Chuyện cây táo
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt. Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta.
Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
- Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm:
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?
- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Video đang HOT
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người có tuổi – quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.
- Hãy đến chơi với ta.
- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
- Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
- Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
- Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.
- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta – cây táo nói trong nước mắt.
- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
- Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc. Ta phải sống sao cho trọn đạo làm con.
Theo Guu
Khoảnh khắc nào khiến bạn nhận ra cha mẹ đã già rồi?
Cha mẹ luôn xem con cái là con nít dù chúng có lớn như thế nào. Tuy nhiên, con cái có khi nào nhận ra cha mẹ đã già rồi? Đã đến lúc mình phải chăm sóc họ không?
Khoảnh khắc nào bạn nhận ra cha mẹ đã già?
Trên mạng có một bài toán như sau: "Mẹ 26 tuổi sinh ra tôi, trong 20 năm sau, mẹ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi. Hiện tôi 22 tuổi, bình quân nửa năm về nhà thăm mẹ một lần. Năm nay mẹ 48 tuổi, nếu như mẹ có thể sống đến 100 tuổi, thì mẹ còn có thể sống được 52 năm nữa. Như vậy tôi cả đời này, mẹ cả đời này, cũng chỉ có 104 lần gặp mặt nhau".
1. Ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, bề bộn xong việc tang lễ. Một ngày nào đó, mẹ thở dài, chậm rãi nói một câu: Giờ mình đã là người không có bố mẹ rôi.Tôi hy vọng là mình tính toán sai đáp án của bài toán này. Nếu có một ngày, bạn phát hiện ba luôn ho khục khục không ngừng. Nếu có một ngày, bạn phát hiện ba mẹ thích ăn cháo. Nếu có một ngày, bạn phát hiện ba mẹ qua đường phản ứng chậm. Nếu có một ngày, bạn phát hiện ba mẹ không hề thích ra cửa. Nếu có một ngày như vậy, có lẽ ba mẹ thật sự già rồi. Bạn từng lưu ý ba mẹ của mình không, khoảnh khắc nào lập tức khiến bạn cảm thấy cha mẹ đã già rồi?
2. Chuyện trong nhà đều là ba mẹ làm chu, rồi một ngày đột nhiên họ để tôi quyết định hết mọi chuyện.
3. Hồi học cấp ba, có một lần ba chạy xe đạp chở tôi, khi chạy đến một con dốc rõ ràng cảm thấy đuối sức. Tôi nói để tôi xuống đây đi bộ qua con dốc lại lên xe. Ba không chịu, nhưng cuối cùng chạy vài bước tôi vẫn nhảy xuống, ba cũng bước xuống đẩy xe đi bộ. Khi ngồi phía sau, thật sự cảm thấy ba đã già rồi.
4. Hôm trước lúc ăn cơm, cha tôi nói thịt gà không mềm, tôi còn nói ông ấy bắt bẻ, kết quả mẹ của tôi nói ông ấy buổi sáng lại rụng một cái răng. Điểm quan trọng là tôi chưa bao giờ biết cha đã bắt đầu rụng răng rôi, nhìn thấy hai hàm răng trơ trọi, cảm giác thật đau lòng.
5. Mây hôm trươc me bao hay la hai năm nưa kiỷ niêm 25 năm ngay cươi bô me, con gai cung đi lây chông đi, như thê sau nay ngay kỷ niêm cua bô me vơi con gai trung năm vơi nhau.
6. Tôi từ nhỏ cũng rất nghịch ngợm, thịt mỡ, da gà, da cá, thịt gân, nấm... rất nhiều thứ đều không ăn, đương nhiên là đều đưa cho cha tôi. Hai ngày này ăn cơm, mỗi khi muốn đưa những thức ăn đó cho cha, mẹ của tôi liền ở bên cạnh nói: "Cha của con đến cái tuổi này, không thể ăn nhiều thịt, huống chi là thịt mỡ, da gà. Về sau con không ăn cũng đừng cho ông ấy". Đột nhiên cảm thấy, cha thật sự già rồi.
7. Mẹ tôi là kế toán, là người phụ nữ vô cùng khôn khéo. Tôi từng mở nhà máy, từng sáng lập xí nghiệp. Cho tới nay, tôi cảm giác bà ấy không gì không biết, trong nhà có chuyện gì đều tìm mẹ giải quyết.Vào mấy ngày trước, vì một chuyện nhỏ tranh luận với mẹ, bà ấy chỉ nói: "Mẹ cũng sắp 60 tuổi rôi, rất nhiều chuyện không nhớ được nữa, phản ứng cũng không nhanh bằng thanh niên tụi con, hy vọng con co thê châm chước thông cảm". Nghe xong, nước mắt của tôi liền rơi lã chã, bài hoc cuộc sống còn có thể tàn nhẫn đến thế nào?
8. Người cha khi tức giận rất đáng sợ, vậy mà giờ mắng tôi không nổi nữa rôi.
9. Trong nhà bàn bạc chuyện mua nhà mới, mẹ nói muốn để căn nhà đứng tên tôi, tôi nói không, muốn đứng tên thì đứng tên cả nhà luôn. Mẹ nói: Con gái ngốc, cha mẹ lại không thể vĩnh viễn sống với con! Lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi sau này không có cha mẹ.
10. Khi nghe mẹ nói: Sao giờ mắc quá, hồi xưa mẹ mua một cân cá có 1.000.
11. Khi me qua đơi đột ngột, bô lân đâu tiên khoc như mưa trươc măt tôi, tôi biêt, bây giơ đên luc tôi chăm soc cho ông rôi.
12. Tôi hơn 30 tuổi. Năm thứ 3 làm việc tại nước ngoài sau khi tốt nghiệp đại học, nhân dịp nghỉ tết Đoan Ngọ tôi về nhà. Khi nhìn thấy cha mẹ, lân đâu tiên cảm thấy họ không còn giống như trong trí nhớ của tôi nữa. Mẹ nhiều nếp nhăn hơn, đầu cha thì bạc trắng. Ba ngày sau tôi quay lại bến tàu, thấy con đường đến nhà ga kia vẫn như cũ, tôi đã lặng lẽ khóc một mạch. Lúc ấy tôi đặc biệt sợ hãi, bởi vì tôi đã ý thức được tốc độ mình phát triển đã chậm hơn rất nhiều so với tốc độ ba mẹ già đi.
13. Khi giúp cha tôi nhuộm tóc, ông ấy đã ngủ thiếp đi.
14. Mây hôm trươc tôi vưa giup bô me vứt đi một đông thuôc đa hêt han. Qua trơi thuôc đa hêt hạn, nhưng bô me măt kem cha nhin thây. Không biêt la bô me đa bao lân uông phai thuôc hêt hạn rôi nưa. Hy vong cac ban thương xuyên kiêm tra han sư dung thuôc cho bô me nhe.
15. Khi mẹ cười nói: Mẹ cũng nên đi du lịch nhìn thế giới bên ngoài một chút. Tôi đột nhiên cảm thấy, mẹ đã vì nhà này bận bịu nửa đời người. . . Một câu hời hợt như vậy nhưng đã để cho tôi cảm thấy thật đau lòng.
16. Khi tôi gọi: Me ơi.. Me... Me (lân sau nói to hơn lân trươc). Mãi sau mẹ mới đáp: Ha, con vưa noi gi cơ?
Theo Phunutoday
Mất niềm tin vào tình yêu khi bị gia đình chồng tương lai phản đối vì bố mẹ ly hôn Thực lòng tôi không có ý dấu giếm, che đậy gia thế của mình, chỉ là mẹ anh chưa khi nào hỏi đến. Và đơn giản tôi nghĩ, quan trọng bản thân tôi tốt chứ có ai chọn được gia đình, xuất thân của mình đâu. Sự vô tư của tôi cũng chính là lý do để hôm đó, mẹ anh có cớ...