Chuyện em không còn trinh là một vết sẹo trong tôi
Tôi bảo với em: ‘Trong mắt tôi, em không còn là người yêu hoàn hảo, bởi vì em đã từng qua tay một thằng khác’.
Trang là cô gái tuyệt nhất tôi từng gặp. Cô ấy xinh, thông minh, duyên dáng. Còn nhớ lần đầu gặp cô ấy trong quán café, tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Lần đầu tiên, tôi thu hết can đảm lại gần, làm quen và xin số điện thoại của Trang. Sau một thời gian cò cưa, cô ấy nhận lời làm bạn gái của tôi.
Trang giống y như những gì tôi tưởng tượng và ước ao về người vợ tương lai. Cô ấy không quá khéo tay nhưng chăm chỉ, chịu khó học hỏi, ứng xử khéo léo, lúc cần mềm là mềm, lúc cần cứng là cứng. Trong đầu tôi đã có kế hoạch lấy cô ấy về làm vợ. Yêu nhau được hơn 1 năm, tôi bắt đầu bàn về chuyện cưới hỏi với em. Trong đầu tôi gần như chắc chắn Trang sẽ là người vợ tương lai của mình, nên tôi rủ rê em làm chuyện đó. Tôi cũng thèm khát em từ lâu rồi.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên “yêu” của chúng tôi. Trong đầu tôi đinh ninh đấy là lần đầu tiên của Trang, vì thế tôi hết sức nhẹ nhàng, liên tục hỏi cô ấy có sợ không, có đau không? Đáp lại tôi chỉ hoàn toàn là sự im lặng của em, thậm chí em còn không nhìn vào mắt tôi. Tôi cứ nghĩ là cô ấy hồi hộp. Nhưng đến khi biết được sự thật, tôi choáng váng: Trang của tôi không còn trinh.
Tôi cảm thấy mình thật ngu khi từ trước đến giờ khi nghĩ rằng cô ấy ngoan hiền, trong sáng, và càng ngu hơn khi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lại còn lo cô ấy đau, cô ấy sợ. Hóa ra, người mình yêu đã quen vớichuyện tình dục lắm rồi, làm chuyện đó với thằng khác lâu rồi. Tôi uất ức chửi và cố sức hành hạ cơ thể em. Khi đó, em im lặng, chỉ chịu đựng và khóc.
Ảnh minh họa
Tôi biết mình làm như vậy là sai, là bất công với em, nhưng tôi không thể ngăn được sự khó chịu mỗi khi nghĩ đến việc em không còn trinh.
Video đang HOT
Sau khi tất cả dục tình qua đi, tôi cảm thấy mình thật tồi tệ. Tôi biết mình đã làm tổn thương người mình yêu nhất. Tôi cũng chẳng còn trinh mà đòi hỏi em phải còn trinh. Tôi ôm lấy em, cả hai cùng khóc.
Tôi quyết định quên đi tất cả. Tôi cố thuyết phục rằng mình yêu Trang chứ không phải cái màng trinh của em. Nhưng chuyện em không còn trinh đã là một vết sẹo trong tôi. Tôi bảo em: “Trong mắt tôi, em không còn là người yêu hoàn hảo, bởi vì em đã qua tay một thằng khác”.
Đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc em và thằng khác quần nhau trên giường. Tôi đã hành hạ em rất nhiều về chuyện đó. Mỗi lần làm chuyện đó, tôi lại cảm tưởng như em đang ngầm so sánh tôi với thằng người yêu cũ của em. Tôi dò hỏi xem em đã làm những gì với thằng đó. Tôi đối xử cay nghiệt với người mình yêu chỉ vì sự ghen tị, ích kỷ.
Tôi biết mình làm như vậy là sai, là bất công với em, nhưng tôi không thể ngăn được sự khó chịu mỗi khi nghĩ đến việc em không còn trinh. Tôi không thể chấp nhận nổi vợ mình là hàng “second hand”. Cuối cùng, sau hơn 2 tháng dằn vặt, tôi chia tay dù vẫn còn yêu cô ấy.
Tôi đến với một người con gái khác và cưới cô ấy. Vợ tôi còn trinh, tôi là người đầu tiên của cô ấy. Tôi không phải nơm nớp lo sợ vợ đang nghĩ đến thằng khác khi làm tình với tôi. Cô ấy hoàn toàn sạch sẽ, hoàn toàn thuộc về chỉ mình tôi.
Nhưng ở bên vợ, con tim tôi lạ sao lại không hề rung động. Tôi không yêu vợ tôi. Mới cưới được hơn 1 năm nhưng tôi cảm thấy chúng tôi chẳng khác nào vợ chồng già. Cả hai ít khi nói chuyện, chia sẻ, không hợp nhau trong rất nhiều chuyện.
Ở bên vợ nhưng lòng tôi lúc nào cũng nhớ về Trang. Tôi nhớ sự thông minh, dí dỏm của cô ấy, nhớ cách chăm sóc khéo léo, rất hiểu lòng tôi của em. Tôi không thể quên em được. Tôi khổ sở vì cuộc sống đồng sàng dị mộng, ở cạnh một người tôi không hề yêu và luôn nghĩ về một người con gái khác
Nhiều lúc tôi nghĩ, Trang của tôi thật ngốc. Giá như em đừng thật thà quá như vậy, đi vá trinh như nhiều cô gái khác và giữ bí mật đó cả đời, có phải bây giờ chúng tôi đã là một cặp vợ chồng hạnh phúc bên nhau rồi không.
Theo VNE
Bị chồng khinh thường vì đi vá trinh
Đêm tân hôn anh phát hiện ra tôi là một cô gái chẳng còn trong trắng, anh bảo anh đã "qua tay" nhiều gái trinh, nên ai còn, ai mất anh biết hết, đồ giả, đồ thật anh biết hết.
Tôi và chồng cưới nhau năm tôi 25 tuổi, lúc ấy tôi là một cô gái đã không còn nguyên vẹn, cũng chỉ tại tôi nghĩ về hôn nhân và tình yêu khá đơn giản. Tôi cứ nghĩ trong tình yêu thì không nên ích kỷ, cứ yêu, cứ sống hết mình trong tình yêu thì sẽ được đền đáp. Nhưng chẳng phải như vậy.
Tôi đã sai khi đã yêu hết mình với mối tình đầu tiên, dể bây giờ tôi phải trả giá bằng chính cuộc hôn nhân của mình.
Đàn ông không hề đơn giản như tôi nghĩ, khi yêu, họ muốn người con gái yêu họ phải hết mình, nhưng họ lại không đủ can đảm để cưới người con gái ấy làm vợ. Dù họ thừa biết rằng, cô gái ấy chỉ "hết mình" với riêng họ thôi.
Người đàn ông đầu tiên của tôi cũng vậy, anh ta không đủ can đảm cưới tôi làm vợ dù tôi đã trao cho anh tất cả những gì ngọt ngào nhất của tình yêu, và chẳng tiếc anh ta bất cứ thứ gì.
Anh ta bảo, anh hiểu tình yêu của tôi dành cho anh là có thật, nhưng cái thứ tình yêu "chẳng còn lại gì" ấy chỉ hợp để yêu, không phải để cưới. Anh quyết tâm chia tay với tôi cho dù tôi quỳ xuống van xin anh nghĩ lại, trước khi ra đi, anh tặng tôi một lời khuyên, anh bảo: "Nếu em muốn một người đàn ông cưới em làm vợ, thì khi yêu hãy giữ lại chút gì đó cho riêng mình".
Tôi nhớ mãi câu nói hôm đó của anh, và suy nghĩ rất nhiều về nó. Có thể anh đúng, tôi đã sai lầm trong tình yêu nên đã yêu hết mình với mối tình đầu tiên và bây giờ phải trả giá. Thế mới biết, sự "nhiệt tình" của phụ nữ trong tình yêu đôi khi lại mang đến những phiền toái cho chính họ, bởi sự ích kỷ của người đàn ông họ yêu.
Cuộc tình đầu nguôi ngoai hơn khi người yêu tôi đi lấy vợ, vì lúc đó tôi biết tất cả đã chấm dứt, anh sẽ không bao giờ thuộc về tôi nữa. Tôi cũng bắt đầu mở lòng mình ra đón nhận tình yêu, nhưng rút kinh nghiệm tình yêu đầu, tôi kín đáo hơn và chín chắn hơn trong tình yêu. Tôi quyết nói không với sex trước hôn nhân, và cũng không dành sự nhớ nhung cho người yêu quá nhiều, vì tôi sợ anh sẽ lại bỏ tôi đi vì nghĩ tôi là người con gái dễ dãi, tôi sợ cho nhiều rồi lại mất đi nhiều.
Rồi tôi cũng "trói" được người đàn ông ấy. Để giữ được anh suốt cuộc đời mình, tôi đã phải đi "tân trang" lại trinh tiết. Nhưng mọi chuyện thật tồi tệ, khi đêm tân hôn anh phát hiện ra tôi là một cô gái chẳng còn trong trắng, anh bảo anh đã "qua tay" nhiều gái trinh, nên ai còn, ai mất anh biết hết, đồ giả, đồ thật anh biết hết. Nếu không khai thật với anh, anh sẽ đưa tôi trả về với bố mẹ sau đêm tân hôn.
Chẳng còn cách nào khác, tôi phải thú nhận với anh tất cả mọi chuyện. Anh đồng ý không trả tôi về với bố mẹ, nhưng từ đó luôn tỏ thái độ xem thường tôi. Anh bảo, cái loại con gái ngủ với trai trước khi cưới thì còn có giá trị gì?.
Tôi biết mình sai, biết mình có lỗi với anh nên cố gắng chịu đựng, tôi chỉ mong có đứa con là sợi dây gắn kết tình cảm vợ chồng thì chồng tôi sẽ thay đổi tính nết.
Nhưng có con rồi, mà chồng tôi vẫn chẳng buông tha tôi, mỗi khi cáu, khi giận, khi công việc không diễn ra theo đúng ý của anh là anh lại chửi bới tôi và coi thường tôi.
Nhiều lần quá mệt mỏi, tôi đề nghị anh hãy tôn trọng mình, nhưng anh bảo, con gái chưa chồng đã ngủ với đàn ông thì còn giá trị gì đâu mà đòi hỏi. Lẽ nào giá trị người con gái lại nằm ở màng trinh hay sao hả các anh?
Theo VNE
Vá trinh để hạnh phúc vợ chồng thêm thăng hoa Tôi nghĩ vá trinh để mang lại hạnh phúc cho chồng thì cũng cẳng có gì là xấu. Chúng tôi yêu nhau từ hồi còn là sinh viên năm thứ 2. Tôi yêu anh bởi anh hiền lành, điềm đạm và tôi luôn ngưỡng mộ anh bởi sự thông minh, tháo vát. Còn anh thì yêu tôi bởi tôi ngoan ngoãn, xinh đẹp....