Chuyện cổ tích về đôi bạn thân
Đang học lớp hai, em Cẩm Vân (HS Trường THCS Hoa Thủy, huyện Lệ Thủy, Quảng Bình) bị căn bệnh viêm tủy đã cướp đi đôi chân lành lặn. Vượt lên số phận, Vân đã cố gắng trở lại trường và học rất giỏi. Từ lớp 6 đến nay, Vân được bạn Mỹ Linh chở đi học.
Đó là câu chuyện cổ tích đẹp trong thời hiện đại của đôi bạn Trường THCS Hoa Thủy.
Bốn năm chở bạn đến trường
Đến Trường THCS Hoa Thủy, hỏi về đôi bạn thân đặc biệt này thì ai cũng biết. Vì thầy cô giáo và học sinh nơi đây đã quá quen thuộc với Nguyễn Thị Cẩm Vân và Nguyễn Thị Mỹ Linh, học lớp 9E. Mỹ Linh nhỏ bé với nét mặt hồn nhiên, Cẩm Vân xinh xắn dễ thương với đôi chân tật nguyền.
Sau khi làm quen, Vân bắt đầu kể lại chuyện của mình. Em sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo có 3 anh em. Lúc mới sinh, Vân cũng khỏe mạnh và phát triển bình thường như bao đ.ứa t.rẻ khác. Đang học lớp 2 thì tai họa bất ngờ ập đến bởi căn bệnh viêm tủy. Căn bệnh quái ác đó đã cướp đi đôi chân lành lặn và biến Vân thành một người khuyết tật.
Xót thương với nỗi đau của con, gia đình đã bán hết lúa gạo cùng nhiều tài sản trong nhà nhưng vẫn không chữa được bệnh cho Vân. Từ đó, Vân đã phải nghỉ học ở nhà rồi gắn liền với chiếc xe lăn khiến em tỏ ra bi quan, chán nản. Sau hai năm ở nhà, khát vọng đến trường lại trỗi dậy trong em. Vân quyết định xin bố mẹ đi học. Hiểu được nỗi lòng của con, bố mẹ em cũng đồng ý dù biết con mình gặp rất nhiều khó khăn. Từ khi trở lại trường đến khi học xong tiểu học là khoảng thời gian cả gia đình thay nhau đưa Vân đến lớp.
Gần bốn năm qua, ngày nào Linh cũng chở Vân đến trường bằng xe đạp.
Bà Nguyễn Thị Định, mẹ Vân tâm sự: “Ngày Vân học lên cấp 2, gia đình tôi lo lắm vì phải có một người đưa cháu đến trường hàng ngày. Như thế sẽ rất ảnh hưởng đến công việc nhà nông, may mà có cháu Linh hàng xóm giúp đỡ”. Quãng đường từ nhà Vân đến trường dài khoảng 3km. Ngày đó, Vân với Linh được phân công học cùng lớp, nhưng sau một buổi tan học khá lâu mà bố mẹ Vân vẫn chưa lên đón.
Thấy bạn ngóng trông thấp thỏm, ngoài trời lại nắng gắt nên Linh “đành liều” chở bạn về. Linh nhớ lại: “Đó là lần đầu tiên em dám chở một người. Vì em cũng mới biết đi xe đạp chưa được lâu. May mà hôm đó, chúng em về tới nhà an toàn”.
Thấy Linh chở con mình về tới nhà, mẹ Vân vui mừng lắm. “Nhưng thú thật, tôi cũng lo. Vì vẻ bề ngoài Linh nhỏ bé, lại mới tập đi xe đạp nữa. Nhưng ai ngờ con bé giỏi thật”, bà Đinh cho hay. Sau lần đó, số phận như gắn kết hai đ.ứa t.rẻ này lại với nhau hơn. Với Vân, Linh là người bạn tốt nhất, là “món quà” đặc biệt mà ông trời đã ban cho mình.
Video đang HOT
Linh lại tâm sự: “Thấy bạn khó khăn nên em chở thôi. Với lại đi với nhau, được trò chuyện, trao đổi bài vở nên em thấy rất vui và bổ ích”. Trôi đi một thời gian dài, đôi bạn này càng thêm thân thiết. Linh vẫn cần mẫn chở Linh đến lớp hàng ngày. Mỹ Linh nói: “Thời tiết khô ráo thì không nói làm gì, em chỉ ngại khi trời mưa gió thôi, vì đã làm chúng em té ngã nhiều lần”. Nói xong, Linh đưa tay cho tôi xem những vết trầy xước vì những lần tai nạn. Nhưng rất may là những lần ngã xe hai em đều không bị thương nặng…
Đôi bạn cùng tiến
Mặc dù đến lớp với đôi chân tật nguyền, song thành tích học tập của Cẩm Vân hết sức đáng nể. Từ năm lớp 1 đến lớp 8 em đều đạt danh hiệu học sinh giỏi của trường và luôn đứng đầu lớp về điểm tổng kết. Nhiều năm liền, em đều là thành viên của đội học sinh giỏi của Trường tham gia các cuộc thi và gặt hái được nhiều thành tích. Còn Mỹ Linh, cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mạnh mẽ này cũng học rất giỏi. Tám năm học trôi qua, Linh đều đạt học sinh khá, giỏi. Thành tích học tập của em hàng năm vẫn luôn đứng tốp đầu trong lớp.
Bật mí về bí quyết học giỏi của đôi bạn, Vân nói: “Ở lớp, chúng em tập trung nghe thầy cô giáo giảng để nắm vững kiến thức. Còn về nhà thì tập trung giải bài tập, học thuộc bài cũ rồi soạn bài mới thật đầy đủ. Nếu ai chưa biết điều gì thì hỏi nhau để bổ trợ kiến thức. Có hôm trên đường về, hai đứa tranh luận với nhau “ nóng” đến nổi ngã xe mới chịu thôi”.
Cô Nguyễn Thị Kim Cúc, giáo viên chủ nhiệm lớp 9E cho biết: “Ở lớp, Vân và Linh luôn được thầy yêu bạn mến. Bởi vì hai em học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè trong học tập nên các phong trào của lớp ngày càng đi lên”. Nói về ước mơ của mình, Vân bộc bạch: “Em ước sau này làm một dược sĩ thật giỏi để chữa bệnh cho mình và cho những người nghèo khác”. Với tính cách mạnh mẽ và thích ca hát nên Linh có ước mơ trở thành một cô giáo dạy nhạc. Sang năm sau, Vân và Linh sẽ lên lớp 10. Và câu chuyện cổ tích đẹp về đôi bạn thân cùng tiến này sẽ còn tiếp tục được viết dẫu phía trươc các em vẫn còn nhiều gian nan.
Theo Xuân Vương
Báo Quảng Bình điện tử
Người thầy nặng 27 kg
Tới xã Đại Thịnh, Mê Linh, Hà Nội hỏi nhà thầy giáo Chu Quang Đức thì ai cũng biết. Năm nay đã 29 t.uổi, thầy chỉ cao 1,1m và nặng 27 kg. Hiện nay thầy là giáo viên bộ môn Tin học Trường THPT Mê Linh.
Thầy Chu Quang Đức là một tấm gương sống về nghị lực, ý chí cho biết bao người noi theo. Bị tật nguyền từ nhỏ, nhưng không đầu hàng số phận, thầy đã vượt lên nghịch cảnh để trở thành người thầy dìu dắt rất nhiều thế hệ học trò vào đại học.
Người thầy trên xe lăn Chu Quang Đức.
Vượt lên số phận
Nhìn những nét chữ run rẩy trên bảng tính điện tử, được viết bởi bàn tay của một người hằng ngày vẫn phải làm bạn với chiếc xe lăn, mới hiểu hết được nghị lực và tấm lòng của người thầy ấy.
Thầy giáo Chu Quang Đức sinh năm 1984, là con trai của cựu chiến binh Chu Quang Chiến (Đại Thịnh, Mê Linh, Hà Nội) hiện nay thầy là giáo viên bộ môn Tin học tại Trường THPT Mê Linh. Điều không may đối với thầy là khi sinh ra thầy đã bị nhiễm chất độc da cam. Vì thế mà năm nay đã 29 t.uổi, thế nhưng thầy chỉ cao 1,1m và nặng 27 kg. Bà con trong làng ngoài xã vẫn thường gọi đó là "thầy giáo tí hon".
Với những người có hoàn cảnh không may như thế thì đa số thường rất tự ti, bi quan về bản thân. Thầy Đức ban đầu cũng không ngoại lệ. Thầy bảo những ngày còn nhỏ cảm thấy rất mặc cảm với bạn bè, nhiều lúc xuất hiện ý nghĩ buông xuôi. Thế nhưng kể từ ngày thầy bắt đầu bước chân đi học thì cái ý nghĩ bi quan ấy đã được thầy xua tan đi hồi nào không hay. Thầy đã bắt đầu có những ý nghĩ mới về bản thân mình, về cuộc sống đang tiếp diễn.
Ý thức được sự thiệt thòi của bản thân mình, ngay từ ngày chập chững đi học cấp 1, cấp 2 thầy đã đặt ra cho mình một con đường duy nhất: đó là học và học. "Chỉ có học mới có thể giúp tôi chống lại được với sự thiệt thòi mà số phận đã dành cho mình. Và cũng chỉ có học mới giúp tôi có thể thay đổi được cuộc sống" - thầy tâm sự. "Từ ngày đi học không bao giờ tôi có ý định chán nản, bi quan nữa. Mọi nỗi buồn, thất vọng tôi đều dồn tất cả hết vào việc học, nhờ việc học mà tôi đã xua tan đi được những ám ảnh số phận, và có thêm nghị lực để thay đổi cuộc sống".
Với thầy thì điều thích nhất và cảm thấy thú vị nhất đó chính là mỗi ngày được đi học cùng người cha của mình. Ước mơ thay đổi cuộc sống của thầy đã được tiếp lửa bởi một người cựu chiến binh đầy tâm huyết và luôn sẵn lòng vì con cái. Đó là ông Chu Quang Chiến - cha của thầy Đức. "Nếu không có tình thương, sự chăm sóc ân cần của cha thì ước mơ của tôi cũng khó lòng thực hiện được. Bởi hơn ai hết, cha là người bạn đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường của sự học".
Từ ngày học phổ thông, đều đặn ngày nào cũng như ngày nào, ông Chiến 2 buổi chở con đi học, về học. Cho đến khi thầy Đức đậu Đại học sư phạm Hà Nội II thì ông Chiến lại đồng hành cùng con đi hết quãng đời sinh viên. Rồi bây giờ, khi thầy Đức đã đi dạy học, ông Chiến lại tiếp tục cùng con gieo sự nghiệp trồng người.
Sinh ra đã không được may mắn, thầy Đức thiếu quá nhiều thứ để làm một con người bình thường. Thế nhưng ở thầy lại có một thứ mà nhiều người bình thường không có được. Đó chính là sức mạnh của lòng quyết tâm. Chính nhờ sự quyết tâm này mà thầy đã giành cho mình những thành tích mà nhiều người bình thường cũng phải kính nể. Những năm học phổ thông, thầy luôn là học sinh xuất sắc. Sau 4 năm hai cha con ở trọ đèn sách, thầy đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu. Bây giờ khi đang gánh trên vai trọng trách lớn, đó là ươm mầm những tài năng cho sự nghiệp giáo dục của nước nhà thì thầy Đức vẫn luôn được mọi người đ.ánh giá cao bởi khả năng và sự nhiệt huyết của mình. Điều thầy luôn tâm niệm và truyền cho học sinh đó chính là phải học để có thể thay đổi cuộc sống như chính thầy đã từng làm với bản thân mình.
Một buổi học tại nhà thầy giáo Đức.
Hơn cả một Người thầy
Nếu ai lần đầu mới gặp sẽ rất ái ngại cho thầy bởi vì lo sợ rằng sức khỏe của thầy sẽ không thể đảm bảo cho công việc trồng người. Bởi việc dạy học phải hao tổn rất nhiều sức lực về cả trí óc lẫn tinh thần.
Năm 2011, thầy giáo Chu Quang Đức đã được tham dự Hội nghị biểu dương điển hình tiên tiến toàn quốc những nạn nhân chất độc màu da cam/dioxin, tổ chức tại Hà Nội. Chia tay thầy, chúng tôi vẫn nhớ như in hình ảnh người thầy nhỏ bé ngồi trên chiếc xe lăn với nét chữ run rẩy trên bảng tính điện tử để giảng bài cho các em. Câu chuyện về người thầy trên xe lăn Chu Quang Đức thêm một lần nữa khẳng định rằng, những bất hạnh của số phận dù có nghiệt ngã cũng không đ.ánh ngã được con người. Bằng nghị lực và ý chí kiên cường, những người khuyết tật đã vươn lên như những bông hướng dương quay về hướng mặt trời!
Ấy vậy mà thầy Đức đã không nghĩ thế, bên cạnh giờ dạy chính ở lớp thì thầy cũng thường xuyên mở các lớp dạy thêm ở tại nhà vào thứ Bảy và Chủ nhật. Thầy chia sẻ: "Việc dạy các em không hề khiến tôi mệt mỏi mà ngược lại còn mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui vì được đóng góp chút công sức để chắp cánh ước mơ cho các em. Tôi luôn nghĩ rằng mỗi người thầy nên tự xem mình như một người công nhân, phải làm việc miệt mài vì những thế hệ học sinh. Dù sức khỏe của tôi không được tốt như người bình thường, nhưng ít nhất mỗi ngày tôi vẫn phải làm việc đủ 8 tiếng".
Trong căn nhà nhỏ của mình, thầy Đức đã mở lớp dạy thêm ở bên ngoài hành lang. Với vài chiếc bàn học, một chiếc bảng điện tử và một chiếc máy chiếu, thầy Đức cứ miệt mài viết lên những con số và dòng chữ để truyền đạt lại kiến thức. Có một điều đặc biệt rằng thầy dạy nhiều lớp cùng một lúc. Khi chúng tôi đến thì thầy chỉ rằng: Đây là lớp 11, kia là học sinh 12... Thầy bảo đang giảng bài cho học sinh lớp 11 và giao bài tập cho học sinh lớp 12. Cứ thế thầy luân phiên giảng và chữa bài tập cho 2 lớp.
Trong lúc tiếp chuyện chúng tôi, thầy Đức cũng rất bận rộn bởi có rất nhiều phụ huynh gọi điện tới hỏi thăm tình hình học tập của con em họ. Thầy luôn tạo cho phụ huynh các em học sinh một sự tin tưởng. Thầy bảo với những phụ huynh đó rằng phải khai thác khả năng của học sinh, chứ không nên ép buộc học sinh phải theo một khuôn khổ nhất định nào đó, phải từ từ rèn luyện, khổ luyện nhiều thì mới nên được.
Lớp học của thầy Đức chủ yếu là học 4 môn Toán, Lý, Hóa, và Tin học. Những học sinh học ở lớp của thầy thường được kèm xuyên suốt 3 năm, từ lớp 10 cho tới lớp 12. Học sinh ở đây có rất nhiều người ở xa, khác xã và khác huyện nhưng vẫn đến lớp của thầy Đức để học. Những học sinh ấy luôn có một niềm tin mãnh liệt đối với người thầy đặc biệt này.
Trong quá trình giảng dạy tại nhà, thầy luôn hiểu hoàn cảnh từng học sinh, để tư vấn giúp các em cũng như gia đình chọn khối, chọn trường thi phù hợp. Em nào hoàn cảnh gia đình khó khăn thầy còn không thu học phí.
Kể từ năm 2009 tới nay, mỗi năm lớp học của thầy Đức đều có 9 -10 học sinh đỗ vào các trường đại học lớn. Như năm học 2011- 2012 vừa rồi, số lượng học sinh đậu đại học còn lên tới con số 15. Trong đó có những trường đại học lớn như Đại học Luật, Ngoại Ngữ, Sư phạm... Ngoài ra còn nhiều em đậu vào các trường Cao đẳng, trung cấp chuyên nghiệp. Nói về sự thành công của các học sinh, thầy không giấu khỏi niềm vui: "Hạnh phúc của tôi là được thấy các em đặt chân vào giảng đường đại học, để sau này thoát cảnh lam lũ...".
Thầy bảo: "Mình không làm được gì nhiều đâu, đơn giản là không có sự khác biệt nào hết. Nhiều người cũng có hoàn cảnh không may như mình, thế nhưng họ còn làm được nhiều hơn mình".
Theo Hùng Lê - Viết Tuân
Gia đình & Xã hội
Chuyện ít biết về “người phi thường” Nguyễn Ngọc Ký Tấm gương phi thường như huyền thoại của thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký có thể khiến nhiều người cảm thấy xấu hổ vì những gì thầy đã đạt được từ ngày bắt đầu đi học cho đến nay với đôi cánh tay bị liệt. Năm 4 t.uổi, cậu bé Nguyễn Ngọc Ký bị bại liệt cả 2 cánh tay sau cơn bạo bệnh....