Chuyện một nghệ sĩ cải lương nhậu cho tới chết
Trong giới nghệ sĩ Long An ai cũng “nể” khả năng nhậu và tửu lượng của Bảo Thanh. Trước hôm mất, anh còn “hạ gục” nhiều cán bộ ở tỉnh Long An trong tiệc nhậu “nổ trời”.
Trưởng đoàn cải lương không có nhà
Cuối tháng 8, nghệ sĩ Bảo Thanh (SN 1956), Trưởng đoàn Nghệ thuật cải lương Long An (NTCLLA), bất ngờ ngã quỵ và mất sau đó hơn 1 ngày. Vợ chồng Bảo Thanh có một chỗ ở gọi là nhà trong con hẻm sâu, nhà bề ngang chỉ hơn 2m, dài độ 10m, mái nhà thấp nóng… Khi anh trở thành Trưởng đoàn Nghệ thuật cải lương Long An (NTCLLA), tỉnh Long An có hứa cấp nhà (mua trả chậm) cho anh, nhưng chưa kịp thực hiện thì anh đã mất. Vì vậy, đám tang anh không thể tổ chức tại nhà, phải mượn CLB Hưu trí TP.Tân An, dù anh chưa phải là cán bộ về hưu.
Bảo Thanh thành danh trong giai đoạn cải lương Long An hưng thịnh nhất (thập niên 1980). Thời ấy, những vở diễn do Bảo Thanh đóng chính luôn “cháy rạp”, tiền bán vé phải chứa bằng bao tải. Vậy mà, Bảo Thanh vẫn nghèo.
Cả đời anh không có xe gắn máy, khi trở thành Trưởng đoàn NTCLLA cách đây 5 năm, anh mới được cơ quan “hóa giá” cho chiếc xe cà tàng giá 1 triệu đồng. Anh cũng chưa có tiền để sang tên, cho tới khi qua đời, chiếc xe vẫn mang biển số xanh.
Nghệ sĩ Bảo Thanh lúc còn đóng kép chính.
Nhậu cho tới lúc chết
Video đang HOT
Bảo Thanh ngã bệnh lúc 4h chiều ngày 25/8 và mất sau đó hơn 1 ngày. Kết quả xét nghiệm cho thấy gan của anh đã hư hoàn toàn do bị “xơ”. Lẽ ra anh phải bị đau đớn trước đó, còn bụng trương lên. Có lẽ do các tiệc nhậu nối tiếp nhau mà anh không phát hiện ra các triệu chứng bệnh.
Buổi trưa hôm ấy người ta còn thấy anh nhậu ở quán Yesterday (TP.Tân An). Ngày hôm trước anh còn “hạ gục” nhiều cán bộ ở tỉnh Long An trong tiệc nhậu “nổ trời”.
Trong giới nghệ sĩ Long An ai cũng “nể” khả năng nhậu và tửu lượng của Bảo Thanh, nhất là gần đây anh uống rượu gần như không biết say (có người nói do gan của anh đã bị hư hết nên không “áp phê” với rượu). Những người gần gũi anh cho biết, ít có ngày nào anh không có độ, có ngày 2 – 3 độ. Anh là người ăn nhậu nhiệt tình, không phân biệt hèn sang, ít khi từ chối lời mời nhậu của mọi người.
Trong khi anh lại là nghệ sĩ có tên tuổi, giọng hát vẫn còn hay, thường xuyên cùng Đoàn NTCLLA đi diễn phục vùng sâu, vùng xa. Cán bộ xã, huyện, các chú các anh nông dân quý anh nên mời nhậu liên tục… Hậu quả là lá gan của anh bị tàn phá mà anh không hề hay biết vì anh không bao giờ đi khám tổng quát.
Cách đây hơn 10 năm, Trưởng đoàn NTCLLA lúc đó cũng chết vì bệnh xơ gan. Có lẽ vì “cái huông” đó mà hiện nay chưa ai dám “ngồi” vào chiếc ghế bỏ trống này, ông Phó giám đốc Sở VHTTDL Long An phải làm thế công việc của Trưởng đoàn NTCLLA để “từ từ tính”.
Bạn bè đến viếng nghệ sĩ Bảo Thanh.
Tấm lòng dành cho nghệ sĩ
NSƯT Đoàn Dự kể lại câu chuyện: Ở một bữa tiệc có phục vụ ca hát cải lương, khi các nữ nghệ sĩ lên hát, nhiều khán giả tặng “bông” kèm theo tiền. Khi nghệ sĩBảo Thanh lên hát, mọi người vỗ tay tán thưởng càng nhiều hơn, để rồi khi anh kết thúc bài hát, “bông” tặng anh là 3 – 4 ly rượu, không kèm theo tiền. Tình cảm của bạn bè, khán giả dành cho anh quá lớn, phải thể hiện bằng rượu mới xứng, chứ ít người để ý là anh quá nghèo.
Ít khi ở TP.Tân An có đám tang lớn như đám tang Bảo Thanh. Hầu hết các đơn vị nghệ thuật các tỉnh miền Đông, miền Tây Nam Bộ đều đến phúng viếng. Các huyện thị, ban ngành, nhiều xã trong tỉnh Long An đều cử đoàn đến viếng anh. Rất nhiều bạn bè, người hâm mộ đến với anh trong 3 ngày tang, nhiều lúc không đủ chỗ ngồi. Tràng hoa phúng viếng anh không hề thua kém bất cứ đám tang nào ở TP.Tân An…
Nếu trước đây tình cảm của mọi người dành cho anh không quy hết ra rượu, bằng nhiều hình thức khác, có lẽ anh không quá nghèo như thế và không bệnh chết sớm như thế. Nếu tình cảm của mọi người không thể hiện bằng những tràng hoa tang đủ màu sắc, mà bằng cách khác, có lẽ vợ con anh còn lại sẽ đỡ vất vả hơn. Nhưng đờinghệ sĩ cải lương vốn vậy, khi sống phải giao du ăn nhậu, khi chết phải có thật nhiều hoa, và thường phải nghèo!
Nghệ sĩ Bảo Thanh (tên thật Nguyễn Thái Thanh, sinh năm 1956), Trưởng đoàn cải lương Long An, Hội viên Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam, UV BCH Chi hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam tỉnh Long An, UV BCH Chi hội Sân khấu-Hội LH VHNT Long An… qua đời lúc 11 giờ ngày 27/8 tại TP.HCM vì bệnh nặng.
Theo Lao Động
Lệ Thủy làm từ thiện
52 năm đi hát cải lương, NSƯT Lệ Thủy không chỉ được khán giả vì nghề mà còn yêu mến vì tấm lòng của chị đối với người nghèo khó.
NSƯT Lệ Thủy và NSƯT Minh Vương đại diện Sân Khấu Vàng tặng quà cho Viện Dưỡng lão Nghệ sĩ - Ảnh: Th.Hiệp
"Tôi quê mùa lắm"
Thật sự tôi quen biết và viết rất nhiều bài về Lệ Thủy đã 16 năm trời, nhưng chị không bao giờ cho tôi khai thác chuyện chị đi làm từ thiện thế nào. Thiên hạ đồn đãi hoài về chị, tôi hỏi thì chị cười cười rồi lắc đầu. Chị cũng giữ kẽ với nhiều báo khác như thế. Giờ "khai thác" mãi, chị mới nể tình chịu nói. Vẫn giọng miền Nam giản dị chân phương: "Tôi quê mùa lắm! Tôi hổng phải dân sang. Thành ra tôi dễ đi với người nghèo khó", cô đào từng xuất thân là cô bé bán chuối chiên ở khu Khánh Hội (quận 4), lam lũ với người bình dân, lớn lên cũng không mất đi dấu ấn của người bình dân, dù đã là ngôi sao rực rỡ trong lòng khán giả.
Tháng 9.2011, NSƯT Lệ Thủy được Thủ tướng Chính phủ tặng bằng khen vì đã có nhiều thành tích trong các hoạt động xã hội từ thiện; được Bộ Ngoại giao Lào tặng bằng khen vì những chuyến đi từ thiện với bà Trương Mỹ Hoa, nguyên Phó chủ tịch nước Việt Nam.
Sau ngày giải phóng chừng 2, 3 năm, một cơ duyên khiến chị gặp gỡ những người bệnh tâm thần. Thấy thương họ quá, chị bèn mua thức ăn giúp họ. Cho họ ăn mấy lần, chị rủ thêm bạn bè cùng tổ chức những chuyến đi thăm lớn hơn, mua thức ăn nhiều hơn. Vậy là hình thành một nhóm bạn gọi là "nhóm Lệ Thủy", sau này có bà Hoa Lệ, Tổng giám đốc Công ty du lịch Hòa Bình. Nhờ vậy, lần nào nhóm đi cứu trợ đều có xe miễn phí. Rồi Lệ Thủy có thêm nhiều bạn mới, là những chị em tiểu thương ở chợ Kim Biên và An Đông. Họ đi các tỉnh, tặng quà và khám bệnh, phát thuốc cho người nghèo, làm cầu, đào giếng, giúp bệnh nhân cùi, tâm thần, ung thư... bền bỉ và thầm lặng mấy chục năm trời. Lệ Thủy không bao giờ thông báo hay kêu gọi phóng viên các báo đi theo, hình ảnh cũng lơ là không chịu chụp, bạn bè xúm nhau bấm vài tấm kỷ niệm thì họ giữ hết. Chị vẫn là một Lệ Thủy hiền lành, giản dị như khi lên sân khấu.
Nhưng đi làm từ thiện thì Lệ Thủy có cơ hội thử làm "bầu sô", cũng năng động ra phết. Nào kêu gọi, nào quyên góp, lên kế hoạch, thậm chí lên xe thì chị không dám ngủ mà còn ca hát giúp vui và kể chuyện cười, làm hoạt náo viên cho mọi người khỏe ra, tỉnh táo, đủ sức vượt mấy trăm cây số. Chị còn tinh tế trong ứng xử, để luôn gần gũi với người dân. Chị nói: "Bạn tôi nhiều người giàu lắm, họ quen đeo trang sức lộng lẫy. Tôi khều khều nhắc khéo: "Cất bớt đi bồ! Mình đi gặp người nghèo, đeo như vậy họ thấy họ tủi". Cả giày gót cao tôi cũng nhắc đổi thành giày bệt, vừa giản dị vừa khỏi té khi xuống đường làng".
Khi đi làm từ thiện, chị còn trùm cái nón vải trông cứ như một chị tiểu thương ngoài chợ. Thật sự, ngay ở nhà hằng ngày chị cũng ăn mặc rất đơn giản, có lần cười khoe áo mới: "Rẻ rề hà! Mua ngoài chợ nè! Tôi chẳng bao giờ xài hàng hiệu. Giá cao quá thấy xót". Thế nhưng, chị có thể móc túi cả chục triệu cho người khác mà không xót chút nào. Khi huy động tiền làm từ thiện, chị rất khéo léo chia nhỏ số tiền đóng góp để nhiều người bạn cùng được đóng góp cho vui. "Có người hễ tôi xin là cho cái rụp mấy chục triệu, nhưng tôi nói góp 5 triệu thôi, để bạn khác hùn nữa chớ. Tiền dư thì để lần sau. Như vậy cả nhóm mới gắn bó lâu dài", chị cười. Và cứ lai rai mỗi người 1 triệu 2 triệu mà dắt tay nhau đi suốt con đường...
NSƯT Lệ Thủy trong vở Sông dài trên Sân khấu Vàng - Ảnh: M.Châu
Mỗi suất hát là một ngôi nhà
Năm 2008, NSƯT Lệ Thủy và NSƯT Minh Vương kêu gọi anh em nghệ sĩ thành lập Sân Khấu Vàng, hát thường xuyên tại rạp Hưng Đạo. Mỗi suất hát, trích tiền bán vé ra tặng ngay một ngôi nhà tình thương, còn bao nhiêu mới trả cát sê cho anh em. Toàn "ngôi sao", vậy mà mỗi người chỉ lãnh 500.000 đồng hoặc 1 triệu, vẫn vui hớn hở. Những bà con nghèo lặn lội từ quê lên nhận tiền cất nhà đã rưng rưng nước mắt. Cho tới năm 2010 thì Sân Khấu Vàng giúp được 32 ngôi nhà. Chỉ tiếc là sau đó nghệ sĩ Minh Vương bệnh nặng, yếu sức không dám diễn tuồng dài nữa, cộng thêm rạp Hưng Đạo bị đập chờ xây sửa lại, nên Sân Khấu Vàng tạm ngưng biểu diễn. Nhưng dấu ấn của sân khấu này đã lưu lại trong lòng khán giả vì những căn nhà đầy ắp nghĩa tình. Bởi trong lúc cải lương dồn dập khó khăn, nghệ sĩ chạy sô tứ tán, vậy mà anh em vẫn tập hợp về làm được một chặng đường như thế, đâu phải đơn giản.
Lệ Thủy tâm sự: "Lúc tôi làm từ thiện, có người cũng xì xầm là mượn hoa cúng Phật. Nhưng không lẽ mình gánh vác nổi một mình, cần vận động kinh phí từ anh em, cần tới sức mạnh tập thể chứ. Mà thôi, ở đời chín người mười ý, mình cứ thành tâm mà làm, đừng có nản, đừng có giận hờn".
Theo Thanhnien
Bạch Tuyết: 'Cải lương hôm nay không hề èo uột' NSƯT Bạch Tuyết cho rằng, năm qua là một năm hoạt động sôi nổi của bộ môn nghệ thuật cổ truyền. Chị chia sẻ rằng chưa bao giờ mất niềm tin vào thế hệ kế thừa môn nghệ thuật truyền thống. - Năm qua, chị thường xuyên đứng lớp ở các khóa cải lương dành cho các bạn trẻ. Với chị, công việc...