Chuyện lạ đời: Chồng ở với bố mẹ đẻ, thuê nhà trọ cho vợ con ở riêng, cả tháng chu cấp vỏn vẹn 1 triệu
Một câu chuyện đủ bóp nghẹn bất cứ trái tim người vợ, người mẹ nào, bởi ai mà tin được có người chồng như thế.
“Mọi người cho em hỏi: 1 người chồng, 1 người cha mà thuê nhà cho vợ con ở, còn mình thì về ở với bố mẹ đẻ. 1 ngày chỉ ở với vợ con 1 – 2 tiếng đồng hồ, đêm hôm vợ con ốm đau gọi không được.
T.iền lương đi làm đưa mẹ, vợ ở nhà trông con đưa được 1 triệu/tháng. Người như vậy có phải đàn ông không? Em nghĩ chắc không dựa được nổi nữa nhưng sợ con không có bố. Mọi người cho em lời khuyên với ạ”.
Đó là lời tâm sự tuy ngắn nhưng chứa đầy đắng cay của bà mẹ trẻ tên M.D trên một hội nhóm kín dành cho team bỉm sữa. Không biết các ông chồng đọc được sẽ nghĩ gì, nhưng chị em thì thương M.D đến ứa gan.
Câu chuyện lạ lùng xót xa đang được nhiều người quan tâm bàn luận.
Mẹ Bông Lau bình luận: “Rõ ràng là chồng của bạn không coi vợ ra gì, lại còn bám váy mẹ, quá tồi không còn gì để nói”.
Thao Vo tiếp lời: “Chồng đã bạc bẽo vô tâm vậy thì bế con về bên ngoại mà ở, tội gì đi ở trọ lủi thủi mỗi 2 mẹ con, ốm đau lỡ làm sao biết kêu ai”.
Hàng trăm người khác thì tỏ ra bức xúc, hỏi M.D vì sao mà lại chịu ở riêng như thế, liệu gia đình bên chồng có vấn đề gì không? Hay là do chính bản thân M.D có đ.iểm gì thiếu sót nên mới bị nhà chồng hắt hủi thế?
Trước những thắc mắc dồn dập ấy, M.D lên tiếng trả lời rằng: “Bố mẹ chồng 60 t.uổi rồi, nhà còn ông anh chồng chưa vợ. Bà không thương con cháu đâu, con trai bà đi viện mà bà c.hửi cả buổi”.
Video đang HOT
Rất nhiều mẹ bỉm sữa tỏ ra phẫn nộ thay cho người vợ tội nghiệp.
Bà mẹ trẻ tội nghiệp cũng chia sẻ thêm, trước khi bị ở riêng thì cô đi làm cả ngày, về nhà mệt lấy đâu ra hơi sức cãi nhau gây sự với chồng, chỉ có bố mẹ chồng hay kiếm cớ mắng mỏ.
Chồng cô nghe bố mẹ nên quyết đưa vợ con ra khỏi nhà, ở càng xa càng tốt. Lúc cưới nhau thì đón rước rình rang, giờ đứa con ra ràng thì bị coi như vợ lẽ, có ai khổ sở éo le như D. không cơ chứ. Đến người dưng còn tử tế hơn!
Bố mẹ chồng đã không tâm lý, lại đen đủi vớ phải người đàn ông hèn, nên có người đã mắng M.D gay gắt với hi vọng cô sớm tỉnh ngộ: “Đừng bao giờ nói câu sợ con không có bố nhé! Lấy chồng là để nhờ vả, dựa dẫm chồng, lấy làm chỗ dựa cả đời, mà chồng lại như thế.
Thử hỏi bố kiểu vậy để làm gì? Bố như thế đã tròn trách nhiệm chưa mà cần có bố? Nói thật nghe bạn nói sợ con không có bố mà mình thấy bực ý.
Chồng cư xử như thể đến thăm nom cho có xong vội vàng bỏ đi luôn để tránh tà vậy. Trên đời thật lắm loại đàn ông tồi!”.
Là chính cung mà bị đối xử lạnh nhạt như vợ lẽ, có người phụ nữ nào chịu đựng được (Ảnh minh họa)
Có lẽ là M.D cũng yếu đuối như bao người phụ nữ khác thôi, nên cũng không trách được khi chị sợ nghĩ đến chuyện bỏ chồng.
Dù nhiều người cực lực khuyên cô nên thẳng thắn nói chuyện với gia đình chồng, giải tỏa hết ấm ức trong lòng và giải phóng mình khỏi cảnh nhục nhã khổ sở như vợ lẽ.
T.iền không đủ ăn giường nằm không đủ ấm, còn chẳng được chồng hỏi han quan tâm.
Không biết rằng M.D có chịu lắng nghe hết những lời khuyên giúp đỡ của hội chị em hay không, bởi tình cảnh như cô tuy không đến mức c.hết đói, chồng cạn tàu ráo máng, nhưng 1 triệu 1 tháng để nuôi 1 đ.ứa t.rẻ đang lớn, còn thêm cả người mẹ cần khỏe mạnh để chăm sóc cho con, liệu có phải còn tệ hơn nhà tù?
Mong rằng các ông chồng có thể đọc được lời tâm sự chua xót của chị D. để nhìn lại cách đối xử với chính gia đình mình.
Theo Helino
Nằm viện vì bệnh nặng hơn 1 tháng, mẹ chồng chẳng một lần thăm hỏi chỉ vì lý do này
Tôi tựa vào cửa, mắt mờ, tai như ù đi. Tôi định mở cửa vào nhà mà chẳng đủ can đảm. Giờ tôi biết phải làm sao đây?
Tôi với chồng học cùng lớp đại học, chúng tôi đến từ 2 tỉnh khác nhau. Gắn bó với nhau được 3 năm chúng tôi mới tổ chức đám cưới. Thấm thoắt đã 10 năm kể từ ngày chúng tôi đã về một nhà. 10 năm đó, tôi sinh liền 3 cô con gái đáng yêu, biết nghe lời. 10 năm đó, tôi chẳng mấy khi được sống cho bản thân mình và cũng chỉ có thể trở về thăm bố mẹ đẻ vài lần mà thôi. Nhưng có lẽ chẳng phải riêng tôi, phụ nữ ai cũng vậy.
Mấy tuần nay, tôi ho nhiều, sốt cao. Tôi tự mua thuốc ở hiệu thuốc uống nhưng không khỏi. Tôi nghĩ chắc do thời tiết nóng bức, lại làm việc quá áp lực nên tôi đổ bệnh. Tôi chủ quan nghĩ chẳng có gì nghiêm trọng nhưng sau 1 tuần các triệu chứng chẳng hề thuyên giảm. Đi khám tôi điếng người khi bác sỹ yêu cầu nhập viện gấp vì viêm phổi.
Trong thời gian tôi nằm viện, chồng tôi vừa đi làm, vừa lo lắng cho các con vừa chăm sóc tôi trong bệnh viện. Khoảng thời gian đó, tôi thấy anh gầy đi nhiều. Nhìn thấy làn da sạm đen, nếp nhăn xô đi xô lại trên gương mặt chồng, tôi thương anh vô cùng.
Tôi với chồng thống nhất sẽ không nói với mọi người về bệnh tình của tôi vì không muốn cả nhà lo lắng. Tuy nhiên, tôi đã nằm viện 2 tuần mà bệnh chẳng đỡ, sợ một mình chồng chẳng lo được cho cả nhà nên tôi gọi cho mẹ chồng nhờ bà chăm sóc cho các cháu giúp chúng tôi.
Thế nhưng, từ khi mẹ chồng tôi lên Hà Nội, chẳng một lần nào bà thèm ngó ngàng tới con dâu, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng chẳng có. Nếu không phải vì tôi gọi về hỏi thăm tình hình, thì tuyệt nhiên bà chẳng liên lạc. Điều đó khiến tôi cũng chạnh lòng.
Tôi không giận mẹ chồng, chỉ cảm thấy buồn tủi. Sau khi cưới, mối quan hệ của tôi với nhà chồng khá hòa thuận. Tôi tuy không được xinh đẹp, giàu sang nhưng tính cũng cẩn thận, hay lam hay làm. Tuy nhiên, tất cả thay đổi từ khi tôi sinh đứa con gái đầu, con gái sau và rồi con gái út. Thời điểm đó, mẹ chồng tôi đã khuyên tôi đi canh trứng, đi xem bói, đi thắp hương ở nhiều nơi nhưng tôi vẫn không thể sinh được một đứa con trai như nhà chồng mong ước. Bà thường nói bóng nói gió nhắc nhở chuyện tôi sinh con trai khiến lòng tôi quặn thắt.
"Nhà bà Hải sướng thế, con dâu đẻ liền 2 thằng con trai dễ như không"
"Thời buổi này mà không có đứa con trai thì làm bao nhiêu cũng chả có ích gì, đến c.hết chẳng có ai hương khói". Mỗi lần nghe vậy tôi luôn cảm thấy bị tổn thương nhưng chưa bao giờ dám nói với chồng vì tôi biết anh cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Vì mong có cháu trai, mẹ chồng muốn chồng tôi đi... gửi con. Ảnh minh họa
Sau hơn 1 tháng điều trị, cuối cùng bệnh tình của tôi đã thuyên giảm, bác sỹ cho phép tôi xuất viện để tiếp tục theo dõi, điều trị tại nhà. Hôm đó, tôi tự bắt xe taxi mà không nói cho chồng biết. Vừa xách túi đồ vào nhà, tôi nghe thấy mẹ tôi đang to tiếng với chồng tôi trong sân.
"Tao việc gì phải vào chăm vợ mày. Tao vào viện chăm thì ai lo cho 3 con vịt nhà mày đây? Ngày xưa tao bảo lấy cái Ngân ở làng bên thì giờ 2 đứa con trai rồi. Giờ mày phải nghe mẹ, đi sang làng bên có người đàn bà lỡ dở đó, gửi lấy đứa con. Mẹ nói chuyện với người ta rồi. Chứ vợ mày ốm như thế, dùng nhiều thuốc thế chẳng biết sau có đẻ được nữa không, trông mong được gì", mẹ chồng tôi nói.
"Mẹ nói gì thế, Thu nó vẫn là vợ đường đường chính chính của con. Con không làm thế được", chồng tôi nói.
Tôi tựa vào cửa, mắt mờ, tai như ù đi. Tôi định mở cửa vào nhà mà chẳng đủ can đảm. Giờ tôi biết phải làm sao bây giờ?
Theo Danviet
Coi thường thông gia, mẹ chồng đãi món canh ngao thối ngày gặp mặt khiến nàng dâu tức giận hủy hôn Khi bát canh ngao thối được bê ra, Ngọc đã thấy khó chịu. Nhưng khi mẹ chồng tương lai mở lời, cô dứt khoát không nhịn thêm được nữa mà đùng đùng nổi giận, quyết định hủy hôn. Bà Phương vẫn quyết cấm cản Huy và Ngọc tới cùng nhưng cả hai vẫn bất chấp đòi cưới. Thậm chí, Huy - con trai...