Chuyện đời của sư cô từng là bạn với trùm Năm Cam
Câu chuyện ẩn khuất phía sau lớp áo nâu sòng về sư cô Thích Nữ Diệu Thiện.
Sư cô Thích Nữ Diệu Thiện tình nguyện theo học y học cổ truyền khám bệnh miễn phí cho người nghèo.
Cô xuất thân trong một gia đình quan lại cuối triều đình Bảo Đại và trải qua thời thơ ấu đầy biến động.
Ba mùa thu một định mệnh
Chúng tôi tìm đến tịnh thất An Nhiên (ngụ xã Đức Hòa Hạ, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An) mà người dân nơi đây thường gọi bằng cái tên thật bình dị, chùa Lá, nằm bên bờ kênh Xáng hiền hòa. Tiếp chuyện với chúng tôi trong gian phòng khách nhỏ đơn sơ, sư cô Thích Nữ Diệu Thiện (tục danh Lê Thị Sự) bắt đầu câu chuyện về cuộc đời mình bằng những dòng ký ức về một gia đình “trâm anh thế phiệt”.
Vào ngày sinh nhật tròn 7 tuổ.i, cô bé Sự được mẹ gọi đến bên chiếc giường tre cũ kỹ. Mẹ cô chầm chậm kể lại ký ức hé lộ thân thế hoàng tộc của gia đình. Ông ngoại cô khi đó là quan thượng thư đầy quyền lực. Mẹ cô là một tiểu thư đài các kiêu sa có phu xe đưa đến trường học tiếng Tây. Một buổi chiều tan trường, anh phu xe bất cẩn để trượt chân, mẹ cô văng ra khỏi cỗ xe ngã nhào xuống đường. Lúc đó, một anh thanh niên đi xe đạp cùng đường vội vã dừng lại dìu mẹ cô vào ngồi xuống gốc cây ven đường. Chiều ngày hôm đó, ông ngoại cô cho anh phu xe xơi một trận đòn bầm dập vì tội không cẩn thận.
Trong một lần đi lễ chùa, mẹ cô bất cẩn rơi xuống nước khi thuyền vừa cập bến. Mẹ cô được mọi người cứu lên bờ. “Lúc đó, một chàng thanh niên chen vào khoác lên người mẹ tôi chiếc áo Măng – tô và lấy khăn mùi xoa thấm những giọt nước đọng lại trên tóc và lau mắt cho mẹ. Mẹ ngạc nhiên nhận ra đó chính là chàng thanh niên hôm nào. Tình yêu giữa hai người chớm nở cũng trong mùa xuân ấy”, sư cô kể lại.
Cuộc đời không dệt gấm thêu hoa. Tình yêu giữa mẹ cô và chàng thanh niên ấy cũng đến lúc không giấu được gia đình. Ông ngoại cô cho người theo dõi. Biết chuyện, ông “cấm cung” và mời thầy về tận nhà để dạy học cho mẹ. Đồng thời, ông cho người điều tra lai lịch chàng thành niên đem lòng yêu mẹ cô. Hóa ra, chàng thanh niên đó là giao liên cách mạng chống Pháp. Thân phận bại lộ, anh tham gia vào đoàn quân kháng chiến chiến đấu ở chiến trường Điện Biên. Kết quả mối tình đầu giữa cô tiểu thư n.ữ sin.h và anh giao liên ấy là bào thai dần rõ hình hài trong bụng. Bà ngoại cô thương con gái nên lén đưa mẹ về quê Hà Đông sinh nở.
Thời gian sau, anh giao liên trở lại tìm cô tiểu thư đài các hôm nào. Họ đến với nhau và xây dựng mái ấm gia đình. Nhưng hạnh phúc thật ngắn ngủi. Mùa thu năm 1950, cha cô vĩnh viễn ra đi sau một cơn sốt rét (di chứng của những năm chiến đấu trên chiến trường Điện Biên). Lúc đó, cô chỉ là một bào thai sáu tháng còn nằm trong bụng mẹ và anh trai cô tròn năm tuổ.i.
Khi Hiệp định Geneve được ký kết, ông ngoại cô chạy theo Pháp bỏ lại gánh nặng gia đình cho bà ngoại lo toan. Sư cô nhớ lại: “Sợ bị đán.h tư bản, bà gom góp của cải gia đình đùm túm đưa con cháu vào Nam theo chuyến tàu di cư năm 1954. Bà ngoại thuê hẳn một căn phòng tại một khách sạn nằm trên đường Tự Do cạnh bến Bạch Đằng để ở. Một năm sau, công việc hùn hạp làm ăn với mấy người bạn bị thua lỗ. Gia đình phá sản. Quá đau buồn, bà ngoại tôi qua đời vào một ngày cuối thu năm 1956″.
Mẹ cô, một tiểu thư quyền quý chưa từng biết gì về lao động nay phải dần tập tành buôn gánh bán bưng, vật lộn cùng sương gió kiếm sống. Lại một mùa thu cây trút lá vàng (một năm sau ngày ngoại bà mất), cô đa.u đớ.n nhìn mẹ nằm liệt trên giường bệnh. “Mẹ nắm chặ.t ta.y hai anh em tôi trăng trối. Sau này khi đất nước hòa bình, các con về quê cha ở Phủ Lý (Hà Nam) và quê mẹ ở Hà Đông tìm lại họ hàng nội ngoại để khỏi bơ vơ. Rồi bà trút hơi thở cuối cùng bỏ lại anh em tôi côi cút giữa cuộc đời đầy chiến tranh, loạn lạc”, sư cô bùi ngùi.
Tuổ.i thơ “không gia đình”
Video đang HOT
Mẹ qua đời, anh em cô trôi nổi và đối diện với bao cám dỗ giữa biển đời ô trọc. Nhà nghèo lại mồ cô nhưng anh em cô vẫn đến trường theo di nguyện trước lúc lâm chung của mẹ. Ngày hai buổi, cô cùng anh trai đến trường Mến Thánh Giá (dòng tu Thiên Chúa Giáo) để tìm giấc mơ con chữ. Thời đó, một số nhân viên làm trong hiệu thuố.c tây La Thành Nghệ (nằm trên đường Tự Do, gần nhà thờ Đức Bà) thấy anh em cô mồ côi nhưng hiếu học nên thường mua sách vở khuyến khích anh em cô.
Hai anh em bắt đầu lao vào cuộc sống. Không ít lần cô và anh trai “đụng độ” với băng nhóm trẻ bụi đời để giành giật chén cơm. “11h đi học về, tôi bám theo anh sang đường Hai Bà Trưng lãnh báo về bán. Thời đó, tôi tờ nhật báo Ahiurdhui của Pháp, chiều tiếp tục đến lớp, nếu còn báo thì 17h tan học về bán tiếp. Ngày chủ nhật thì bán tờ Nebdomanlaie. Năm 1963, tôi chuyển sang bán tờ Time và New Week của Mỹ. Thời gian đó, tứ đại thiên vương trong giới giang hồ chỉ là những anh thanh niên 13, 17 tuổ.i. Đại – Tỳ – Cái – Thế, Lâm Chín ngón đều tập trung tại rạp hát Cathay và rạp Nam Việt ăn cơm gánh Bà Tốn (5 hào/ đĩa). Buổi tối bán hết báo, anh tôi nhập băng anh Đại (Đại CaThay), anh Lâm ăn nhậu, binh xập xám, chơi sì phé và đán.h lộn”, sư cô nhớ lại.
Thuở nhỏ, cô thường ăn vận như một thằng con trai. Cô chơi đá banh vật lộn với Năm Cam tại Cầu Bông. Lúc đó, Năm Cam chỉ là một tên “tà lọt” đi theo Bảy Si, chủ sòng bài ở Cống Lấp gần chợ Xóm Chiếu (Quận 4). Buổi tối cô đi học võ Thiếu Lâm ở lò Huỳnh Tiề.n để tự vệ. “Một lần đi ngang xóm Phông Tên Nước ở quận 4, bọn em út của Năm Cam thấy tôi mặc đồ võ nên rượt đán.h. Tôi và ba đứa nữa đán.h bọn nó bỏ chạy. Chuyện đến tai, Năm Cam mới thách đấu với tôi. Hai bên thỏa thuận chơi với nhau theo kiểu anh hùng, chọn người ra đán.h tay đôi, không ỷ đông hiế.p yếu. Lúc đó, Năm Cam chỉ điểm tôi phải đán.h với ổng. Ngày xưa, con nít đán.h nha.u rất dễ thương, hễ người nào quật ngã đối phương không thể đứng lên thì coi như mình thắng. Lần đó, tôi thắng Năm Cam. Đán.h xong, hai bên bắt tay làm hòa, dẫn nhau ra quán nước, tâm sự. Đó là vào năm 1961″, sư cô hồi tưởng.
Sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng thống nhất đất nước, cô vui mừng khôn kể cứ ngỡ vợ chồng sẽ chí thú làm ăn cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình. Không ngờ đến năm 1978, đường tình duyên đứt đoạn. Cô ôm bốn đứa con thơ về vùng kinh tế mới Lê Minh Xuân. Còn anh cô cũng trôi về vùng kinh tế mới sông Bé rồi trở về Phạm Văn Hai (huyện Bình Chánh) và mất ở đó. Cô làm đủ thứ việc để nuôi con: Trồng mía đường, trồng cừ tràm, đi bán chất đốt, đi làm quán nhậu, làm cò đất và cuối cùng là nhân viên nhà hàng karaoke. Các con lớn lên và thành đạt đúng như lời ước nguyện, cô nương nhờ cửa phật tìm trong thanh tịnh để quên đi sóng gió cuộc đời.
Hiến dâng hạnh phúc cho người
Hòa bình, chồng cô nghe lời đường mật của vợ một viên sỹ quan chế độ cũ trốn đi vượt biên nhưng không thành. “Hai người bị bắt đưa đi cải tạo hai năm. Gánh nặng gia đình đè lên vai, tôi vừa lo cho đàn con thơ dại vừa nuôi chồng trong trại cải tạo. Khi hai người trở về, tôi tình nguyện bế con ra đi để nhường hạnh phúc lại cho người ta…”, sư cô tâm sự.
Từng từ chối lời mời “nhập bọn” của Năm Cam
Cuộc đời vốn nhiều ngã rẽ. Năm 1965, anh cô bị bắt quân dịch còn cô đã là một thiếu nữ. Công việc bán báo không còn phù hợp. Một người hàng xóm đã giới thiệu cô vào trong nhà hàng Thanh Bạch (đường Lê Lai gần nhà thương Sài Gòn) làm nhân viên pha chế. Hai năm sau, cô lập gia đình với một người cùng cảnh ngộ cũng mồ côi cha mẹ làm chung nhà hàng. Từ đó, tôi không còn giao du với băng nhóm côn đồ bên ngoài. Cô kể lại: “Khi tôi vô làm trong nhà hàng thì không còn qua lại thân thiết với Năm Cam nữa. Nhưng chuyện của ổng, ít nhiều tôi cũng nghe và biết rõ vì sao Năm Cam có được uy tín trong giới giang hồ lúc bấy giờ. Năm đó, Nha tổng vây bắt sòng bạc, ông Bảy Si bị kêu án 3 năm tù giam. Năm Cam đứng ra nhận và bị tù hơn hai năm thì được ân xá. Vì ơn nghĩa đó, Bảy Si gả em gái và giao sòng bạc cho Năm Cam trông coi. Từ đó, Năm Cam khuếch trương thế lực và chính thức đi vào con đường giang hồ “chuyên nghiệp”. Sau đó, Năm Cam cũng đến thăm tôi hai, ba lần và ngỏ ý mời tôi nhập bọn nhưng tôi không đồng ý”.
Theo Xahoi
Người đàn bà bỏ cơm nghiệ.n ăn... hoa vạn thọ
Hơn bảy năm qua, bản thân chị cũng không thể lý giải tại sao lại có hiện tượng kỳ lạ này, nhiều người xung quanh cũng đặt nghi vấn.
Ngán cơm thèm... hoa vạn thọ
Theo chỉ dẫn của một số người dân địa phương, chúng tôi tìm đến nhà chị Hồ Thị Liên hay còn gọi là chị Út Tẻng (ngụ Ấp Chánh, xã Đức Lập Hạ, huyện Đức Hòa, tỉnh Long An).
Chị đang sống cùng đứa con gái (năm nay 11 tuổ.i) trong căn nhà tình thương do chính quyền địa phương hỗ trợ. Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm giữa đồng sâu hun hút, trước sau trống trải. Không khí trong nhà có phần ảm đạm.
Thấy chúng tôi đến, chị vội bỏ đống ve chai đang lựa dang dở vào nhà tiếp chuyện. Khi đề cập đến việc chị chỉ ăn được hoa vạn thọ, rau cải,... mà không ăn được cơm, chị khẳng định đó là sự thật.
Hằng ngày, chị Liên vẫn vào bếp nấu ăn cho đứa con gái .
Trước kia, chị cũng ăn uống bình thường như bao người. Nhưng bắt đầu từ tháng 7/2006 (âm lịch), mỗi lần ăn cơm hay những thức ăn chứa tinh bột như: Hủ tiếu, bún, mì tôm,... chị thấy uất hơi và lên cơn mệt như người đang bệnh nặng. Cùng lúc đó, chị thèm... hoa vạn thọ.
"Tôi thèm bông vạn thọ như mấy người mang bầu thèm đồ chua vậy. Thấy cây vạn thọ nào trổ bông, tôi phải hái ăn ngay mới đỡ thèm. Có lần, đi nuôi má bệnh, ở bệnh viện đâu có vạn thọ đâu mà ăn. Cũng may lúc đó có người chị bà con đem cho tôi mấy bông", chị nhớ lại.
Chị cho biết thêm: "Lúc trước, tôi trồng nhiều vạn thọ lắm. Nhưng khi má tôi bệnh, tôi vừa lo cho má, vừa phải đi bán vé số, mua ve chai không có thời gian chăm sóc, đám vạn thọ cũng chế.t dần. Tôi phải đi xin vạn thọ của mấy người trong xóm để ăn thay cơm mỗi ngày".
Nhưng không phải lúc nào chị Liên cũng ăn hoa vạn thọ. Lắm lúc, chị cũng ngán món ăn này. Thời gian mà chị ăn vạn thọ lâu nhất kéo dài được một năm rưỡi. Sau đó, chị luân phiên ăn dưa leo hay rau cải.
Vì theo chị, có khi ăn vạn thọ vào thì chị lại lên cơn mệt. Những lúc đó, chị thèm ăn rau. "Khi nào không ăn được vạn thọ nữa, tôi lấy rau đem xào, hay luộc ăn với muối. Khi thèm vạn thọ thì tiếp tục ăn bình thường. Còn cơm hay thịt, cá tôi cũng không ăn được".
Những điều không thể lý giải
Cuộc sống nghèo túng, chị Liên cần lắm một người đồng hành, san sẻ. Nhưng dường như hạnh phúc chưa bao giờ mỉm cười với chị. Số phận nghiệt ngã buộc chị sống trong cảnh cô đơn, quạnh quẽ.
Chị Liên chỉ ăn loài hoa này .
Chị cho biết đã trải qua hai đời chồng. Người thứ nhất bỏ chị là vì chị không sớm sinh được con nối dõi tông đường. Còn người chồng sau vì không chấp nhận được những điều lạ lùng xảy ra với chị nên đành lặng lẽ ra đi mà không lời từ biệt.
Tiếp theo chuyện chị không ăn được cơm là chuyện chị không chịu được cảnh chăn gối vợ chồng: "Cứ đứng gần giường ngủ của hai vợ chồng là tôi thấy nhức đầu không thể tả. Giường ngủ của vợ chồng người khác cũng vậy, lại gần là tôi thấy choáng váng, khó chịu. Tôi cũng không biết vì sao", chị ngậm ngùi.
Ngoài nỗi sợ... ăn cơm, chị Liên còn sợ cả thuố.c. Khi trong người trở bệnh, chị đều phó mặc cho trời mà không hề thuố.c thang chạy chữa. Vì theo chị, uống thuố.c vào bệnh tình càng nặng hơn.
Một năm trước, con gái chị bị sốt phải nhập viện. Chị nuôi con mấy ngày cũng ngã bệnh theo. Chị uống thuố.c vào thì người vật vã. Hiện tại, chị đang mang trong người căn bệnh đau khớp. Chị thử uống thuố.c giảm đau nhưng cơ thể không chịu được nên đành chịu cảnh đau nhức triền miên.
"Uống thuố.c vô thì chân tôi càng nhức dữ dội hơn. Tôi nằm liệt giường liệt chiếu không sao gượng dậy nổi. Vài tiếng đồng hồ sau mới khỏi, chắc lúc đó thuố.c tan hết rồi", chị cho biết.
Theo chia sẻ của chị Liên, trước đây bà con trong xóm rất quý mến và thường xuyên đến nhà chị chơi. Nhưng cách đây hai năm, chuyện chị ăn hoa vạn thọ, rau cải được mọi người truyền tai nhau. Chính quyền địa phương cũng vào cuộc và cho rằng đây chỉ là lời đồn thổi từ một phía. Cũng từ đó, người dân trong xóm ít lui tới với chị.
Thực tế, khi chúng tôi hỏi thăm nhà chị Liên, một số người vẫn tận tình chỉ dẫn đường đi. Nhưng khi đề cập đến vấn đề chị ăn hoa vạn thọ thay cơm, họ đều trả lời một cách dè dặt.
Bà Nguyễn Thị N., hàng xóm của chị Liên cho biết: "Tôi có nghe cô Út Tẻng (tên thường gọi của chị Liên) nói chỉ ăn bông vạn thọ, rau cải thay cơm, nhưng chưa tận mắt chứng kiến bao giờ, nói sao thì nghe vậy. Tôi cũng ít qua lại với cô ấy nên cũng không rõ chuyện có thật hay không".
Trao đổi với PV, ông Nguyễn Văn Phúc (Bí thư Đảng ủy xã Đức Lập Hạ) cho biết:"Chúng tôi có đến nhà tìm hiểu. Trong nhà cũng nồi niêu xoong chảo để nấu nướng. Cô nói với chúng tôi chỉ nấu cho mẹ và đứa con gái ăn. Trong vườn cũng không thấy trồng vạn thọ.
Nếu thực sự cô ấy có ăn đi nữa thì tôi nghĩ chắc do trong người cô ấy có bệnh hoặc có thể do sở thích nên mới ăn uống lạ lùng như vậy. Còn những chuyện liên quan đến vấn đề tâm linh tuyệt đối không có".
Riêng về bản thân, chị Liên cũng cảm thấy lo lắng về cách ăn uống kỳ lạ của mình."Lúc không ăn được cơm, chỉ thèm vạn thọ với rau cải, tui nghĩ mình bị bệnh trong người. Nhưng ăn riết thành quen. Nhiều người không tin cho là tui nói láo. Nhưng sự thật là vậy. Mình không ăn uống bình thường như người ta, lo còn không hết đặt chuyện làm gì".
Mỗi bữa, chị ăn từ 2 đến 3 đóa vạn thọ chấm với muối cũng thấy no. Có khi hoa vạn thọ khan hiếm (vạn thọ chỉ nở hoa nhiều trong dịp Tết), chị ăn luôn cả lá, thân cây cho qua bữa.
Theo Đời sống & Pháp luật
Hoa khôi sau một đêm hóa thành bà lão Ngồi trước tôi là một người phụ nữ thân hình gầy xọm, da nhăn nheo, miệng móm, tóc rụng nửa phần. Bà là Nguyễn Thị Nhỏ (53 tuổ.i), người từng được sánh như "hoa khôi" trong xóm khiến bao người phải trầm trồ. Hóa lão sau khi ăn "sinh vật lạ" Băng qua những bờ ruộng quanh co, chúng tôi tìm đến nhà...