Chuyện cũ như một một cơn ác mộng đối với tôi
Tôi đề nghị ly hôn nhưng anh không đồng ý, tôi phải đơn phương gửi đơn ra tòa. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng nhưng vẫn thấy mình như trút đi được gánh nặng trong lòng.
Tôi hài lòng về hiện tại của mình nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện buồn cũ, tôi lại thấy mình như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Tôi đã gạt đi tất cả những mối tình đẹp thời học trò thơ mộng để đến với anh – một nhân viên kế toán trường tiểu học.
Anh hơi trẻ con, luôn làm cho tôi cười, luôn thông cảm với những khó khăn trong cuộc sống của tôi. Đối với tôi thế là đủ! Chúng tôi mơ về một mái ấm nho nhỏ, hằng ngày tôi đến lớp, anh thì khi xong việc lại về bên mâm cơm gia đình ấm cúng.
Anh được sinh ra trong một gia đình có giáo dục, cha mẹ đều là giáo viên. Điều đó sẽ phù hợp với nghề nghiệp của tôi và tôi cũng an lòng về cách cư xử của những người có học. Sau thời gian suy nghĩ, tôi chấp nhận lấy anh với niềm hạnh phúc không thể nào đo đếm được.
Video đang HOT
Sau ngày cưới, tôi mới phát hiện chồng tôi thiếu nợ rất nhiều, tôi phải bán tất cả nữ trang để trả nợ cho anh ấy. Sống chung hơn ba tháng, tôi thật sự ngỡ ngàng về gia đình chồng. Hoá ra bên trong cái vỏ bọc của một gia đình có học thức, mọi người cư xử với nhau rất thô bạo. Tôi được nghe những lời chửi mắng tục tĩu của ba chồng, những lời mạt sát của chồng trong cơn say và chứng kiến những giọt nước mắt như chưa bao giờ dứt của mẹ chồng. Tôi như một con ở phải phục vụ cơm nước đến tận phòng cho chồng và ba chồng dù họ đều lành lặn. Mỗi lần tôi chống cự những hành động thô bạo của chồng đều bị bên chồng cho là sai trái và bị đối xử rất tàn nhẫn.Tôi cũng đã cố gắng mềm dẻo với chồng, mong anh ấy hiểu cho nỗi khổ của tôi nhưng tất cả đều vô vọng.Tôi nhiều lần phải hứng chịu bạo lực gia đình, có lúc tưởng chừng không thể sống tiếp.
Khi tôi mang thai, đứa con trong bụng giúp tôi có thêm niềm tin để sống. Không ngờ, mới bốn tháng tôi phải bỏ con vì bé có dị tật bẩm sinh. Cuộc sống với tôi như trở thành địa ngục. Tôi cũng chẳng thể chia sẻ với người thân vì sợ họ buồn, không thể chia sẻ với bạn bè vì sợ họ thương hại và cũng không đủ can đảm để ly hôn. Sau giờ dạy, có những lúc buồn quá tôi phải lang thang một mình cho khuây khỏa. Rồi tôi phát hiện chồng tôi có người con gái khác, tận mắt tôi chứng kiến cảnh ái ân của hai người. Lạ thay, tôi chỉ ngạc nhiên chứ không hề buồn. Hoá ra, tình yêu tôi dành cho anh đã không còn nữa.
Tôi đề nghị ly hôn nhưng anh không đồng ý, tôi phải đơn phương gửi đơn ra tòa. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng nhưng vẫn thấy mình như trút đi được gánh nặng trong lòng. Tôi xin chuyển công tác đến một nơi rất xa và chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Cuộc sống mới làm thay đổi con người tôi. Tôi hài lòng về hiện tại của mình nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện buồn cũ, tôi lại thấy mình như vừa trải qua một cơn ác mộng. Làm sao để quên quá khứ là chuyện khó khăn đối với tôi…
Theo VNE
Gái ế 29 tuổi: Lấy đại cho có tấm chồng
5 năm kể từ sau khi chia tay mối tình gắn bó suốt thời sinh viên, Tuyết gần như quên mất sự tồn tại của khái niệm tình yêu, thế rồi đùng một cái, Tuyết tuyên bố lấy chồng với một thái độ dửng dưng chưa từng thấy.
Sau bao lần hẹn hò, tôi cũng gặp được Tuyết - một người hoạt ngôn, xinh xắn, năng động và rất cá tính. Tuy nhiên, khi nhắc đến chuyện kết hôn sắp tới, sự bất cần, và "ý nghĩ thoáng" của cô gái 29 tuổi này bỗng khiến người viết phải giật mình.
Sau sự đổ vỡ của mối tình đầu tiên, Tuyết trở nên bất cần hơn.
Tuyết (quê Hải Phòng) hiện đang là nhân viên kinh doanh cho một công ty chuyên về ngành may mặc ở Hà Nội. Cách đây 5 năm, cả KTX nơi cô ở, không ai là không biết đến mối tình tuyệt đẹp của cô với chàng sinh viên trên cô 1 khóa.
Thế nhưng, cũng chính vì yêu nhiều, hứa hẹn nhiều nên khi bị người yêu phản bội, nỗi đau trong cô càng lớn khiến từ đó cho đến nay, dù đã 29 tuổi nhưng bạn bè không ai thấy cô yêu thêm một người đàn ông nào khác. Với cô, dường như cả thế giới, không còn một người đàn ông nào tốt, không còn một người đàn ông nào thật lòng. Tất cả chỉ là "một lũ đểu giả". Và hôn nhân chỉ là sự trói buộc của hai người... Vì thế, Tuyết không muốn lấy chồng.
Tin này đến tai bố mẹ Tuyết, cả gia đình lo lắng không yên. Họ ra sức "đốc thúc" Tuyết lấy chồng. Đến nỗi, Tuyết cảm thấy thấy sợ mỗi khi về quê. Bởi mỗi lần về quê là mỗi lần Tuyết muốn nổ tung đầu. Đằng này ba dò hỏi "Có thằng nào chưa? Năm nay có xong không?", đằng kia mẹ nói: "Có con lớn trong nhà như quả bom nổ chậm mà nổ được thì mừng chứ nó không nổ thì ê mặt gia đình". Còn 2 anh trai thì hùa vào trêu Tuyết là "bà cô", rồi thắc mắc, "Trông thì có đến nỗi nào mà sao lại không có đứa nào nó nhòm ngó?"...
"Tóm lại là, mỗi người một câu làm mình cảm thấy chán nản và áp lực vô cùng. Đã vậy, cứ mỗi lần thấy bạn bè vào chơi là y như rằng bố mẹ mình xúm vào hỏi xem đó có phải người yêu của mình không, rồi bao giờ cưới? Khiến mình nhiều lúc ức quá không chịu được cũng phải gắt lên và nói thẳng với bố mẹ rằng: "Đàn ông bây giờ, làm gì còn thằng nào tử tế mà lấy? Còn nếu bố mẹ thích thì con lấy cho bố mẹ một thằng rể là được chứ gì..." - Tuyết nói. Thế là từ đấy, bố mẹ Tuyết ở nhà càng sôi sục cho đến khi Tuyết quyết định lấy chồng.
Nhắc đến đám cưới chỉ còn 20 ngày nữa là diễn ra, Tuyết không hào hứng như bao cô gái khác mà chỉ thở dài: "Một lần, nghe mẹ gọi điện về quê có việc gấp, mình tức tốc về ngay, tưởng có chuyện gì to tát lắm, ai ngờ là chuyện xem mặt vớ vẩn. Tay đó tên Hoàn, hơn mình 10 tuổi, đi nước ngoài về được mấy năm rồi, gia đình cơ bản. Hiện tại, hắn ta có nhà cửa và công việc khá ổn định ở Hà Nội, lại đang muốn lấy vợ. Mình thì cũng đang "ế", nên thôi thì "có cung có cầu", mình cũng gật đầu đồng ý cho xong chuyện một tấm chồng.
Không ngờ, tin mình lấy chồng lại khiến bạn bè ngỡ ngàng và lo lắng cho mình đến thế. Ai cũng gọi hỏi, rồi đưa ra lời khuyên cho mình nhưng mình chỉ biết cười vì: Bố mẹ thì thích có thằng con rể, anh chị cũng thích tống "bà cô" này đi rồi, các bạn cũng thích tôi kiếm người "trao thân gửi phận thì chả lấy đi còn để đến bao giờ".
"Nếu có mình tôi, tôi chả cần lấy. Ở một mình cho khỏe chứ cái lũ đàn ông đa phần là hèn nhát, chỉ ham dục vọng và địa vị, sẵn sàng từ bỏ người yêu khi có bất cứ trở ngại nào thì lấy ai mà chẳng như nhau. Nên thôi thì... việc phải lấy cứ lấy, kiếm đứa con. Hợp thì chung sống đầu bạc răng long, còn không thì đường ai lấy đi, giải thoát cho nhau. Mình hoàn toàn thoải mái trong chuyện này" - Tuyết nói.
Có lẽ vì suy nghĩ như vậy cho nên, người ta mới thấy hiếm có một cô dâu nào như Tuyết, bởi chỉ còn vài ngày nữa là cưới mà cô vẫn "hồn nhiên" như không có chuyện gì xảy ra. Việc trọng đại của cuộc đời mà cô "bình chân như vại", phó mặc cho gia đình muốn làm gì thì làm.
Theo VNE
Tôi không thèm giữ trinh và cũng chẳng cần làm gái trinh tiết Tôi không thèm giữ trinh và từ chối làm gái trinh. Và tôi sẽ luôn sống một cách kiêu hãnh, ngẩng cao đầu thế này. 2 tháng trước, tôi đang quen một chàng đang trong giai đoạn tìm hiểu. Tình cờ một lần nghe chàng khuyên thằng bạn chí cốt của mình rằng: "Yêu loại con gái mất trinh đó để đổ vỏ...