Chuyện éo le: Các con thành cảnh sát theo dõi mẹ
Để không ai cướp được mẹ, 4 đứa con của mẹ, cầm đầu là tôi, trở thành 4 ‘cảnh sát’ theo dõi mẹ.Tôi đã tuyên truyền vào đầu óc thơ ngây và non nớt của các em tôi rằng không được để mẹ gần bất kỳ người đàn ông nào. Họ sẽ lấy mất mẹ và các em sẽ bơ vơ không nơi nương tựa.
Con xin lỗi mẹ (Ảnh minh họa)
Ký ức đó đến giờ vẫn khiến tôi ân hận, xót xa vì những hành động bảo vệ mẹ rất ích kỷ, tồi tệ.
Cha tôi bệnh, đột ngột qua đời khi mới 34 tuổi. Mẹ tôi năm đó tròn 30, trên tay 4 đứa con thơ dại, đứa lớn nhất 8 tuổi, đứa bé nhất mới lọt lòng.
Tôi là chị cả, thay mẹ chăm sóc và cai quản một lũ đàn em lít nhít.
Mẹ tôi đẹp lắm, nước da trắng ngần, mái tóc dài và đen, người mẹ thắt đáy lưng ong.
Càng vất vả, càng đau buồn và bất hạnh, mẹ càng đẹp rực rỡ như bông hoa xương rồng trên cát.
Có không ít người đàn ông cám cảnh mẹ thì ít nhưng mê mẹ đẹp phần nhiều nên đã qua lại nhà tôi đỡ đần giúp mẹ và bày tỏ tình cảm.
Trong số đó, mẹ đặc biệt để ý tới ông giáo làng. Không hiểu sao đã 35 tuổi rồi mà ông vẫn chưa một lần lấy vợ.Ông là thầy giáo rất mực tôn kính của mấy chị em tôi.
Tôi, con bé mới 13 tuổi (5 năm sau ngày mất của cha) đã linh cảm được chuyện gì đang xảy ra giữa mẹ và ông giáo.
Mỗi lần ông giáo đến, mặt mẹ rạng rỡ và bao giờ cũng luộc rổ khoai nóng nhón bát cà giòn đưa lên đãi thầy.Sợ mất mẹ, tôi đã phản ứng bằng cách nói với mẹ sẽ nghỉ học mặc mẹ khóc lóc, van xin.
Khi tôi gào lên rằng ghét ông giáo, mẹ bàng hoàng, im lặng. Từ đó, ông giáo không xuất hiện ở nhà tôi nữa…
Video đang HOT
Có một lần ông giáo tìm gặp tôi sau giờ học. Tôi không sao quên được những gì ông đã nói.
‘Lành này, thầy rất thương mẹ con, mẹ con chỉ mới ngoài 30. Thầy muốn về với mẹ con để cùng chung tay thay cha các con nuôi dạy các con.
Thầy rất muốn hỏi ý kiến con. Nếu con thương mẹ con thì con nên để cho thầy được dốc lòng giúp đỡ mẹ và chăm sóc các con’.
Lúc đó, cơn tức giận pha chút khinh bỉ một thầy giáo mà tôi luôn tôn kính trọng đã trào lên, bùng phát dữ dội.Mẹ biết chúng tôi không chào đón người lạ trong căn nhà nên mẹ càng sống khép mình, lặng lẽ hơn.
Đêm đó, tôi nghe tiếng rì rầm của mẹ lẫn tiếng ông giáo vang lên sau chái bếp cạnh đống rơm.
Lời ông giáo: ‘Anh thấy em và các con cực khổ quá, hay cứ để anh về ở với em rồi thuyết phục con dần dần.
Em không thể chôn vùi cả cuộc đời còn thanh xuân của mình vì những lễ nghĩa, tiết hạnh, như thế bất nhẫn lắm’.
Tiếng mẹ sụt sùi: ‘Các con em đã lớn, chúng biết tự vệ và luôn luôn sợ người khác cướp mất mẹ của mình.
Chúng sẽ không đời nào chịu để bất kỳ ai thay thế hình ảnh cha của chúng. Em xin lỗi anh, kiếp này coi như em không có duyên phận vậy’.
Tôi đứng chết lặng sau khe cửa. Tôi giận mẹ lắm, gào lên: ‘Mẹ ơi! Mẹ ơi!’.
Mẹ tôi hốt hoảng trở vào ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt còn đẫm nước mắt.
Ảnh minh họa
Những ngày sau đó, tôi như một mụ dì ghẻ khắt khe và độc ác. Tôi phân công các em bám chặt theo mẹ từng bước một.
Mẹ có buồn hơn, lặng lẽ hơn và ít nói hơn song tình yêu thương mẹ dành cho chúng tôi bao giờ cũng đầy ắp vô bờ bến…
Lần mừng thọ mẹ 70 tuổi, sau khi nhận quà của con cháu, bà đã nắm lấy tay tôi.
Lần đầu tiên kể từ cái đêm nghe trộm bà và ông giáo làng nói chuyện sau khe cửa, tôi thấy khóe mắt bà nước mắt chảy ra hai dòng.
Mừng thọ mẹ được 1 năm thì mẹ tôi mất. Bà không ốm đau gì cả, tự dưng thấy mệt, rồi nằm vài ba ngày, người bà cứ nhẹ bẫng đi.
Đôi mắt bà tự dưng sương khói từ đâu về phủ bàng bạc.Khi mất mẹ, chúng tôi như những cái cây non giờ không còn chỗ bám víu, phải tự bám rễ sâu, phải tự mạnh mẽ trong cuộc đời.
Dù chúng tôi đã lớn nhưng mẹ là cái cội lớn nhất để chúng tôi nương tựa.Xin mẹ hãy tha thứ cho đứa con ích kỷ. Con không xứng đáng là một người mẹ tốt, một người vợ tốt, một người con tốt khi con luôn mặc cảm với những gì tuổi trẻ hồ đồ đã làm với mẹ.
Con biết, trên trời cao xa xanh kia, khi đọc được những dòng chữ này, mẹ sẽ mỉm cười và tha thứ cho con.
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, kiếm tiền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi tiền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm tiền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được tiền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người chết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh kiếm tiền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc chết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đau đớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời chửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...