Chuyện hai chúng ta trở thành chuyện ba người
Với anh lúc nào cũng chỉ cho phép tồn tại chuyện hai người. Cho nên khi có chị ấy thì không còn…em nữa…
Thật ra thì từ hai người trở thành ba người em cũng…không đến nổi khó chấp nhận lắm. Thật đấy. Dù gì thì ba người giờ em cũng đã quen như thế.
Đối với em là chuyện ba người, đối với anh chỉ là chuyện giữa anh và chị ấy. Chỉ hai người các anh thôi nên anh chẳng cảm thấy có gì lạ và có gì khó khăn cả. Phải không anh?
Ừ thì cũng có gì đâu. Vì với anh em đã là quá khứ, vì giữa hai chúng ta tình yêu không còn. Anh và chị ấy đang yêu nhau điều đó cũng đâu sai.
Em chẳng biết phải nói gì nữa. Em chỉ muốn im lặng và an an ổn ổn sống tiếp những ngày tháng còn lại…không có anh. Em cũng chưa trông mong một ngày nào đó gần nhất sẽ có người nắm tay em đi tiếp – không phải anh. Em chưa từng nghĩ và cũng chẳng hy vọng vào một ngày sớm mai nào đó anh xuất hiện và nói “anh nhớ em “.
Em thật sự đang cố học cách quên, học cách mạnh mẽ đó anh. Tuy vẫn chưa làm được nhưng em tin mình sẽ có ngày có thể…quên những gì cần quên và bắt đầu lại từ đầu. Em đã thôi nhung nhớ nhiều và thôi mơ về anh. Tất cả những gì thuộc về anh em đã có thể dằn lòng vào kỷ niệm. Cất giữ cho riêng tim em. Cố gắng thôi không nghĩ đến anh, nhớ những ngày tháng hạnh phúc kia.
Nhưng hôm nay vô tình em gặp chị ấy anh à. Em đã gặp người con gái anh yêu – không phải em. Chị ấy thật xinh, thật giỏi giang. Em cứ như một con ngốc nhìn theo chị ấy mãi cho đến khi người đi mất hút. Vẫn còn nhìn. Chị ấy không biết em, có lẽ anh không nói nên chị ấy có thể cười vui vẻ nhờ em tư vấn chọn mua áo cho bạn trai.
Em quên nói với anh khi mình chia tay em tìm niềm vui vào trong công việc. Và giờ em đang làm nhân viên bán hàng trong một trung tâm mua sắm. Không biết có phải do có cùng một người yêu hay không mà cả em và chị ấy đều có những suy nghĩ gần giống nhau.
Mới hôm trước nhìn chiếc áo màu xanh coban nhạt em đã nghĩ sẽ rất hợp với anh. Em đã tần ngần đứng ngắm nó rất lâu suy nghĩ thử xem anh mặc vào sẽ thế nào nhưng rồi em lại tự cười mình hâm. Giờ em lấy tư cách gì để mua áo cho anh. Và hôm nay chị ấy lại hỏi em:
- “Anh ấy cao 1m8, da hơi ngăm mặc áo này hợp không em?”
Làm sao có thể không hợp khi đó là chiếc áo em muốn mua cho anh nhưng chẳng còn cơ hội. Giờ đây em chỉ có thể tặng cho anh trong suy nghĩ của riêng em vì anh đã có người lo cho anh những thứ như thế thay em.
Chuyện hai chúng ta trong trái tim em giờ đã trở thành chuyện ba người. Có em, anh và chị ấy. Em có thể không vui nhưng anh lại đang hạnh phúc. Đã có từng lúc em nghĩ thôi mình cứ căm ghét đi, cứ chửi rủa và hận đi nhưng rồi…em lại làm không được chỉ vì em còn…yêu anh. Yêu cả trong suy nghĩ lẫn trái tim cứ như thể tình yêu của chúng ta chưa bao giờ tan vỡ.
Em thật cố chấp.
Em không chấp nhận việc anh ra đi và chị ấy là người thứ ba thay thế em bên anh. Em chỉ có thể chấp nhận chuyện hai chúng ta trở thành chuyện ba người. Ít ra như vậy em còn một chút gì đó…liên quan đến anh thay vì cắt đứt tất cả.
Video đang HOT
Em đúng là một con hâm…đến bao giờ em mới thôi ngớ ngẩn đây?
Vì tất cả những thứ này là do em tự suy diễn, tự nghĩ ra để an ủi bản thân trong những ngày dài cô độc một mình. Em cứ như một nhành Lan yếu ớt oành mình vì gió sương và mỏng manh đến nổi sẵn sàng chia lìa đất mẹ bị gió cuốn đi vào một vùng trời nào đấy xa xôi.
Chuyện hai người hay chuyện ba người thì có gì khác đâu.
Em vẫn mất anh đấy thôi. Đó là sự thật không bao giờ có thể thay đổi được. Em ngớ ngẩn thật đấy. Cứ tự đánh lừa bản thân để rồi đến khi nhìn thấy chị ấy tim em lại bàng hoàng, nhức nhối. Em cũng chỉ muốn lặng lẽ tưởng tượng mà sao khó khăn đến vậy.
Anh đến đón chị với nụ cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Anh đưa bàn tay to lớn, ấm áp ấy nắm chặt tay chị giúp chị vững tin hơn về cuộc đời. Anh mắng yêu chị, hôn nhẹ lên môi chị chốn đông người khiến chị ngại ngùng. Tất cả những việc đó…anh từng làm với em. Em cũng từng được như thế với người đàn ông yêu em.
Đã từng…chứ không phải là mãi mãi…
Những gì tốt đẹp thì sẽ không bao giờ tồn tại lâu dài…
Vì sao thế???
Vì về bản chất. Hoa đẹp là hoa có độc, tình yêu đẹp thường tiềm ẩn nhiều đau thương mà chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu.
Và vì yêu thương làm ta lớn lên và đau đớn là cách giúp con người ta trưởng thành nhanh nhất. Có đau, có gục ngã mới mau đứng vững bằng chính đôi chân của mình.
Thật ra trong tình yêu cứ nghe đến ” ba ” là đã không còn gọi là chuyện hai người nữa. Tình yêu vốn không thể chia sẻ và tội nghiệp với bất cứ ai. Trong tình yêu ai cũng ích kỷ cho riêng mình, muốn chỉ mình bản thân được quyền sở hữu mà thôi. Ai dám can đảm đem tình yêu của mình san sẻ cho người khác dù người đó có tốt đến cỡ nào.
Đã là ” ba ” thì tình yêu đó không thuộc về riêng chúng ta nữa.
Em phải cố gắng học cách chấp nhận tình yêu của mình đã không còn dù có yêu anh, nhớ anh đến thế nào.
Sài Gòn đầy gió, cứ như thể sắp có bão, mây đen kịt và bụi tung mù mịt. Em đưa tay che mắt ngăn cho bụi không bay vào.
Bụi chưa chạm mắt nhưng nước mắt em đã rơi rồi.
Lạ nhỉ?
Sài Gòn bão mà nước mắt em rơi…
Anh hạnh phúc với chuyện hai người còn em rơi nước mắt vì…chuyện ba người…
Bụi bay vào mắt.
Có lẽ thế….
Chuyện hai chúng ta nay đã hết, chuyện ba người chưa bao giờ tồn tại. Với anh lúc nào cũng chỉ cho phép tồn tại chuyện hai người. Cho nên khi có chị ấy thì không còn…em nữa…
Sài Gòn bão…lòng em bão…tim em đau…và nước mắt em rơi…thay mưa…
Theo Guu
Khi người con gái ấy nói đã quên!
Mạnh mẽ lên cô gái nhé! Và khi bạn nói "đã quên" thì lời nói ấy có ý nghĩa như thế nào?
Khi người con gái nói đã quên!
Đó là sâu trong đôi mắt cô, vì nhớ anh mà ngập nước mắt. Nước mắt lúc đầy vơi, nhưng tuyệt đối vì lòng tự tôn, cô không cho phép hình bóng anh đủ sức nặng, rơi vào tầm mắt để nước mắt rơi ra... Quên ở đây là quên đi cách thể hiện tình cảm của mình chứ tình cảm dành cho anh vẫn thế. Thể hiện làm gì khi biết không thể? Nên đành quên thôi!
Khi người con gái nói đã quên!
Đó là khi cô ấy xem "quên anh" như một thói quen. Có người có thói quen uống coffee, họ luôn uống coffee mỗi ngày và không muốn từ bỏ; có người xem nghe nhạc là thói quen, họ nghe nhạc hàng giờ chẳng muốn chấm dứt; có người có thói quen xem phim, từng phút dõi theo phim không làm họ xao lãng... Và cô, thói quen của cô là "quên anh", cô luôn "quên anh" từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày... Và nếu quên được anh dễ đến thế, "nỗi quên" sẽ không thể kéo dài lâu đến vậy! Chắc gì cô đã quên?
Khi người con gái nói đã quên!
Đó là lúc khi anh quay đi, một đôi bàn tay trong vô thức cố níu anh lại. Khi ấy, tình cảm tuy nhiều hơn lý trí nhưng chẳng hiểu sao, khi đã khẽ chạm vào anh rồi, lý trí lại khiến cô bật lên câu: "Xin lỗi! Em chỉ lỡ tay thôi! !"... Nói đã quên, nhưng cô muốn nhớ cái nắm tay, chỉ một cái nắm tay thôi! Cô sẽ quên những điều khác!
Khi người con gái nói đã quên!
Đó là lúc đôi môi đỏ mọng khao khát lắm! Nhưng lại thôi vì bất chợt nhìn thấy trên gương mặt anh, khi đứng trước cô, là màu son khác, là dấu-chủ-quyền của một ai kia và cô không-là-ai để có thể làm như thế. Mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy hạnh phúc của họ, cô tự nhủ rằng mình đã-quên.
Khi người con gái nói đã quên!
Đó là lúc cô ấy nghĩ rằng mình có phép màu! Cô nghĩ rằng chỉ cần hai chữ "đã quên" thì sẽ quên thật. Cô nghĩ rằng chỉ cần hai chữ "đã quên", mọi ý nghĩ, mọi giác quan trong cô đều sẽ bị đánh lừa để chính chúng sẽ nhấn chìm hình bóng anh vào quên lãng. Cô ấy thật ngốc nghếch phải không?
Bạn biết đấy!
"Con gái nói có là không" và dĩ nhiên "nói không là có đó".
Con gái nói "Không" của nỗi-nhớ, thì đó sẽ là "Có" của nỗi-đau.
Con gái nói "Có" của sự-quên-lãng, thì đó là "Không", nhưng là "Không ...quên được".
Con gái là vậy! Yêu đương trăm lối, trăm duyên giữa cuộc đời này, người con gái dễ tổn thương lắm!
Khi khóc rồi, giọt nước mắt nào cũng trong ngần như nhau, giọt nước mắt nào cũng cần một đôi tay ấm khẽ quệt đi... chứ giọt nước mắt không phải là để nắng gió tự cuốn trôi đi và để lại nỗi cô đơn...
Mạnh mẽ lên cô gái nhé!
Và khi bạn nói "đã quên" thì lời nói ấy có ý nghĩa như thế nào?
Theo Guu
Cơ thể chúng ta Chúng ta được sinh ra với chỉ một trái tim nằm sâu trong lồng ngực nhắc nhở ta phải biết trân trọng và biết yêu vô điều kiện. Chúng ta được sinh ra với đôi mắt nằm phía trước để luôn nhìn sự việc đang diễn ra thay vì cứ ngoái nhìn lại những gì đã qua. - Chúng ta được sinh ra...