Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi rất tệ
Thời gian gần đây chúng tôi cãi nhau liên miên vì những chuyện nhỏ nhặt, 2 tháng rồi không quan hệ.
Ảnh minh họa
Tôi đã lập gia đình, có 2 con nhỏ, cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc. Chồng tôi tính gia trưởng, luôn muốn áp đặt ý kiến, chỉ cần tôi không đồng ý và nói lại là ngay lập tức chồng quát, nói tôi chỉ thích cãi chồng, thích ngồi lên đầu chồng. Nhìn chung anh lúc nào cũng lo bị vợ lấn át, rồi thường xuyên gọi vợ là ét te, dù tôi cũng chỉ đôi co lại như những cặp vợ chồng thông thường. Tôi mà cãi lại tiếp thì vợ chồng càng to tiếng nữa, thông thường một lúc tôi cũng chán, có nói chồng cũng tiếp tục quát tháo, lấn át nên bản thân chọn cách im lặng, chồng nói một mình cũng chán nên thôi. Vấn đề lớn nhất là chồng tôi rất hay đánh con cái, thường thì không đánh nặng mà chỉ phát mông, lấy chân đá vào lưng. Tôi đã nhiều lần khuyên bảo nặng nhẹ, tâm sự, cãi vã vì chuyện này mà anh không thay đổi, luôn cho rằng phải đánh con mới dạy được con. Hai đứa con đang ở tuổi quấy, lại đều không được dễ bảo lắm, anh thường xuyên không kiềm chế được.
Tôi nhiều lần nói với bố mẹ anh (chúng tôi sống chung 3 thế hệ), bố mẹ chồng xót cháu nên cũng khuyên bảo anh nhiều lần, nhưng dù sao là con trai của ông bà nên ông bà vẫn bênh. Lúc nào giận quá anh mới đánh con mạnh. Cách đây một tuần, anh đưa 2 đứa đi học, chắc chúng nó lại đánh nhau hay hư gì đấy, anh giận đánh vào mông và chân con bé thì phải. Buổi chiều cô giáo gọi giọng sợ sệt, kể rằng ở mông và chân con có vết hằn ngón tay, con nói là do bố đánh. Tôi vừa tủi hổ vừa thương con. Tối về, tôi nói với ông bà sự việc, nói bản thân phải đến trường viết tường trình, nói ông bà phải cho anh đi điều trị tâm lý vì anh bị bệnh thích dùng bạo lực với con. Một ngày anh phải đánh mỗi đứa ít nhất đôi lần, khi chúng tè dầm, đánh nhau, hoặc khóc không dỗ được. Thế mà ông bà vẫn bênh và chỉ khuyên bảo anh nhẹ nhàng.
Tối hôm đấy tôi nói chuyện với anh, khóc như mưa, nói hết nước hết cái, anh hứa sẽ xác định không đánh con nữa, tuy nhiên vẫn có thể có lúc không kiềm chế được. Vậy mà hôm nay anh lại tiếp tục đánh con vẫn chỉ vì những lỗi nhỏ nhặt. Chồng từng đánh tôi, đêm đó tôi khó ngủ. Trong căn phòng bé 20m2 mà anh tuy đã tắt điện phòng nhưng cứ ngồi mở màn hình laptop chơi game nên tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi khuyên mãi anh không chịu đi ngủ nên tầm lúc 1h đêm tôi đã chửi bới anh. Anh lao ra tát tôi 2 cái. Tôi thật sự tổn thương. Cái này cũng là do anh bị ảnh hưởng của giáo dục gia đình. Ông nội anh đánh đập con cái (trong đó có bố anh) rất kinh khủng. Anh cũng không biết bao lần bị bố đánh cho thừa sống thiếu chết nên từ bé anh đã quen trong môi trường bạo lực rồi. Tôi sợ rằng con mình sau này cũng thế.
Chúng tôi ít nói chuyện vì cứ về đến nhà là anh ôm điện thoại, đọc tin, chơi game; bảo anh chơi với con thì có hôm anh chơi rất nhiệt tình, có hôm anh khư khư ôm điện thoại, động đến còn quát tháo. Anh nói đau đầu, áp lực công việc, hôm nào thích chăm con thì chăm, còn không thích thì thôi.
Chồng tôi tuy gia trưởng nhưng lại hèn, ở nhà cũng sợ bố một phép. Tính bố chồng rất gia trưởng nên từ nhà đến cơ quan họ hàng làng xóm đều phải sợ. Tôi cho con đi chơi xa ở đâu ông đồng ý mới được đi, mà thông thường ông không cho mang đích tôn đi, sợ không đảm bảo, thằng bé toàn phải ở nhà. Ông rất thích con gái ông về nhà ăn cơm, ngủ lại, thậm chí có thời gian ở cả năm trời. Nhưng thi thoảng thấy tôi về thăm mẹ thì ông lại chửi bới, nói tôi về đấy luôn đi. Có lần như vậy tôi phải vừa dắt con đi vừa khóc. Công bằng mà nói ông như thế gần như với mọi người chứ không phải mình tôi.
Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi cũng rất tệ. Tôi chưa từng có bất kỳ cảm xúc gì, kể cả thời gian mới cưới lúc mặn nồng. Thời gian gần đây chúng tôi cãi nhau liên miên vì những chuyện nhỏ nhặt, 2 tháng rồi không quan hệ. Chồng tôi cũng thuộc dạng yếu nên dù gần như ngày nào anh cũng tình cảm nhưng chuyện chăn gối thì chỉ một tuần một lần. Chồng tôi cũng có ưu điểm: anh chung thuỷ, không bồ bịch, rượu chè cờ bạc, tiền anh làm ra đưa hết cho tôi giữ, anh cũng hợp và rộng rãi với nhà vợ. Nhìn chung tôi biết anh yêu vợ, yêu con nhưng yêu bản thân anh nhiều hơn thế.
Tôi cũng không phải là người luỵ chồng quá, coi chồng là số một, rồi là hạnh phúc của mình phải do người đàn ông mang lại. Tuần tôi cố sắp xếp đi tập gym mấy buổi về muộn, cuối tuần rủ được anh đưa con đi chơi cùng thì đi, hai vợ chồng mà cãi nhau thì tôi một mình xách 2 đứa đi chơi, chồng có đi cùng cũng chỉ quát mắng con thôi. Vấn đề là tôi đi đâu không được lâu vì một mình xách 2 đứa bé tí chưa được 3 tuổi cũng cực lắm. Tôi biết mỗi người chỉ sống một lần nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ly dị nhưng có cái khó: chúng tôi sống cùng được ông bà hỗ trợ kinh tế gần như hoàn toàn, tôi tuy có học thức cao nhưng trình độ làm việc lại không tốt nên lương thấp (chồng học không giỏi, trình độ làm việc cũng không giỏi nhưng có công việc tốt do bố anh xin cho nên lương cao hơn tôi).
Tôi không có ý trách bố mẹ vì bố mẹ luôn yêu thương tôi, nhưng từ bé tôi đã phải sống trong cảnh bố mẹ không hạnh phúc nên tâm hồn tổn thương nhiều. Rồi mẹ lúc nào cũng rao giảng với mọi người, với tôi, rằng tôi là đứa hậu đậu, vụng về, không làm được cái gì, được cái chịu khó nên cần cù bù thông minh. Vì thế nên lúc nào tôi cũng lấy cái cần cù ra để bù, học ngày học đêm nên bằng cấp rất tốt, tuy nhiên vì chỉ biết học nên kỹ năng sống kém trầm trọng. Tôi rất ít các mối quan hệ xã hội, dù luôn cố gắng nhưng chắc tôi là người không có nhiều sức hút. Mẹ luôn nói tôi may mắn lấy được anh: bố mẹ chồng khá quan tâm đến nhà ngoại, hay mời đi ăn đi chơi, biếu đồ, con cái tôi học hành ông bà lo, tiền anh đưa tôi hết nên tôi không phải nghĩ gì về kinh tế. Nếu tôi muốn ly dị thì gia đình sẽ không ai đồng ý, cũng không thể dựa vào gia đình vì nhà tôi chỉ ở mức bình thường. Tôi sợ mình không đủ năng lực để một mình nuôi 2 đứa con. Xin hãy giúp tôi. Tôi phải làm sao để cải tạo chồng? Tôi đã sai ở điểm nào để còn sửa chữa, hay tôi sẽ phải tìm cho mình một con đường mới?
Video đang HOT
Theo VNE
Khúc mắc chuyện nhỏ nhặt với em chồng, bố chồng gọi điện lên từ mặt tôi
Đến Tết Thanh minh vừa rồi, em chồng tôi lại về nước và tôi định về quê chồng chơi thì bố chồng gọi điện bảo: "Từ nay vợ chồng tao không coi mày là con dâu nữa, tao không có loại con dâu như mày. Tao cấm mày về nhà tao nữa"...
Chào mọi người, đây là lần đầu tiên tôi viết tâm sự, hi vọng mọi người sẽ cảm thông, chia sẻ và cho tôi những khuyên chân thành nhất.
Tôi lấy chồng cách đây 2 năm, chúng tôi đã có một đứa con gần 1 tuổi. Khúc mắc với gia đình nhà chồng bắt đầu từ khi tôi sinh con, một cô con gái đáng yêu. Lúc con nhỏ, tôi phải nhờ mẹ chồng trông cháu hết vì mẹ đẻ của tôi yếu. Bọn tôi vẫn khó khăn nên lúc đó không thuê người khác trông coi được.
Hồi đó, chồng tôi đi làm về muộn tôi rất hay cằn nhằn. Khi anh mất việc, muốn vay vốn mua ô tô, trong khi hai vợ chồng đang ở thuê nên tôi không đồng ý, thành ra hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tôi lúc đó ra sức khuyên anh ấy phải đi tìm việc làm mới, còn mẹ chồng tôi không hài lòng về việc đó. Bố chồng tôi, em chồng tôi sau khi nghe mẹ chồng kể chuyện về tôi cũng tỏ ra không hài lòng.
Tháng 8/2015, mẹ chồng tôi lên ở cùng để trông em bé hàng xóm, lương tháng được 3 triệu/tháng. Mẹ chồng tôi rất chịu khó và giúp vợ chồng tôi rất nhiều việc. Tôi cũng cố gắng để bà không phải làm nhiều việc nhà nhưng mẹ chồng tôi vẫn giúp vợ chồng nấu cơm tối, phơi, gấp quần áo, hay đi chợ.
Vì biết mẹ trông em bé kia cũng mệt nên mọi việc của con gái tôi tranh thủ làm hết. Buổi tối, tôi cũng chỉ thích con gái ngủ với vợ chồng tôi nên bà không hài lòng vì cũng thích ngủ với cháu.
Bố mẹ chồng tôi là người tốt tính nên đòi hỏi các con cũng phải rộng rãi theo. Chẳng hạn như về quê thì cho mỗi cháu bao nhiêu mà gia đình nhà họ còn khá giả hơn nhà mình nhiều. Rồi tôi có 5 chỉ vàng của hồi môn, nhà hàng xóm quê chồng tôi cưới con dâu về nhưng bác ấy không có cho con dâu nên bố chồng tôi lấy luôn 5 chỉ đó đưa cho bác ấy mà không hề hỏi ý kiến của vợ chồng tôi.
Khi mua một mảnh đất 800 triệu ở Hà Nội, vợ chồng tôi có vay em chồng 500 triệu, hai đứa tiết kiệm được hơn 200 triệu, còn lại đi vay vì bên ngoại không có cho, ông bà nội cũng không có nên tôi bảo mẹ chồng tôi đòi 5 chỉ đó. Bố mẹ chồng tôi không hài lòng nên kết luận tôi ky kẹt.
Cuối năm 2015, em chồng tôi về nước, mẹ chồng tôi cũng nghỉ việc trên này về quê hẳn, trùng đợt nghỉ phép của tôi nên tôi đưa con gái ra sân bay đón cô rồi cùng về quê chơi.
Tối hôm đó, sau khi cả nhà cơm nước xong, em chồng tôi có bảo, người tính toán thì mới nhanh giàu được. Bố mẹ cũng tính toán cho giầu khi mỗi tháng bà có 3 triệu tiền lương, em chồng biếu 5-7 triệu, hai ông bà sống ở quê mà tháng nào cũng thiếu tiền. Rồi bất chợt em hỏi tôi làm ngân hàng, hay tiếp xúc với người nhiều tiền có thấy đúng không.
Khi đó tôi cũng thật thà bộc bạch rằng, khách hàng người đi gửi tiết kiệm nhiều tiền mà vẫn tính toán lắm, tính toán đến từng đồng một. Tôi đã sai khi nói như vậy.
Mẹ chồng tôi nghe vậy nói là, "Mẹ nói với con, 10 người làm ngân hàng thì 11 người tính toán chi ly". Bố chồng tôi lại nói, nhìn cách ăn mặc thì biết người thoáng mặc rộng, người ky thì mặc chật. Con dâu thì có tìm được cái áo nào rộng đâu. Người tôi gầy nên không mặc rộng, chỉ mặc vừa vặn thôi. Hôm đó buồn lắm nhưng tôi chỉ im lặng đi rửa bát.
Sáng hôm sau, khi tôi đang nấu đồ ăn sáng trong bếp thì nghe tiếng ông quát con gái đang ngồi trên bàn: "Ngồi trên bàn để ngã lộn cổ chết à". Bình thường ông rất nhẹ nhàng với cháu nhưng hôm ấy chắc ghét tôi nên quát cháu lớn tiếng như vậy.
Con gái nghe ông quát giật mình khóc toáng lên, ông bỏ đi còn bà thì chạy ra chỗ tôi nấu ăn bảo tôi không biết dỗ con hay sao mà để con khóc như thế.
Tôi vẫn buồn chuyện tối qua, với lại nghĩ ông bà sao không dỗ cháu nên đến nói "Con nín đi không khóc nữa, ông không mắng con đâu. Ông mắng mẹ đấy vì mẹ không biết bảo con để con ngồi lên bàn". Mẹ chồng tôi nghe thấy thế chạy lên phòng em chồng nói gì tôi không rõ.
Hôm sau, hai vợ chồng tôi lên Hà Nội để đi làm, em chồng cũng lên theo bảo đi chơi vài hôm. Rồi em rủ vợ chồng tôi đi ăn trưa gần cơ quan. Lúc đầu rất vui vẻ, ăn xong rồi em nói: "Sao hôm trước chị nói bố thế, về xin lỗi đi, không thì không được ăn Tết ở nhà đâu".
Tôi sốc quá nhưng không nói gì. Rồi em ấy nói hết các chuyện nào là không cho mẹ ngủ cùng cháu, cằn nhằn vì anh đi làm về muộn, ăn được mà không ăn để người gầy bố mẹ mang tiếng,... Em chồng tôi còn viện dẫn hình ảnh con dâu nhà bác họ sống thế nào mà nhà cửa êm ấm, không để xảy ra điều tiếng gì.
Tôi giải thích, chuyện cằn nhằn đã là quá khứ, bây giờ hai vợ chồng tôi sống tốt rồi. Còn chuyện không cho mẹ ngủ cùng cháu vì sợ mẹ làm giúp việc nhà họ cả ngày mệt nên tối muốn để mẹ nghỉ ngơi. Chuyện nói sai hôm trước cuối tuần sẽ về xin lỗi bố.
Còn chuyện bố mẹ nói chị ky kẹt thì em cũng nên xem lại từ phía chị, anh chị đang nợ nần tiền đất, bố không có bảo hiểm, hàng năm anh chị vẫn cố đóng cho bố mức 20 triệu/năm nhưng bố không biết.
Tối hôm đó, cả nhà sang nhà bác họ chơi, em chồng cứ liên miệng bảo "chị phải học chị H. cách chăm con, nhìn con chị ấy bụ bẫm như thế, học cách nấu nướng đi, học cách nói chuyện với người lớn...". Hôm đó, tôi ức chế lắm nhưng vẫn cố nín nhịn.
Tối hôm đó, em chồng tôi hỏi cuối tuần nay về nhà xin lỗi bố chứ, tôi bảo tuần sau về vì ngày nghỉ lễ sợ người đi lại đông đúc, cháu còn nhỏ dễ ốm. Thế là nó bảo tôi sao trưa bảo cuối tuần về giờ lại không. Hai chị em nói qua nói lại một lúc thì nó bảo, anh chị ly dị đi.
Lúc đấy tôi khóc bảo, "chị tưởng em đứng về phía chị, đi Tây về có cái nhìn khác. Đáng nhẽ ra, anh em, bố mẹ trong nhà phải vun đắp cho anh chị được ở với nhau, đây em hết lần này đến lần khách bảo anh chị ly hôn. Em không thương cháu mình à?"
Lúc đó, em chồng tôi hét ầm lên "Bà tuổi gì mà đòi tôi coi là chị (tôi ít hơn em chồng 2 tuổi). Con gái bà từ nhỏ đã được bà ngoại bế hôm nào chưa? Bà không biết dạy con, nấu một bữa ăn không xong, đã ngu thì người ta dạy phải biết nghe chứ".
Tôi tức quá bảo: "Bà ngoại ốm đã biết rồi còn nói, còn tôi không biết nấu ăn thì mấy năm nay ai nấu cho anh cô ăn, ai về quê một mình nấu nướng cho cả nhà, ai nuôi cháu cô lớn. Còn tôi ít tuổi hơn cô nhưng vẫn là chị dâu cô vì tôi được nhà cô cưới hỏi đàng hoàng".
Em chồng tôi liền cãi lại: "Bố mẹ tao không muốn loại gái quê như mày về làm dâu. Tưởng học giỏi thì đồng ý nhưng mày ngu lắm, bố mẹ mày cũng ngu". Tôi lúc đó làm ầm lên, dọa sẽ gọi điện về quê xem bố mẹ chồng dạy dỗ con kiểu gì mà dám chửi người tuổi bố mẹ mình ngu. Lúc đó, chồng tôi không nói gì mà quay lại tát tôi rồi, em chồng đòi bỏ về luôn trong đêm. Nhưng tôi bảo, cô cứ ở lại còn tôi sẽ đi nhưng chồng tôi giữ chìa khóa xe không cho đi.
Sáng hôm sau, chồng tôi đưa em gái về quê rồi quay lên xin lỗi tôi. Tết 2015, hai vợ chồng bế con về quê ăn Tết. Chờ đến 8, 9 giờ tối, bố mẹ chồng và em chồng mới đi chơi về mở cửa cho hai vợ chồng vào nhà.
Tôi chào hỏi và vào nhà nói chuyện, tôi xin lỗi bố chồng vì lời nói sai trước đó. Bố chồng tôi bảo là năm sau hãy nói chuyện, Tết năm nay mày với con gái về quê ngoại ăn tết đi vì giờ có em về ăn Tết là vui rồi. Tôi tủi quá bảo vâng ạ rồi xin phép đi. Mẹ chồng tôi theo bảo là cứ ở lại, bố nói thế chứ về ngoại là mãi mãi không quay lại được. Rồi tôi ở lại nhà chồng ăn Tết đến mùng 2 thì về quê.
Đến Tết Thanh minh vừa rồi, em chồng tôi lại về nước và tôi định về quê chồng chơi thì bố chồng gọi điện bảo: "Từ nay vợ chồng tao không coi mày là con dâu nữa, tao không có loại con dâu như mày. Tao cấm mày về nhà tao nữa" rồi bố chồng tôi tắt máy. Tôi không kịp nói cũng không dám gọi lại. Hôm sau, mẹ chồng tôi lên thăm cháu, chỉ bảo vì bố khó tính.
Bây giờ, cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn ổn nhưng bố chồng thì đã từ mặt, còn em chồng hủy kết bạn trên Facebook. Hai vợ chồng đang tính bán đất đi để trả em chồng vì giờ nó không muốn cho vay tiền nữa.
Thực sự, chuyện gia đình căng thẳng đang ám ảnh tôi vào cả giấc mơ, tôi sợ bố chồng và em chồng đến mức chẳng dám gọi điện về. Nhưng tôi không muốn mối quan hệ căng thẳng nữa vì còn chồng, còn con gái tôi. Tôi phải làm sao lúc này đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Thu Hà (Thái Bình)
Theo nguoi dua tin
Những bài học hôn nhân từ thập niên 50 bạn nên 'học lỏm' Những lời khuyên vô cùng giá trị từ những năm 50 sẽ giúp cho cuộc sống hôn nhân của bạn luôn vững bền theo thời gian. Thập kỷ 50 được biết đến là thời đại của giá trị hôn nhân với đời sống hôn nhân viên mãn của đa số các cặp vợ chồng. Không phải tất cả những kinh nghiệm của thời...