Chuyện ghi được từ “ngã ba sung sướng”
Xã Xuân Bình, thị xã Sông Cầu, tỉnh Phú Yên giáp với tỉnh Bình Định được mệnh danh là “ ngã ba sung sướng” với hàng loạt “động quỷ” san sát hai bên QL1A. Nhiều năm qua, các quán nước ven đường là nơi dừng chân của cánh tài xế đường dài tìm “bãi đáp” trên đường thiên lý bắc nam.
QUÁN GIẢI KHÁT TRÁ HÌNH
Trong vai những dân chơi, chúng tôi được mục kích những “ổ nhện” ngay từ đầu cầu Bình Phú. Cạnh những nhà hàng nổi tiếng với ghẹ, cua, tôm… nuôi sẵn tại đầm Sông Cầu, chúng tôi đếm được hơn 30 quán nước không có bảng hiệu, là những ngôi nhà cấp bốn xập xệ, phía trước còn ngổn ngang gạch đá.
Vừa chạy xe qua, chúng tôi đã nhìn thấy nhiều cô gái nằm võng ngủ trưa, huýt sáo, ngoắc tay gọi vào. Chúng tôi thử tấp xe vào một quán lụp xụp có đường đất dẫn ra sau nhà. Mới đặt người xuống ghế, chị chủ quán đã đon đả hỏi tôi uống nước gì, tôi đáp: “Hai lon Ken!”. Vài phút sau, chủ quán mang liền ra hai lon bia ướp lạnh. Nhấp một ngụm xong, tôi hỏi chị ta: “Có em út gì không?”. Sau khi nhìn khách kĩ một lượt, thấy thái độ “nhiệt tình” của tôi, bà chủ gật đầu. Đó là đối với khách lạ còn khách quen của quán thì cứ bước thẳng ra sau nhà, nơi đặt sẵn bộ ghế sa-lông nệm đã sờn và chi chít lỗ thuốc ngồi đợi bà chủ điều “đào”.
Đoạn đường “ngã ba sung sướng”
Cạnh bàn chúng tôi, một nhóm thanh niên từ TP. Tuy Hòa (Phú Yên) mới dạt về thị xã Sông Cầu, đang ngập ngụa trong khói thuốc. Họ bàn tán rôm rả về chuyện “giải hạn” sau trận thua trên chiếu bạc lúc sáng.
Trong lúc “má mì” lấy xe máy dựng trước nhà đi chở gái về phục vụ khách, anh Tí – chồng chủ quán buột miệng than: “Mấy hôm nay khách ở Quy Nhơn ít ra lắm, quán chỉ đón khách vãng lai là chủ yếu”. Tôi hỏi vì sao quán không nuôi hai, ba em như các quán khác thì anh Tí thật thà trả lời rằng, quán anh cũng có nuôi nhưng các em đã sang “yểm trợ” các quán bên cạnh. Đến khi cần, anh và vợ qua chở về. Theo lời Tí, lúc trước quán anh ta có nhiều cô gái rất đẹp nhưng đều bị khách giàu có từ Tuy Hòa ra, Quy Nhơn vào “dụ” mất, số còn lại “chạy sô” trong phố biển vì được nhiều tiền hơn. Ban ngày, quán im ắng thế nhưng luôn nóng bỏng ở… phía sau.
Tối hôm sau, chúng tôi quay trở lại “phố bán hoa”. Hàng chục chiếc đèn pin lóe sáng khi thấy tiếng xe cùng những câu mời gọi “Anh ơi, vào đây uống nước”. Tôi cho xe đi hết một vòng rồi quay lại và thấy vô số các cô gái bán hoa chạy theo vì tưởng đã “câu” được khách mua dâm. Chúng tôi dừng lại trước một quán tối om vì cúp điện. Bà chủ quán tên Uyên lấy bàn ghế cho khách ngồi. Sau khi biết tôi có “nhu cầu”, bà chủ bảo chờ tí để ông chủ lấy chiếc Dream cũ kĩ đi bắt gái về.
CAY ĐẮNG ĐỜI “BUÔN HƯƠNG”
Trước mặt chúng tôi là cô gái tên Hồng, quê ở Gia Lai. Bật nắp lon bia, cô uống ừng ực cho quên nỗi sầu rồi tâm sự, mới 23 tuổi nhưng cô đã có chồng và một con ở quê nhà. Để có tiền gửi về nuôi con, Hồng phải lưu lạc tha hương, nói dối chồng là xuống Quy Nhơn làm nghề thợ may. Tâm sự được nửa tiếng, Hồng giục tôi vào căn phòng chật chội, chỉ có một chiếc giường để còn thời gian tiếp khách khác.
Ngày hôm sau, chúng tôi vào một quán nước không tên gần cầu Bình Phú. Tiếp chuyện chúng tôi là cô gái tên Thủy. Bằng giọng buồn, Thủy kể, nhà cô ở đường Trần Bình Trọng (TP. Quy Nhơn). Ngôi mộ nhỏ cách chỗ chúng tôi ngồi không xa là nơi chôn cất hài nhi, kết quả của mối tình giữa Thủy và một gã tài xế chạy đường dài. Gã ta hứa hẹn với Thủy đủ điều, rằng sẽ xây dựng một gia đình nho nhỏ với cô gái mới lớn nhưng khi Thủy mang thai, gã sở khanh “cao chạy xa bay”. Không chịu nổi sự thị phi của hàng xóm, Thủy đành phá thai và trở thành gái bán hoa ở Sông Cầu để có tiền nuôi sống bản thân.
Video đang HOT
Tại quán của tú ông tên Sanh, chúng tôi bắt gặp đám khách làng chơi toàn là tài xế xe tải. Trong căn phòng hôi hám bẩn thỉu, tôi trông thấy nét mặt nhợt nhạt của cô gái tên Hạnh, quê ở Nghệ An. Hạnh đau lòng kể về quãng đời của mình. Từ khi còn học cấp 3, vì không có tiền ăn chơi nên Hạnh phải đi bán cái ngàn vàng cho một đường dây gái gọi, trước khi lưu lạc vào miền Trung hành nghề. Hạnh bảo dù ngày lễ tết, các cô cũng phải chia nhau “ứng trực” tại quán vì vẫn có khách. Tiền làm ra ngoài phấn son, các cô đều nướng sạch vào đề đóm, cờ bạc, rượu chè.
Qua nhiều ngày quan sát tại đây, chúng tôi nhận thấy nhác thấy bóng công an là các chủ quán đều có cách di dời “các cặp” sang các địa điểm khác. Sự hoạt động của các ổ gái mại dâm Sông Cầu lâu nay là bài toán nhức nhối đối với các cơ quan chức năng vì chúng hoạt động rất chặt chẽ, tinh vi và sẵn “ăng-ten” báo tin để gái và khách tẩu thoát.
Theo Công An TP
Dẹp mại dâm như "đặc công đánh giặc"
Để triệt phá những ổ mại dâm lớn gây nhức nhối trên khu vực, các chiến sỹ công an đã phải ngụp xuống sông, núp dưới bèo, trèo cột bê tông ập vào phòng bắt quả tang các đối tượng mua bán dâm để mang lại bình yên cho khu vực.
Vụ triệt phá "tổ quỷ" của hai chị em Kim Đồng và Kim Giàng của công an xã Vĩnh Trinh (Vĩnh Thạnh, Cần Thơ) khiến "ấp sung sướng" náo loạn. Tuy nhiên, chỉ được vài hôm, các "động quỷ" lại hoạt động bình thường và hết sức cảnh giác.
Trước đây, công an huyện, thành phố từng vào cuộc truy quét, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Cần Thơ truy quét, đám mại dâm dạt sang TP. Long Xuyên (An Giang), và khi An Giang truy quét, chúng lại trở về. Ấp Vĩnh Quy là khu vực giáp ranh giữa hai tỉnh, nên công tác truy quét rất khó khăn, chẳng khác gì đuổi vịt ở ruộng này, chúng lại chạy sang ruộng kia.
Công an xã Vĩnh Trinh chuẩn bị đi tuần tra
Nếu lực lượng công an không phải là người địa phương, không nắm được tình hình tận gốc rễ và không có quyết tâm triệt phá các ổ mại dâm, thì không thể giải quyết triệt để được tệ nạn.
Có một đặc điểm khiến việc triệt phá các ổ mại dâm rất khó, đó là các ổ mại dâm là những ngôi nhà kiên cố, được thiết kế đặc biệt, mặt tiền quay ra đường, hậu kéo dài ra tận sông Cái Sắn. Nhiều cuộc truy quét mại dâm khiến những người tham gia cười ra nước mắt. Công an biết có hoạt động mua bán dâm liền đột nhập, bọn bảo kê ra ám hiệu bằng tiếng "hú", lập tức gái bán dâm và khách mua dâm nhảy ùm xuống sông bơi sang bên kia bờ, sang đất An Giang.
Khi gái bán dâm ở ấp Vĩnh Quy đã nhảy xuống sông thì không thể bắt được. Người Vĩnh Quy từ bé đã biết bơi lội vì sống bằng nghề cào hến, mà đám cave lớn lên cùng sông nước nên bơi rất giỏi. Chỉ tội mấy ông khách làng chơi, không biết bơi mà cứ nhảy xuống sông là phó mạng cho Hà Bá.
Nhớ lại vụ phá ổ chứa của tú ông Trần Văn Khanh mà các đồng chí không nhịn được cười. Khi công an xông vào, cả cave và khách cùng biểu diễn màn "khỏa thân nhào lộn" khi vọt qua cửa sổ lao xuống sông. Nhoáng cái bọn cave đã sang bên kia bờ, còn ông khách mua dâm thì cứ chới với giữa dòng nước. Anh em công an lại phải nhảy xuống vớt ông này lên, rồi làm các động tác hà hơi thổi ngạt mới cứu được mạng ông ta.
Trưởng Công an xã Vĩnh Trinh Hà Thanh Nhật
Nắm được ý đồ "thoát thân" của các "động quỷ", anh em công an tổ chức ém thuyền dưới sông. Nhiều cave vừa lao xuống sông nhằm trốn thoát đã bị lôi lên thuyền.
Nhưng rồi, biện pháp đánh án bằng thuyền dần mất hiệu quả vì chúng cảnh giác. Hễ có con thuyền nào trôi trên sông là chúng dừng mọi hoạt động. Thế là các đồng chí công an lại sử dụng biện pháp khác.
Sau vài lần tấn công "động quỷ" của Võ Văn Thanh bằng cả đường bộ lẫn đường sông bất thành, anh em quyết định tấn công theo kiểu "bộ đội đặc công". Anh em công an lặn dưới sông, lấy mảng bèo làm ngụy trang, nên đã qua mắt được bọn "cú vọ" theo dõi dưới sông.
"Động quỷ" của tên này rất kiên cố, chỉ có một hành lang rất nhỏ dẫn từ quán nước bên cạnh sang các phòng nhà nó. Bọn "cú vọ" được phân công chốt các ngả, nên mọi động tĩnh của công an chúng đều nắm được.
Kiểm tra địa điểm nghi ngờ
Khi đám bèo trôi đến "động quỷ" của Thanh, anh em bám vào các cột bêtông trèo lên, rồi xông vào phòng từ các cửa sổ, bắt sống các đối tượng đang mua bán dâm. Ngay lúc đó, chủ quán, bọn bảo kê, "cú vọ" đều bị lực lượng trên bờ tóm gọn theo "đường bộ".
Cứ kiên trì tấn công các "động quỷ", bất chấp sự đe dọa của bọn chúng, cái "ấp đĩ" với 59 tụ điểm bán dâm đã bị phá tan tành. Nhiều chủ chứa, môi giới vào tù, cave bỏ nghề hoặc trôi dạt đi nơi khác. Hiện tại, ở Vĩnh Quy chỉ còn một số đối tượng bán dâm lén lút. Bọn này đều đã hành nghề lâu năm, nên khó có thể bỏ được nghề mặc dù các anh đã cất công vận động "lên bờ xuống ruộng".
Nghe các đồng chí công an xã kể chuyện đi vận động các đối tượng bán dâm bỏ nghề mà cười ra nước mắt.
Một lần, anh Nhật đang vận động V. bỏ nghề bán dâm để làm ăn lương thiện thì có một ông lão đuổi đàn vịt qua đường, V. chỉ đàn vịt bảo: "Ông kia chăn vịt cả năm tính ra mới bằng em làm một ngày, lại không phải chân lấm tay bùn gì, anh so sánh xem làm nghề gì có lợi hơn?". Anh Nhật bảo: "Nhưng nhân phẩm con người là vô giá". V. lại nói: "Em nghĩ nhân phẩm chỉ có giá khi đem bán, chứ giữ khư khư thì đâu thấy nó có giá trị gì?". Anh Nhật nghe con cave lý luận vậy thì bó tay với cái mồm xảo biện của nó.
Việc kiểm tra gắt gao, kiểm soát chặt chẽ khiến tình trạng mua bán dâm ở Vĩnh Quy giảm hẳn
Anh Nhật nhớ nhất là vụ vận động Nguyễn Thị Tô, tên giới cave gọi là Thơ, khá xinh đẹp. Quê Tô ở Thạnh Quới, nhưng hoạt động bán dâm ở địa bàn. Ngày nào anh em cũng thay nhau gặp Tô, động viên cô nàng về quê đi cày đi cuốc, làm ăn lương thiện, khiến cô nàng không làm ăn được gì. Tức mình, cô ta làm đơn tố cáo trưởng công an xã ngủ với cô ta khiến cô ta có bầu rồi rũ bỏ trách nhiệm!
Tô gửi đơn đến các cơ quan chức năng cả ở xã, huyện, tỉnh khiến anh Nhật phải viết đơn tường trình sự việc. Vợ anh thì giận tím mặt. Chị vốn đã bắt anh chọn vợ hoặc chọn nghề, vì ai dám chắc mấy ông công an suốt ngày đi bắt cave lại không bị chúng nó dùng "đồ có sẵn" để hối lộ. Rồi chuyện mỗi khi tóm gái mại dâm, nhìn thấy chúng nó trần như nhộng, cũng khiến các bà vợ sốt ruột.
Nhưng rồi mọi người cũng hiểu Tô làm vậy cốt để anh em công an nhụt chí. Thời gian sau, Tô nổi mụn, lở loét khắp người rồi chết. Tô chết vì HIV. Tủi phận cho cô ta, anh em công an về tận Thạnh Quới thắp cho Tô nén nhang.
Điều khó tin nhất là sau những tháng ngày kết hợp giữa đánh án quyết liệt và vận động, thuyết phục của công an, rất nhiều gái bán dâm, chủ chứa ở nơi từng được mệnh danh là "ấp đĩ" đã đổi nghề.
Công an đã kêu gọi các đơn vị trong xã, huyện, cho 6 đối tượng từng nổi tiếng hành nghề bán dâm, tổ chức bán dâm vay vốn để tạo việc làm. "Tú ông" Phạm Văn Triển từ số vốn nhỏ đã có 5 con bò cho thịt. "Tú ông" Trần Văn Sáu vui vẻ với ao cá rộng mênh mông. "Tú ông" Nguyễn Thanh Sơn trở thành ông chủ buôn bán phế liệu. Gái bán dâm một thời: Hạnh, Liên, Ba đều đã mở được cửa hàng tạp hóa và giã biệt nghề bán dâm, tổ chức bán dâm.
Ngoài ra, công an xã Vĩnh Trinh còn đồng tổ chức một lớp tuyên truyền đặc biệt vào buổi tối. Lớp tuyên truyền gồm 45 đối tượng, toàn là gái bán dâm trong ấp một thời, giờ muốn trở về con đường lương thiện. Trưởng công an Hà Thanh Nhật trong vai trò "thầy" giảng luật và hướng nghiệp cho họ cách làm ăn. Anh lắng nghe họ trình bày nguyện vọng, khó khăn, để có biện pháp đề nghị các ban ngành trong huyện, tỉnh ra tay giúp đỡ.
Tôi tin rằng, cái tên "ấp đĩ", "ấp sung sướng", "ấp bán thân nuôi miệng"... sẽ đi vào quá khứ xa xăm...
Theo VTC
Phá động mại dâm ở huyện Quốc Oai Mở nhà nghỉ kiêm nhà hàng ăn uống, xông hơi, massage, mẹ con bà Chuân đã nuôi các cô gái đến từ nhiều tỉnh thành để bán dâm cho khách. Động mại dâm của bà Chuân hoạt động được hơn một năm nay. Chiều ngày 20/4, Cục cảnh sát hình sự, Bộ Công an cho biết đang tạm giữ Lại Thị Chuân (53...