công việc của mình được hanh thông, ông đã tuyển chọn trong xã hơn chục lực điền bạo gan. Họ đảm trách việc bốc mộ và "ăn lương" theo... "sản phẩm". Chẳng biết bởi lý do gì mà xã ông có rất nhiều những nấm mồ vô chủ. Có bãi đất khi dân làm ruộng, vô tình phát hiện cả chục ngôi mộ nằm thẳng hàng sâu dưới lòng đất.
Coi những người nằm dưới mồ hoang như chính thân nhân mình, ông Tuyến làm việc hết sức chu đáo. Bốc mồ cho người nhà thế nào thì với những ngôi mồ vô chủ ông làm thế đó. Cũng tiểu sành, cũng nước thơm, cũng vải điều, cũng cầu nguyện chu tất.
Nghĩa địa mồ côi của ông Lâm Văn Tuyến.
Tiếng lành đồn xa, việc làm khác thường nhưng vô cùng cao đẹp của ông chẳng mấy mà lan ra mấy xã lân cận. Tin báo "mộ hoang" cứ tới tấp bay về. Chẳng kể sớm khuya, ông đi biền biệt. Thương ông vất vả, vợ ông cũng xúm vào trợ giúp. Bà lo phần sổ sách, hậu cần cho "dự án" của ông.
Sau hai năm quy tập và xây dựng, bây giờ hai khu nghĩa địa khang trang đã được khánh thành. Bà Dịu, vợ ông bảo, đến thời điểm này, hai khu nghĩa địa đã có tới gần 1.500 ngôi mộ. Tuy nhiên, những tin báo về mộ hoang vẫn cứ bay về.
Hai khu nghĩa địa đã hết "biên chế", những nấm mồ mới được người dân quy tập đành phải "xếp hàng", nằm tạm bên ngoài. Ông Tuyến hé lộ, sắp tới, ông sẽ xin xã lập thêm một nghĩa địa nữa để những linh hồn... về chậm kia có nơi yên nghỉ vĩnh hằng.
Không màng lợi lộc
Ông đặt tên cho hai khu nghĩa địa của mình cái tên đơn giản: "Nghĩa địa mồ côi". Bây giờ, nhìn vào sự khang trang của hai khu nghĩa địa ấy, hồ nghi ngày nào của mọi người đã hoàn toàn biến mất. Ngạc nhiên, cảm phục, và trân trọng, ấy là tình cảm mọi người dành cho ông. Tuy nhiên, câu hỏi "ông làm vậy để được cái gì" thì đến giờ vẫn chẳng ai có thể đưa ra câu trả lời.
Hai khu nghĩa địa đã kín chỗ rồi, đà này có lẽ tôi phải xin thêm đất để dựng thêm một khu nữa. Thôi, tuổi già, làm được điều gì có ý nghĩa thì cũng nên cố vậy!
Ông Lâm Văn Tuyến
Năm ngoái, có ông cán bộ Trung ương đánh xe bóng nhoáng tìm về nhà ông. Ông cán bộ này vốn quê gốc ở đây, tuy nhiên, gia đình đã rời quê đi sơ tán từ những năm chống Pháp. Gặp ông Tuyến, ông cán bộ này bảo, mấy năm trước, khi nhắm mắt xuôi tay, cha ông ta có dặn dù thế nào cũng phải về quê tìm lại mồ mả ông nội.
Sau một thời gian dài nhờ nhà ngoại cảm kiếm tìm, chẳng biết đúng hay sai nhưng ông cán bộ ấy khẳng định đã tìm thấy mộ của ông nội mình. Đó là một nấm mồ được xây cất cẩn thận như bao nấm mồ khác trong khu "nghĩa địa mồ côi".
Nỗi ước mong bao năm được giải tỏa, ông cán bộ ấy mừng lắm. Ông Tuyến kể, mấy lần ghì chặt tay ông, vị cán bộ ấy hết lời ơn huệ. Sau cùng, ông ta đưa ra lời đề nghị là được đưa hài cốt ông nội mình về Hà Nội. Tuy nhiên, theo một cam kết mà tự ông thảo ra, tất cả những nấm mồ trước đây không có người thừa nhận đã được ông đưa về nghĩa địa này thì mãi mãi ở lại đây. Bởi thế, ông từ chối.
Biết không thể thuyết phục được ông, vị cán bộ ấy đã khẩn khoản mong ông nhận mình làm anh em kết nghĩa. Thế nhưng, nguyện vọng đó cũng bị ông gạt đi. Ông bảo, ông sẽ có trách nhiệm chăm nom người đã khuất trong nấm mồ đó như bao linh hồn khác ở nghĩa địa này. Còn khi nào về quê cha đất tổ thì hãy xem nhà ông như nhà mình, ăn với ông một bữa cơm, uống với ông một chén rượu, như thế là tình nghĩa, là vui lắm rồi.
Xây nghĩa địa chỉ để đón những linh hồn không nơi nương tựa, ấy là mục đích ban đầu mà ông Tuyến đặt ra. Thế nhưng, bây giờ, nhiều người chiếc bóng đơn côi cũng tìm đến ông. Họ mong ông dành cho họ một suất đất trong khu nghĩa địa để sau này nhắm mắt xuôi tay còn thấy ấm áp tình người. Trước những yêu cầu bi thương ấy, ông không thể không gật đầu.
Theo Dân Việt
Người ru ngủ những cô hồn Đã 20 năm trôi qua, anh không còn nhớ nổi mình đã chôn bao nhiêu hài nhi. Cái "nghĩa địa tình thương" với hơn 32.000 ngôi mộ và anh là người nối tiếp để "nâng giấc ngủ ngàn thu" cho những sinh linh. Đối với anh Trương Văn Năng (thôn Ngọc Hồ, huyện Hương Trà, Thừa Thiên Huế) việc làm này như một...