Chuyện lạ ở nơi ai cũng nhận mình… ngu!
Chuyện thật 100% mà nghe cứ như bịa. Rất nhiều thành viên trong cộng đồng dân cư tranh danh hiệu là người… ngu nhất. Họ còn đề nghị mở cả một cuộc thi có tên là “Đại ngu” để bầu chọn với rất nhiều giải… ngu.
Chuyện lạ này lần đầu tiên có ở khu đô thị Dương Nội, Hà Đông, Hà Nội.
Căn hộ mua khi làm móng là 26 triệu/m2, giờ hoàn thiện rao bán với giá chỉ bằng một nửa.
Tranh nhau danh hiệu…”đại ngu”
Đề tài lạ này được một khách hàng mua căn hộ ở tòa nhà CT7D – Dương Nội của nhà đầu tư Nam Cường tên là Nguyễn Vũ Nhật Anh khởi xướng khi chị đi nhận căn hộ của mình. Chị Anh vò đầu bứt tóc tự trách mình trên facebook: “ Sao lúc mua mình ngu thế?”. Rồi chị cho hay: Cái ngu tổng thể là không phải mua cho chị mà mua hộ bố mẹ, bây giờ ngại và xót ruột.
Một cách cụ thể hơn, chị nói: “Cái ngu chi tiết như sau: Hồi Nam Cường bán CT7D mình cũng hăm hở xin nghỉ làm để đi bốc thăm. Bốc hết lượt mình chả trúng căn nào. Thế rồi còn đâu 2-3 căn có người trúng nhưng không lấy, mình lao vào nhận mua cùng 3-4 người nữa. Mình nghe nhà đầu tư dụ dỗ nên muốn lấy căn 2504 cho mát, thế là phải bốc thăm lần nữa, trúng thăm, lúc đấy thấy vui lắm, bây giờ thấy sao mà ngu thế. Tầng cao, giá trên 25 triệu/m2″. Kết thúc ý kiến, chị Anh xung phong “Mình xin tranh danh hiệu ngu nhất Dương Nội”.
Ý kiến của chị Anh vừa lên facebook đã nhận được bình luận ào ào của hàng chục khách hàng khác và ai cũng nhận mình là người… ngu hơn. Khách hàng Nguyen Duc Ninh Hoa viết: “Em còn ôm 2 căn ở CT7D cơ các bác, lại còn mua lại sau khi bốc thăm, chênh mỗi căn 50 triệu. Nếu tranh danh hiệu này thì em phải là người ngu nhất mới phải”. Không chịu thua, khách hàng Doan Ngoc Cuong mua căn hộ ở tòa CT8D quả quyết: “Em mua giá gốc là 1.030USD rồi, tính cả t.iền chênh mới có hơn 21 triệu/m2 thôi, em mà không xếp vào hàng ngu nhất thì còn ai nữa”.
Chị Phùng Bảo Anh chua chát: “Tôi khiêm tốn mua có 26,5 triệu/m2 thôi. Khi mua xong, ra khỏi cổng có người trả chênh ngay 50 triệu đồng mà đâu có bán. Thế mới là ngu toàn tập chứ!”. Tương tự chị Bảo Anh, anh Nguyễn Thanh cũng bắt được thăm mua căn hộ với giá cao chót vót, có 4 người quây quanh anh hỏi mua lại nhưng mặt anh vênh lên: “Em mua để ở, không bán”. Giờ thì anh mới thấy mình đúng là “ngu lâu”. Bạn Nguyen Q lại phân trần: “Hồi ấy mình bốc thăm 4 lần, trúng căn tầng 4 và tầng 14. Người quen gạ mãi mới bán cho họ căn tầng 4 lấy 30 triệu t.iền chênh, giữ lại tầng 14 ở cho mát. Bây giờ cứ gặp nhau là người quen lại kêu ca, lại còn “nói mát” nữa. Sốt cả ruột!”.
Khách hàng Trần Đăng Hưng thì quả quyết, các trường hợp trên chưa thể tranh danh hiệu quán quân của giải… ngu nhất được. Theo anh, nhiều người – trong đó có anh – phải trả t.iền chênh đến cả trăm triệu chỉ để lấy suất mua, thế mới là đại ngu. Để minh chứng cho cái sự đại ngu của mình, khách hàng Doãn Thủy trình bày chi tiết: “Mình cũng bị mua chênh 100 triệu, tầng 20 giá trong hợp đồng là 26 triệu/m2, tính cả t.iền chênh, giá nhà lên đến 27,5 triệu/m2, chưa kể các lần nộp phạt do chậm thanh toán theo tiến độ. Cộng t.iền lãi suất từ năm 2010 đến giờ thì đúng là… ngu nhất còn gì”…
Trang Facebook của những người tham gia dự giải “Đại ngu”.
Video đang HOT
Vì sao lại ngu?
Cứ như vậy, rất nhiều khách hàng mua chung cư CT7 và CT8 Dương Nội của Tập đoàn Nam Cường tranh nhau danh hiệu mình ngu nhất. Theo họ, yếu tố chính của cái sự ngu là ở giá cả. Thời điểm tháng 11.2010 – khi thị trường bất động sản đang ở đỉnh cao, Nam Cường nổi lên như một hiện tượng trong việc bán hàng. Khi đó, hàng trăm người xếp hàng mỗi ngày chờ chực chỉ mong mua được một căn hộ. Để có thể mua, mỗi người phải đặt cọc 100 triệu đồng, sau đó bốc thăm quyền mua căn hộ. Rất nhiều khách hàng chầu chực cả tuần mà không thể may mắn mua được một căn. Tình trạng chen lấn, xô đẩy, tranh giành diễn ra hàng ngày ở sàn giao dịch.
Theo khách hàng Tạ Tú, khi đó có mấy người tranh nhau quyền mua dẫn đến xô xát bị bảo vệ Nam Cường đuổi cả ra ngoài. “Bây giờ biết đâu họ đang uống bia, bắt tay nhau thầm cảm ơn ông bảo vệ, còn mình tử tế thì thế này đây” – anh Tú đùa như mếu. Một khách hàng khác cho hay, hôm bốc thăm quyền mua căn hộ, khi máy đếm t.iền bị hỏng, nhân viên Nam Cường đã bắc loa thông báo: “Ai có thể sửa được máy đếm t.iền thì được ưu tiên vào bốc thăm”…
Thời điểm đó, Nam Cường mở bán đợt nào là người mua tranh nhau mua hết. Giới đầu tư “lướt sóng” thì bán ngay kiếm chênh lệch từ 50 đến 100 triệu/căn, người có nhu cầu ở thực thì hí hửng mừng vui vì “mua được giá gốc”. Có người thì mua rồi để đấy, hy vọng giá cao lên đến 30 – 35 triệu/m2 rồi mới bán. Ai ngờ, càng chờ giá càng xuống. Cho đến hôm nay, khi các blok CT8 đã đưa vào sử dụng, các blok khác ở CT7 gần hoàn thiện thì giá giao dịch dao động từ 13 – 15 triệu/m2. Có người chấp nhận bán lỗ sâu tới 12 triệu/m2.
Theo anh Nguyễn Thanh Sơn – nhân viên giao dịch bất động sản, có chị đã nộp cho Nam Cường hơn 900 triệu, nay không còn t.iền để theo tiếp, đành bán cắt lỗ. Sau khi bán với giá chỉ bằng một nửa lúc mua, cộng với t.iền phạt do nộp chậm, chị ngậm ngùi cầm lại chưa đầy 100 triệu để “không bao giờ còn phải dây dưa với bất động sản”.
Tinh thần AQ để thoát… ngu
Nhiều người khi tiếp chuyện phóng viên hoặc bày tỏ chính kiến trên các diễn đàn xã hội thì đành lấy “tinh thần AQ” để “cố mà vui”. Anh Lê Diễn đúc kết: “Thời thế chẳng biết thế nào mà nói! Thực ra thì chẳng ai dại hơn ai cả”. Chị Nguyễn Thị Thanh An thì tỏ ra am hiểu: “Ngu hay không cũng chỉ là tương đối. Cứ nhìn bao nhiêu dự án khác xuống t.iền rồi mà nhà vẫn nằm trên giấy thì chẳng biết ai ngu hơn. Mình ngu nhưng còn may là có nhà mà ở”. Chị Doãn Thủy nói: “Mình cũng luôn tự nhủ là mình ngu dại. Dù sao cũng phải ghi nhận Nam Cường siêu giỏi về khoản quảng cáo này”.
Rất nhiều người tự trào về cái ngu của mình. Anh Bùi Xuân Thiên – một cư dân CT8 tếu: “Thì trước kia, nước mình từng có tên là Đại Ngu nghĩa là niềm vui lớn còn gì. Bây giờ mình cũng nên “đại ngu” đi mà sống chứ trách ai bây giờ”. Chị Nguyễn Thanh Thảo thì tìm ra lối thoát khỏi nỗi ám ảnh ngu muội bằng cách “không thèm nhìn về quá khứ nữa”. Còn chị Nguyễn Vũ Nguyệt Anh thì tự luyện nội công thâm hậu đến mức “chai cả lòng rồi, xát muối không thấy xót. Thế mới vui!”.
Rất nhiều cư dân Dương Nội đồng tình mở cuộc thi “Đại ngu” xem ai là người ngu nhất. Bạn có tên Nghệ Nhân đề nghị trên facebook: “Do số lượng thí sinh dự cuộc thi “Đại ngu” ngày một nhiều, tôi đề nghị trao thật nhiều giải cho đỡ thiệt thòi. Ví dụ có các giải: Tuyệt đại ngu, Ngu gây hậu quả nghiêm trọng nhất, Ngu có gương mặt khả ái nhất, Ngu có triển vọng đỡ ngu nhất, Ngu mặc b.ikini đẹp nhất”.
Chị Nhật Anh thì đề nghị thêm các giải: Ngu đại gia nhất, Ngu cống hiến, Ngu nhân đạo nhất, Ngu hoành tráng nhất. Cũng theo Nghệ Nhân, cần phải đặt tên cho cái giải cao nhất là “Ngu mà vẫn chưa biết mình ngu”. Còn theo anh Trần Đăng Hưng thì: “Hôm nào trao giải, mời Chủ tịch HĐQT Tập đoàn Nam Cường là bà Nguyễn Thị Ngà đến trao giải cho nó hoành tráng”…
Giá như bong bóng bất động sản chưa vỡ, ai cũng có thể đẩy giá bán kiếm lời thì rồi ai cũng thành thông thái. Có câu chuyện tranh nhau danh hiệu “Đại ngu” trên cũng chỉ tại… bong bóng mà ra.
Theo Dantri
Nghệ nhân tây nguyên bí ẩn và… ẩn bí mật
Đời sống tinh thần của người Tây Nguyên tưởng như rất đơn giản hoang sơ nhưng té ra nếu đi sâu tìm hiểu lại rất nhiều điều kỳ bí. Chính cái bí ẩn của thế giới tâm linh ấy khiến cho văn hóa bản địa nơi này có rất nhiều điều để nghiên cứu, khám phá. Làm sao có thể lý giải được những người dân tộc mù chữ, trông rất hiền lành chất phác thật thà kia có thể chứa trong bụng mình hàng chục cái trường ca cổ, có cái dài đến hàng chục đêm, hàng mấy chục cuốn băng theo cách tính của các nhà sưu tầm văn hóa dân gian.
Nghệ nhân Y Nul (bên trái) ở xã Ea Kênh (Krông Pak) là một trong những người thuộc nhiều sử thi Êđê trên địa bàn Dak Lak hiện nay
Mà không chỉ nhớ, họ còn diễn rất hay, một mình một sân khấu bằng chiếc chiếu là cùng, câu chuyện có bao nhiêu nhân vật thì họ có thể đóng vai bằng ấy nhân vật, cả bằng giọng hát kể và vũ đạo với đạo cụ chỉ là đống lửa và cái bức vách tường bằng le và nghệ nhân thì chỉ nằm hoặc nửa nằm nửa ngồi. Những người như thế ngày xưa thường mỗi làng chỉ một, nhưng bây giờ đang hiếm dần, thậm chí rất hiếm. Hay ngôi nhà rông, thường thì mỗi làng Tây Nguyên xưa đều có một cái, và không phải ai cũng có thể chỉ huy để làm được nhà rông. Các ông thợ mộc dưới xuôi khi được phong thợ cả là họ đã rất chuyên nghiệp, trải qua thực tiễn rất nhiều, còn nghệ nhân nhà rông, có khi cả đời họ chỉ được làm một cái. Thế mà nói theo ngôn ngữ của các kỹ sư xây dựng, các kiến trúc sư được học hành bài bản bây giờ, các ngôi nhà rông được làm xét về yếu tố kỹ thuật, chuẩn không cần chỉnh.
Nhà rông thường là được làm ở nơi cao nhất của làng, nơi gió Tây Nguyên thổi mạnh nhất, thường xuyên lồng lộng, thế mà không có các vật dụng hiện đại như sắt thép đinh bù loong... phương tiện chỉ là dao rựa và rìu, ngôi nhà rông với gỗ và tranh tồn tại ngạo nghễ như chiếc rìu lộn ngược giữa trời xanh bất chấp nắng mưa gió bão. Các kỹ sư xây dựng còn tính rằng các tỉ lệ của nhà rông rất chuẩn chứ nếu không chả cần gió bão nó cũng sẽ tự sập vì chính trọng lượng của nó. Thế mà chỉ một tay nghệ nhân mù chữ, cả đời chưa bước qua giọt nước làng, toàn ước lượng bằng mắt và bằng một lời dẫn nào đó từ một cõi nào đó chứ như đã nói, họ làm gì có kinh nghiệm, ngôi nhà rông cao vút trở thành biểu tượng của sức mạnh Tây Nguyên và là biểu trưng của văn hóa Tây Nguyên.
Sau này chúng ta ồ ạt đưa các nhà rông văn hóa tôn bê tông xi măng vào thay thế, vừa làm hỏng toàn bộ bản sắc của ngôi làng Tây Nguyên, làm biến mất sự hài hòa, vừa làm lụt tay nghề của các nghệ nhân. Bởi như đã nói, nghệ nhân làm nhà rông rất hiếm, theo quan niệm, đấy phải là những người được Yang tin tưởng, ban cho bí quyết. Bây giờ đưa mấy ông thợ xây hạng bét vào xây nhà rông văn hóa đồng loạt, sơn xanh đỏ tím vàng chả cần tỉ lệ kích thước, chả cần màu sắc tâm linh, yếu tố bí ẩn mất đi, nhà rông ấy phơi ra dưới nắng chả có ai lên, và nó tự hỏng.
Cũng chả phải tự nhiên mà trên nóc các nhà rông lại có các biểu tượng rau dớn, mặt trăng mặt trời... nó có lý của nó cả. Rồi trong nhà rông có gói vật thiêng, có cái thiêng liêng mà con người chỉ được công nhận chứ không thắc mắc, không giải thích. Nhà rông vì thế nó vừa gần gũi nhưng lại vừa thiêng liêng. Tưởng chừng ai lên cũng được nhưng té ra không phải, nó có luật lệ của nó dù nó là nhà chung của làng. Và cũng bởi vì thế nên khi có việc làng người ta toàn cúng ở cây nêu trước sân nhà rông. Bởi cây nêu và cái nóc nhà rông kia chính là nơi "trung chuyển" giữa thế giới thần và người, mất đi yếu tố ấy nhà rông chỉ còn là cái xác không hồn.
Tượng mồ cũng thế. Tôi đã chứng kiến sự kinh ngạc của các nhà nghiên cứu nổi tiếng như giáo sư Từ Chi, Ngô Văn Doanh... cũng như sự thán phục từ các họa sĩ điêu khắc đương đại trước một thế giới tượng vô cùng sống động trong những khu nhà mồ. Chỉ có rìu và con rựa, họ biến những cây gỗ chặt từ rừng về thành những pho tượng có hồn với rất nhiều sắc thái biểu cảm đặt xung quanh khu mộ để rồi... bỏ đi. Thế mà tượng mồ lung linh sống động, mà mang trong nó cả nhân gian dằng dặc, mà toàn bộ thần thái đời sống, toàn bộ tình cảm của người sống hiển hiện trong đó. Họ không coi đấy là những tác phẩm nghệ thuật, đơn giản là họ trải lòng mình vào những phiến gỗ ấy, họ "cử" những pho tượng ấy, thay họ đi theo người c.hết để hầu hạ người c.hết, bầu bạn với người c.hết. Những pho tượng làm kinh ngạc người hôm nay ấy, chỉ một lần duy nhất được chiêm ngưỡng là hôm làm lễ pơ thi (bỏ mả) rồi sau đấy là mặc gió mưa cho đến lúc mục. Không phải ai trong làng cũng có thể làm được tượng. ồn rằng Yang nhập vào ai người đó mới làm được, và cũng không phải lúc nào cũng có thể làm, mà phải đúng lúc xuất thần nhất, lúc mình không còn là mình nữa, mới bắt tay vào làm. Các nghệ nhân săn voi (gru) cũng thế, có dịp tôi xin trình bày vào dịp khác...
Một sáng đẹp trời, toàn bộ thanh niên trai tráng trong làng được huy động đi chặt cây. Phải là những cây cổ thụ trong rừng nguyên sơ. Từng cây được tập kết về một khu đất trống, thường là gần khu mồ. Rồi lại cũng một ngày đẹp trời nào đó, nghệ nhân, phải gọi họ là siêu nghệ nhân, sau khi dọn mình, bắt đầu ra tay. Nhiều nhất là hình người ngồi ôm mặt trong dáng của bào thai, hình trai gái giao hoan, hình bộ phận s.inh d.ục nam nữ, hình chim, khỉ vân vân. Ngày này sang tháng khác, bao giờ tượng mồ đủ thì lễ pơ thi mới bắt đầu...
Ngôi nhà mồ cũng là một đặc sắc kiến trúc Tây Nguyên. Với rất nhiều hoa văn tinh xảo từ trên nóc xuống mái đến hàng rào xung quanh, nó vừa ấm cúng vừa gợi lên sự xa ngái. Các tượng mồ được chôn xung quanh ngôi nhà mồ. Nên nhớ, điều trác tuyệt là ở chỗ, tất cả những gì đẹp đẽ tinh xảo đến rợn ngợp kia, sau lễ bỏ mả là sẽ bỏ luôn, mặc nắng mưa, mặc mối mọt, người sống không bao giờ quay lại nữa, tác giả của nó, nghệ nhân siêu đẳng kia cũng không một chút luyến tiếc. Tài hoa của họ, người c.hết và Yang đã chứng kiến hôm bỏ mả rồi.
Chỉnh chiêng cũng là một bí ẩn nữa của nghệ nhân. Người đương thời hay gọi là lên dây chiêng nhưng có lẽ dùng chỉnh chiêng đúng hơn. Người Tây Nguyên phần nhiều là mua chiêng về dùng, và bản thân những người đúc chiêng thì không biết chỉnh âm thanh chiêng. Mà chiêng mua về muốn dùng được thì phải chỉnh. Thế là ở các làng Tây Nguyên xuất hiện các nghệ nhân chỉnh chiêng.
Nghệ nhân cồng chiêng tây nguyên
Bằng khả năng trời cho, họ nghe tiếng chiêng, rồi chỉ bằng một tấm chăn đặt dưới để đỡ chiêng, một chiếc búa nhỏ cỡ ngón tay cái đầu nhọn đầu tù, họ gõ theo một linh cảm đặc biệt, gõ theo vành chiêng, cứ thế lần lượt từng cái cho đến khi cả dàn chiêng thành một thể. Tôi có dịp tháp tùng nhiều nhạc sĩ nghiên cứu âm nhạc cồng chiêng, và đến màn chỉnh chiêng, nhiều ông chắp tay... vái các nghệ nhân.
Và bởi thế nên các nghệ nhân chỉnh chiêng rất hiếm, có khi cả vùng rộng lớn cỡ nửa tỉnh mới có một vị. Một thời gian dài cồng chiêng bị cất nhiều hơn chơi, bán nhiều hơn giữ, nên các nghệ nhân càng mai một. Có một ông ở huyện Krông Pa, Gia Lai nhưng thường xuyên được vời qua các huyện ở ăk Lak để hành nghề, muốn gặp ông này khó hơn gặp... Yang. Vừa rồi sau khi UNESCO công nhận không gian văn hóa cồng chiêng là di sản văn hóa phi vật thể thì việc phát huy chiêng có vẻ được lưu ý hơn. Có vài cuộc thi chỉnh chiêng, vài lớp dạy chỉnh chiêng... nhưng theo chúng tôi, đấy mới là phần vỏ, phần hình thức, cái bí ẩn bên trong mới là điều kiện tiên quyết, mới là quan trọng, bởi, bây giờ nếu giao cho chỉ một ông thợ mộc thôi, một ngày ông ta có thể đẽo được một cái tượng mồ rất đẹp, trơn tru nhẵn nhụi, đ.ánh bóng quang dầu nữa... nhưng rõ ràng cái hồn cái cốt của tượng không có. Cũng như thế, hàng loạt nhà rông được thiết kế cẩn thận, rồi thợ người Kinh lành nghề dựng lên, nhưng nó cứ trơ trơ vô cảm.
Thì ra cái bí ẩn nghệ nhân, cái phần mờ nhòe trong thế giới tâm linh ấy, cái không rành mạch không lý giải ấy... nó là một phần của đời sống tinh thần Tây Nguyên. Cuộc sống nhờ thế mà thi vị hơn, xốn xang bí ẩn hơn, khát khao hơn và nhiều hy vọng hơn. Cũng như tình yêu ấy, ai chả biết, ai chả trải qua, nhưng vẫn bắt con người tự nguyện lao đao khốn khổ...
Nghệ nhân Y Lon Nie đang chỉnh chiêng
Và bởi thế nên, nói rộng ra, văn chương nghệ thuật luôn song hành cùng con người, tồn tại cùng con người dù cho bất kỳ hoàn cảnh nào, cho dù cuộc đời có đ.au đ.ớn đến đâu, đói khổ đến đâu, bởi nó biết cách nâng đỡ và an ủi con người, nó cho con người hy vọng...
Thế nhưng, những người làm nên bí ẩn ấy, những nghệ nhân dân gian ấy, đang ngày càng thưa đi, dù chúng ta đã có rất nhiều chính sách để bảo vệ và tạo điều kiện cho họ. Có rất nhiều lý do, cả chính đáng và phi lý để họ ngày một thưa vắng. Họ đã bí ẩn xuất hiện và rồi bí ẩn... mất đi.
ể một ngày, những người có trách nhiệm phải đốt đuốc tìm nghệ nhân, và thậm chí, mở lớp... dạy nghệ nhân.
Theo vietbao
Chuyện kể về bức tượng Bác Hồ bằng đồng đầu tiên Hơn một năm sau ngày Bác mất, nhà điêu khắc Lê Qùy đã nảy ra ý tưởng đúc tượng Bác Hồ bằng đồng. Chỉ sau hai tháng miệt mài, các nghệ nhân làng Chè Đông đã cho ra đời tác phẩm. Làng Chè Đông, xã Thiệu Trung, huyện Thiệu Hóa, tỉnh Thanh Hóa là ngôi làng nổi tiếng với nghề đúc đồng từ...