Chuyên gia hàng đầu về Biển Đông: “TQ còn kinh khủng hơn con hổ dữ”
“Trung Quốc đã không còn tự nép mình để âm thầm phát triển sau gần 20 năm theo đường lối của Đặng Tiểu Bình nữa mà muốn thể hiện mình trên trường quốc tế. Ý đồ của Trung Quốc đã bộc lộ rõ qua những hành động ngang ngược gần đây”.
Những hành động ngang ngược đã được dự đoán trước
Chúng tôi biết ông là một học giả nghiên cứu rất sâu về Trung Quốc – người đã công khai có những cảnh báo về các hành động ngang ngược của Trung Quốc từ năm 2009. Và chính ông cũng là người đã có những phát biểu quyết liệt khi tàu hải giám của Trung Quốc cắt cáp tàu của PVN năm ngoái. Ông là Dương Danh Dy – Nguyên Bí thư thứ nhất Đại sứ quán Việt Nam tại Bắc Kinh, nguyên Tổng lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu.
Đảo Đá Nam vươn mình phát triển nơi đầu sóng, ngọn gió.
Trao đổi với chúng tôi về những hành động coi thường luật pháp quốc tế vừa qua của Trung Quốc, ông Dương Danh Dy nói: “Việc Trung Quốc tuyên bố thành lập cái gọi là “thành phố Tam Sa”, ngang nhiên mời thầu thăm dò và khai thác dầu tại 9 lô thuộc chủ quyền Việt Nam… chỉ là những hành động nối tiếp trong chuỗi hành động nhằm thực hiện âm mưu “độc chiếm biển Đông” của Trung Quốc.
Kể từ khi GDP của Trung Quốc vượt Nhật để đứng thứ 2 thế giới sau Mỹ, Trung Quốc đã tuyên bố biển Đông là lợi ích cốt lõi của Trung Quốc tức là Trung Quốc “sẵn sàng dùng vũ lực để bảo vệ lợi ích” đó. Tiếp đó, họ liên tục những động thái như cắt cáp tàu Viking II và Bình Minh II của PVN rồi đến một loạt hành động vào cuối tháng 6 vừa qua. Qua đó có thể thấy, Trung Quốc đã không còn tự khép mình để âm thầm phát triển sau gần 20 năm theo đường lối của Đặng Tiểu Bình nữa mà muốn thể hiện mình trên trường quốc tế. Ý đồ của Trung Quốc đã bộc lộ rõ qua những hành động ngang ngược trên”.
Theo ông Dy, hiện nay, những cách mà chính quyền và nhân dân Việt Nam thể hiện sự phản đối hành động ngang ngược của Trung Quốc là rất đúng. Chúng ta tôn trọng vai trò nước lớn của họ, nhưng không vì thế mà chúng ta để mặc họ muốn làm gì thì làm. Chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ là không thể nhưọng bộ, là vấn đề không thể mang ra “mặc cả”. Nhà cầm quyền Bắc Kinh đừng quên những “bài học nhớ đời” của tiên tổ họ ở mảnh đất và vùng biển phương Nam này.
Theo ông, Trung Quốc có thể có động thái nào tiếp theo, dù vấp phải sự phản đối từ phía cộng đồng quốc tế?
Video đang HOT
Theo tôi, thời gian tới Trung Quốc sẽ tiếp tục có những hành động mạnh mẽ hơn để thực hiện âm mưu bành trướng của mình. Đó là ngang nhiên khai thác dầu trong vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam, xây dựng những nhà giàn ngay cạnh những đảo của ta tại Trường Sa… Tuy nhiên khi xảy ra những hành động như vậy, dù không muốn nhưng chắc chắn Việt Nam sẽ hành động đáp trả một cách quyết liệt để bảo vệ độc lập, chủ quyền của mình tại biển Đông và tôi tin Việt Nam có đủ điều kiện và sức mạnh để làm như vậy.
Một trong những lý do để Trung Quốc tiến xuống biển Đông là nguồn tài nguyên về dầu mỏ và khoáng sản có trữ lượng lớn tại đây. Trên đất liền, để phục vụ công cuộc phát triển kinh tế của mình, trong ba mươi năm qua Trung Quốc đã khai thác gần cạn kiệt rồi. Khi nguồn tài nguyên trên lục địa đã hết, Trung Quốc tiến ra biển vì sự sống còn của nền kinh tế đang phát triển này.
Tại khu vực Đông Bắc Á, Trung Quốc vấp phải sự quyết liệt của một loạt các nước mạnh như Nga, Nhật Bản và Hàn Quốc. Vì lẽ đó, việc tiến xuống biển Đông của Trung Quốc nơi có những nước nhỏ và không có sự liên kết chặt chẽ, càng trở nên quyết liệt và ngang ngược hơn.
Ông Dương Danh Dy
Xét về tương quan, Việt Nam yếu hơn Trung Quốc nhưng sức mạnh Việt Nam giờ đã khác trước: điều kiện kinh tế, chính trị của chúng ta đã phát triển, quân đội cũng đã được trang bị nhiều vũ khí hiện đại hơn, nhìn chung quân đội lớn và mạnh hơn nhiều so với cuối thập kỷ 70. Thêm nữa, chúng ta có sự ủng hộ mạnh mẽ từ cộng đồng quốc tế trong vấn đề Biển Đông. Vì vậy Trung Quốc không phải muốn làm gì cũng được. Lịch sử mấy ngàn năm đã chứng minh điều đó”.
“Tôi không thích so sánh Trung Quốc với con hổ”
Thưa ông, nhiều chuyên gia đang ví hình ảnh “trỗi dậy hòa bình” của Trung Quốc trong thời điểm hiện tại giống như một con hổ sau 20 năm vùi mình chờ thời, “mài giũa móng vuốt”, nay vươn mình đứng dậy, “giễu võ dương oai”?
Tôi không thích so sánh Trung Quốc với con hổ vì Trung Quốc còn kinh khủng hơn “con hổ” nhiều. Con hổ ăn no thì nằm ngủ nhưng Trung Quốc thì không như vậy. Để nói về Trung Quốc thì chỉ có thể dùng những tính từ như phương Tây đã dùng để mô tả: bá quyền nước lớn, tham lam vô độ không điểm dừng… chứ không thể ví với bất kỳ hình tượng nào.
Vậy phải chăng có sự khác biệt giữa “trỗi dậy hòa bình” 20 năm trước và hiện nay?
Thực ra sự “trỗi dậy hòa bình” trước đây và sự “trỗi dậy hòa bình” trong mấy năm gần đây của Trung Quốc chỉ là một. Dạo trước Trung Quốc dùng chữ “trỗi dậy” nhưng sau đó bị phương Tây phản ứng nên Trung Quốc chuyển thành “phát triển” để làm vừa ý các nước khác. Trong văn kiện Đại hội Đảng của Trung Quốc có mục tiêu đến năm 2020, GDP của Trung Quốc vượt Anh, Đức, Pháp chỉ thua Nhật và Mỹ. Tuy nhiên, mục tiêu này của Trung Quốc đã sớm đạt được khi GDP của Trung Quốc vượt Nhật đứng thứ 2 thế giới. Và Trung Quốc chuyển mục tiêu sang năm 2020, Trung Quốc vượt Mỹ. Sự trỗi dậy của Trung Quốc nhằm đưa Trung Quốc trở thành cường quốc về kinh tế, quân sự.
Theo GDVN
Tôi - một ca sĩ luôn phải giành giật tình yêu với người khác
Tôi gào khóc, đập bể l0 chai bia trong quán nhậu. Không còn biết gì nữa. Tôi hận anh ấy kinh khủng. Tôi nhận ra, sao hạnh phúc với tôi khó khăn đến vậy. Tôi luôn phải giành giật với người khác.
Tôi không phải là một cô gái ngu ngốc. Tôi trưởng thành, độc lập, có nhan sắc, bầm dập nhiều trong con đường ca hát để trở thành một ca sỹ được nhiều người biết tới. Trong hành trình trở thành một ngôi sao, người ta thường nói có cả máu và nước mắt. Với tôi, đó còn là những tháng ngày cay đắng và phải trả giá bằng đời con gái của mình. Như một định mệnh, tôi lần lượt bước qua những kiếp nạn của một đời hương phấn, hiếm khi hạnh phúc. Chẳng biết có phải vì số mệnh tôi, hay vì tôi phải chịu phạt từ kiếp trước. Nhưng mọi niềm vui hay hạnh phúc, tôi cũng đều phải giành giật, nhưng nó cũng chẳng bao giờ kéo dài.
Năm 17 tuổi, tôi bắt đầu đi hát tại các tụ điểm để mưu sinh. Gia đình tôi tan nát đã lâu, ba tôi có hai vợ, mỗi đời vợ có vài đứa con và chúng tôi cãi nhau như ngoài chợ. Tôi sống với mẹ và ông ngoại. Còn cậu em tôi sống với ba tôi cùng dì ghẻ. Mọi thứ rối beng nên tôi sớm hiểu rằng, nếu mình còn sống trong cảnh ăn bám, thì còn phải nghe nhiều điều chướng tai gai mắt. Tôi quyết định đi hát, nhờ chút ngoại hình xinh xắn, nhờ sự mạo hiểm của một đứa trẻ quen với cảnh sống bất an, nhờ một chút năng khiếu và thực sự những năm tháng hát trong dàn đồng ca nhà thờ giúp tôi có được những kinh nghiệm sân khấu cần thiết. Tôi đi hát ở tất cả mọi nơi, tụ điểm ca nhạc, quán nhậu, quán bia ôm, và cả những đám cưới ở miệt vườn. Mỗi lần tôi hát gần chục bài, tiền cát sê được chừng 3 tô phở. Nhưng ngày đó, tôi vẫn tích cóp được tiền để lo cho bản thân và phụ mẹ nuôi em. Tôi không nề hà bất cứ chuyện gì, miễn là có tiền.
Trong một lần đi diễn, tôi được một ông bầu mời đi nhậu khuya. Ông ấy là một nhạc sỹ cũng có tên tuổi. Và chúng tôi đã nói đủ thứ trên trời dưới biển. Ông ấy vạch ra cho tôi một chiến lược, trong đó tôi phải biết tận dụng mọi cơ hội để xuất hiện. Đêm đó do bia rươu, cũng một phần mải say với lời ông nhạc sỹ, tôi đã dâng cho ông ấy đời con gái. Tất nhiên, sau đó, ông ấy cũng có giúp, nhưng tôi không thành công được như mong đợi. Điều này cũng khó trách, vì nhân tính không bằng trời tính mà. Tôi kỳ lạ một điều, là tôi không day dứt gì khi dâng đời con gái cho người đàn ông mà tôi không yêu. Sau này, có lẽ vì thế, mà việc tôi đi ngủ với một người đàn ông nào đó cũng không quá làm tôi suy nghĩ. Trinh tiết, danh dự hay giá trị, có lẽ đó là những thứ mà tôi không suy nghĩ quá nhiều, vì thế mà tổn thương cũng ít hơn người khác.
Tôi đi hát, dần có vị trí tốt và có thể giúp đỡ được nhiều người khác, cụ thể là gia đình tôi đỡ khổ hơn xưa. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra mình chưa từng có cảm giác yêu, chưa từng có một mối tình đầu. Hai hai tuổi, tôi mới bước vào tình yêu cùng một chàng nhạc sỹ chuyên sáng tác những bản nhạc ngọt ngào như con gái. Chúng tôi yêu nhau điên cuồng, và tôi luôn cảm thấy ghen tuông với những cô gái xung quanh anh. Và rồi, tôi đã có nhiều lúc đánh ghen lồng lộn. Tôi thuê cả người theo dõi chàng trai của mình và rồi đánh te tua cô gái mà anh ta mời vào quán uống nước. Quá sợ hãi sự dữ dội của tôi, anh ấy chia tay. Tôi gào khóc, đập bể l0 chai bia trong quán nhậu. Không còn biết gì nữa. Tôi hận anh ấy kinh khủng. Tôi nhận ra, sao hạnh phúc với tôi khó khăn đến vậy. Tôi luôn phải giành giật với người khác.
Tôi lao vào công việc để quên đi những tháng ngày đen tối của tình yêu. Những năm tháng sau đó, tôi chỉ biết có sự nghiệp và dù gì đi nữa thì tôi cũng có những thành công nhất định. Tôi đã có vị trí riêng của mình trong thị trường âm nhạc. Một vài giải thưởng nho nhỏ. Có những đêm nhạc riêng cho sinh viên hoặc ở phòng trà. Thu nhập mỗi tháng cũng có cả trăm triệu. Có nhà, có xe, có sự nghiệp, chỉ còn thiếu tình yêu mà thôi.
Mối tình thứ hai của tôi là một người đàn ông nước ngoài. Chúng tôi gặp nhau ở phòng trà, anh ấy đi xem tôi hát. Lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ nhiều đến tình yêu, nhưng tôi muốn có một chỗ nương tựa. Yêu nhau và sống chung, tôi quyết định sẽ giữ thật chặt người đàn ông này. Nhưng, tôi đúng là kẻ ăn mày tình yêu, được 6 tháng thì anh ấy phải chuyển công tác qua Hồng Kông. Tôi quyết định đi theo anh, nhưng anh nói như vậy không tiện. Thực tế thì nếu tôi đi theo anh thì tôi sẽ mất mát rất nhiều thứ, như sự nghiệp, khán giả và cả những mối quan hệ khác. Anh nói, để anh qua Hồng Kông sắp xếp công việc xong xuôi sẽ qua Việt Nam đón tôi. Nhưng tôi không chờ được. Hai tuần sau tôi bay sang Hồng Kông, điều làm tôi sững sờ là bữa đó tôi gặp anh dẫn vợ và hai đứa con đi chơi ở Disneyland. Tôi đã gọi anh ra một góc nói chuyện và tát thẳng vào mặt anh ta, trước sự ngơ ngác của cô vợ mắt xanh mũi lõ. Một lần nữa tôi là kẻ bại trận trong cuộc đua tình ái.
Và mất 5 năm, tôi không yêu ai nữa. Tình qua đường thì có, để gắn bó thì không. Tôi cảm thấy mình vô duyên và sợ thất bại. Nhưng rồi lưới tình lồng lộng, tôi lại bị cuốn đi khi gặp người đàn ông đẹp từng centimet. Tôi nhận ra mình mê trai đẹp, bất chấp mọi ngăn cách. Trong bộ phim truyền hình tôi tham gia, có một vai nam chính, đó là Hoàng. Ngay lần đầu gặp tôi đã chết lặng. Tôi đã nhìn thấy hình ảnh Hoàng nhiều lần, nhưng khi gặp nhau thì mới thật sự rung động. Tôi cuốn lấy Hoàng và nói chuyện líu lo. Đóng phim được một tuần thì chúng tôi yêu nhau.
Tôi biết Hoàng đã có gia đình và đang hạnh phúc với cô vợ tài giỏi và một cậu con trai khoe mạnh. Nhưng tôi đã không chịu được cảm giác không chiếm được Hoàng. Tôi lên kế hoạch, tôi chuẩn bị chọn những nơi đẹp nhất, những món đồ đẹp nhất để dành tặng Hoàng. Tôi yêu Hoàng đến mức ngu muội, không toan tính. Tôi đã chọn mua cho Hoàng những bộ đồ đắt tiền nhất để Hoàng đóng phim. Chúng tôi đã là một cặp ăn ý trên phim. Thậm chí khi Hoàng về quê thăm mẹ, tôi cũng đã đi cùng Hoàng, ngầm ý cho mẹ Hoàng biết tôi mới chính là người phụ nữ lẽ ra bà nên cưới làm con dâu. Vì tôi mới đem đến cho Hoàng hành phúc.
Tôi để Hoàng ở nhà mình trong những đêm đóng phim về muộn. Đi du lịch Hoàng cũng được tôi chăm lo. Tôi đã làm mọi việc, để có cảm giác Hoàng thuộc về mình. Tôi say mê trong chuyện tình yêu này. Và tôi nghĩ tôi là một phụ nữ yêu hết lòng. Thậm chí tôi đã có ý định sinh con cùng Hoàng. Nhưng Hoàng có vẻ không mong muốn điều đó. Hoàng muốn mọi thứ thật đơn giản. Hoàng thực sự coi tôi như một nơi vui vẻ. Anh có yêu tôi, nhưng anh lại không muốn mất gia đình mình.
Có lần không chịu được cảm giác đó, tôi đã hẹn vợ Hoàng đi uống nước. Điều làm tôi choáng váng nhất là vợ Hoàng nói, cô ta đã biết tất cả. Nhưng cô ta im lặng. Bởi vì với một người đàn ông gia trưởng và nhiều người mê như Hoàng, thì khó tránh chuyện tình ái. Cô ấy đã nói với Hoàng, cho Hoàng một tháng giải quyết những chuyện bên ngoài. Nếu không, thì cô ấy sẽ xử lý. Tôi cảm thấy hình như mình đang thua cuộc.
Tôi tìm mọi cách níu kéo Hoàng. Và cuối cùng, cái tôi nhận được là một tin nhắn chia tay. Sau đó Hoàng khoá máy, mặc kệ tôi lao đao trong thành phố, đau đớn dằn vặt và khổ tâm. Cuộc tình này để lại cho tôi một trái tim tan nát và một khoảng rỗng trong tài khoản khoảng 500 triệu đồng. Tôi chẳng còn gì.
Tôi thực sự là người đàn bà ngu ngốc...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trung Quốc không còn che giấu tham vọng? Sau hơn 3 thập kỷ, câu nói của Đặng Tiểu Bình, "Che giấu sức mạnh, chờ đợi thời cơ" đã không còn hợp thời nữa. Trong những năm đầu phát triển kinh tế và sức mạnh quân sự, "kim chỉ nam" của chính phủ Trung Quốc là câu châm ngôn của Đặng Tiểu Bình: "Che giấu sức mạnh, chờ đợi thời cơ". Hải...