Chuyện cảm động về người mẹ mù sẵn sàng từ bỏ mạng sống để sinh con ra
Mảnh đất hình chữ S vẫn luôn là nơi cư ngụ của những tấm lòng chịu thương, chịu khó, giàu đức hy sinh.
Chúng tôi muốn kể cho bạn nghe câu chuyện về một người phụ nữ nhỏ bé, đôi mắt không còn ánh sáng và sự sống mỏng manh như một chiếc lá độ thu về. Nhưng chị mang trong mình một trái tim vĩ đại của người hùng gan dạ nhất trong những câu chuyện cổ.
Sinh ra trong một gia đình thuần nông không khá giả lại đông con, chị Yên đã rời trường học từ rất sớm để đi làm, tự nuôi sống mình, và bớt đi gánh nặng cho bố mẹ. Chị Yên sống lương thiện trong suốt tuổi trẻ của mình nhờ tình yêu gia đình và niềm tin vào Chúa. Chị không nghĩ nhiều tới việc xây dựng hạnh phúc riêng chỉ tới khi chị gặp anh Được, một người đàn ông hiền lành, tốt tính và rất yêu chị, chị mới đồng ý quen, yêu rồi trở thành vợ anh.
Chị quen, yêu và trở thành vợ anh khi 33 tuổi (Ảnh: vn express)
Sau ngày cưới, chị Yên làm nghề may còn anh Được tiếp tục công việc lái taxi của mình. Hạnh phúc của vợ chồng chị trở nên tròn đầy sau khi chị biết tin mình mang thai. Hai người đều đã đứng tuổi, nên việc sớm có con là một dấu hiệu tốt lành. Nhưng không ai có thể nghĩ, thời điểm tưởng như hạnh phúc nhất đối với anh chị, lại chính là khi chị Yên phát hiện ra mình bị ung thư khoang mũi giai đoạn cuối. Đó cũng chính là lý do tại sao, thời gian đầu của thai kì, chị chảy máu cam nhiều và thấy sức sống như cạn kiệt mà không rõ nguyên do.
Hoang mang, lo lắng và buồn tủi là những cung bậc cảm xúc cứ trở đi trở lại trong lòng chị khi nhận hung tin. Càng đau khổ hơn, các bác sĩ thông báo chỉ có cách xạ trị hoặc hóa trị mới giữ được sự sống cho chị. Nhưng những phác đồ điều trị này không dành cho các phụ nữ mang thai. Hóa chất và tia phóng xạ sẽ hủy hoại sinh linh đang lớn dần trong cơ thể. Vậy là, chị Yên phải đứng trước lựa chọn sinh tử của cuộc đời: Giữ lại sự sống của mình hay mầm sống bé nhỏ chỉ vừa mới hình thành trong chị?
Sự sống của chính mình hay sự sống cho con? (Ảnh: The Odyssey Online)
Đứa trẻ này đã chọn chị là mẹ, Chúa cũng tin tưởng gửi mầm sống bé nhỏ cho chị, nên bỏ con là điều mà chị Yên không bao giờ nghĩ tới, kể cả lúc nguy nan này. “Chuyện sống chết với tôi rất nhẹ nhàng, chỉ có con là có ý nghĩa”. Nghĩ là làm, chị đã dừng mọi điều trị ở bệnh viện để giữ an toàn cho con, để con có cơ hội lớn lên bên trong chị, đủ cứng cáp để tới với cuộc đời.
Đây có lẽ là thử thách lớn nhất cho lòng kiên định của người mẹ bất hạnh này khi ngày ngày chị phải đối mặt với sự đau đớn do những tế bào ung thư quái ác gây nên. Khối u nơi mũi của chị không ngừng phát triển, chúng khiến hai mắt chị lệch đi, mặt teo lại. Chúng chèn ép vào dây thần kinh thị giác của chị. Bởi thế, càng về cuối thai kì, đôi mắt chị càng mờ đi.
Trong thai kì, chị Yên cầm cự bằng những viên thuốc giảm đau của Tây y. Nhưng chị cố gắng kéo dài thời gian giữa hai lần uống thuốc, chị chịu đau thêm được chừng nào thì nhất quyết sẽ không dùng thuốc vì chị biết thuốc ấy không hề tốt cho con.
Video đang HOT
Những lời nguyện cầu giống như những tia sáng mong manh giữ cho chị Yên niềm hi vọng (Ảnh: healthyethappy)
Ăn uống lúc bấy giờ cũng là điều mà chị Yên phải dùng tới lý trí để thực hiện. Chị cứ ăn thì lại nôn ra. Tình trạng càng kéo dài, chị càng lo lắng. Không phải lo cho thân thể mình, mà chị lo mẹ không ăn được gì thì con lấy dinh dưỡng đâu để lớn. Có những lúc, chuyện xấu tới mức, chị phải cầu xin Chúa che chở cho hai mẹ con: “Mỗi lúc ăn tôi lại thầm cầu nguyện &’Chúa ơi, cho con ăn trớ ra ít thôi để con chút gì đó nuôi em bé trong bụng. Con không ước gì hơn, chỉ mong cháu được 2 kg thôi’.”
Đến tuần 34 của thai kì, những cơn đau càng ngày càng trở nên khó chịu đựng hơn. Chồng và các bác sĩ thúc giục chị mổ để đưa em bé ra sớm. Nhưng chị Yên lần lữa mãi, chị muốn giữ con trong cơ thể lâu hơn chút nữa, chị sợ con sinh ra nhỏ quá, không sống được, nên tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Ở tuần 36, các bác sĩ buộc chị phải phẫu thuật. Sau những nỗ lực hết mình của ekip mổ, con gái chị đã cất tiếng khóc chào đời. Với chị Yên, tiếng khóc của con gái mới sinh như một thứ âm thanh trong trẻo mà dịu dàng, đi vào trái tim chị, lan tỏa một lời cảm ân sâu sắc vì những gì chị đã kiên cường chịu nhận để đưa được con tới với cuộc sống này.
Và không biết rằng, có phải Chúa từ bi của chị đã nghe thấy lời cầu nguyện ngày trước, cô bé Cẩm Tú (tên con gái chị Yên) nặng 2,1 kg, rất khỏe mạnh và hoàn toàn không phải nằm lồng kính. Chứng kiến cuộc mang thai và vượt cạn kì diệu của chị Yên, các bác sĩ cũng phải thốt lên rằng: Hai mẹ con chị đã làm nên một kì tích! Còn chị, chị không cảm thấy mình làm được điều gì to tát cả, chị chỉ hạnh phúc vì đã đưa con tới với thế giới an toàn.
Cô bé Cẩm Tú có đối mắt cười của mẹ (Ảnh: Vnexpress)
Nhưng phép màu mà Cuộc sống dành cho chị Yên có lẽ còn khiến chị bất ngờ hơn nữa. Sau khi sinh con, chị Yên bước vào những đợt hóa trị và xạ trị liên tiếp. Với đôi mắt mất đi ánh sáng, cơ thể kiệt quệ vì hóa chất điều trị, chị Yên tưởng mình sẽ không còn cơ hội được cảm nhận con lớn lên mỗi ngày.
Nhưng sau 9 tháng điều trị, các tế bào ung thư đã hoàn toàn bị triệt tiêu, chị Yên lại được quay về với cuộc sống hằng ngày. Để rồi, khi cô bé Cẩm Tú lanh lợi và vui vẻ nói câu đầu tiên: “Mẹ, mẹ”, chị trào nước mắt. Chị biết mình sẽ không bao giờ phải hối hận khi sẵn sàng nhận chết thay con. Có lẽ, sự hy sinh không toan tính này đã cảm động cả Đất Trời, để Thượng Đế ban cho chị một cơ hội sống thứ hai.
Giờ đây, chị Yên đã có được hạnh phúc trọn vẹn bên chồng và cô con gái vô cùng vui vẻ mang tên một loài hoa – Cẩm Tú (Ảnh: Kênh 14)
Theo truyền thuyết, Đấng Tạo Hóa đã phải dành ra 6 ngày để tạo ra tạo vật mang tên “Người mẹ”. Ngài tạo ra người mẹ với một thân hình mềm mại, nhưng lại là sinh vật cứng rắn nhất trong thế giới con người. Sự mềm mại là để người phụ nữ mang tới những vòng ôm ấm áp, dưỡng thành nên tâm hồn dịu dàng cho những đứa trẻ. Còn trái tim cứng cỏi sẽ giúp họ chịu đựng tất cả những nỗi đau để hoàn thành được sứ mệnh trọng đại “làm mẹ” của mình. Chị Yên có lẽ sẽ là một trong những “người mẹ” khiến Thượng đế tự hào nhất bởi sức chịu đựng phi thường và trái tim can đảm không sợ cái chết.
Khi phải đứng trước lựa chọn sinh tử bỏ con hay giữ con, dù trong hoàn cảnh ngặt nghèo tới đâu, xin bạn hãy nhớ: Mình đã là một người mẹ và mình có sức mạnh vĩ đại mà Thượng đế đã ban tặng. Hơn hết thảy, khi bạn không từ bỏ đứa con của mình, Thượng đế sẽ không từ bỏ bạn. Như chị Yên, người đã khỏi bệnh Ung thư sau cuộc chiến đấu cam go với cái chết để đưa con gái tới với cuộc đời. Khi đưa ra quyết định, xin hãy một lần đặt niềm tin vào sức mạnh của tình yêu và những phép màu…
ĐKN/Sưu tầm
Chuyện cảm động về tình người
Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì...
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. (Ảnh minh họa)
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. Không phải vì thành tích làm việc tốt mặc dù anh khá là chăm chỉ mà chính là vì anh, ở anh có sự thật thà, đức tính đáng quý mà ở thời buổi hiện nay, đã chẳng còn nhiều. Cả công xưởng ai cũng quý mến anh. Anh hiền lành, thật thà, nhiệt thành, việc gì ai nhờ anh cũng giúp. Cuộc sống riêng tư anh cũng khá kín tiếng. Mọi người chỉ biết, anh có một gia đình và 2 cô con gái nhỏ. Vợ anh đã mất được mấy năm nay rồi.
Ai cũng nói sao anh không đi thêm bước nữa để có người chăm sóc cho các con và anh. Anh nghe xong chỉ cười hiền. Anh hiện tại vẫn đủ sức để lo cho các con, cuộc sống của bố con anh vẫn ổn nên anh không cần thêm ai khác nữa. Nhưng lý do sâu xa thực sự thì...
Ông đi làm từ sáng tới tận tối mịt mới về mà vẫn lo lắng chu toàn được cho mấy đứa con. Được cái các con anh ngoan ngoãn, biết nghe lời, tự chăm sóc được cho nhau nên anh cũng đỡ vất vả được phần nào. Chỉ có điều anh lúc nào cũng băn khoăn, canh cánh trong lòng là tuy rằng đời sống tình cảm đầy đủ nhưng còn đời sống vật chất thì... Nhìn các con, anh biết chúng nó rất muốn có thứ nọ, thứ kia nhưng vì anh không có khả năng nên chẳng bao giờ chúng nó đòi hỏi. Anh chỉ còn cách làm thật nhiều, cố gắng hết sức mình, cho con cái sống tốt được bao nhiêu thì anh thỏa lòng bấy nhiêu.
Ông có trăm người nhân viên nhưng anh lại khiến ông vô cùng ấn tượng. (Ảnh minh họa)
- Bố ơi... Chị bị ốm...
Sờ vào người con gái, anh hốt hoảng khi thấy nó sốt cao quá. Lấy vội hộp tiền, anh lao nhanh đi.
Trả tiền cho bác sĩ xong, nhìn vài đồng tiền lẻ còn xót lại trong tay mình, anh thở dài. Lại nhìn lên quyển lịch, ngày mai là... Mắt anh cứ thấy cay cay...
Ông hôm nay đến thăm công xưởng. Gặp anh, anh cúi rạp người chào ông. Ông vỗ vai anh, động viên anh cố gắng làm việc thật tốt. Bất ngờ, mấy bao tải từ trên cao đổ xuống, anh nhanh chóng đẩy ông ra. Ông nhìn anh, đầy cảm kích...
Ông đi được một đoạn, anh nhìn xuống dưới. Mắt anh hốt hoảng khi thấy chiếc ví của ông rơi trên nền nhà. Anh định cất tiếng gọi ông nhưng anh đang rất cần tiền. Mở ví ra, anh run rẩy...
- Ông ơi, ông làm rơi ví. - Anh chạy đến, trao lại ví cho ông
- Cảm ơn anh! - Ông nhận lại ví từ tay anh
Anh đi rồi, bất giác ông vở ví ra để xem có bị rơi giấy tờ hay không thì...
Ông bị mất 500 ngàn đồng. Ông không có thói quen để nhiều tiền trong ví nên mất tiền là ông biết ngay thôi. Người đáng nghi nhất chỉ có mình anh vì trước khi bước vào công xưởng, ông không có tiêu gì đến tiền. Nhưng ông vẫn hoài nghi lắm, một người nhân viên hiền lành như anh tại sao lại đi ăn trộm tiền cơ chứ? Chắc chắn là có chuyện gì anh mới làm như vậy. Thấy anh ra về, ông đi theo anh.
Đường về nhà anh gồ ghề, cái xóm trọ nghèo này lần đầu tiên ông đặt chân đến. Anh hình như chẳng hề biết ông đi theo anh. Anh dừng chân trước căn nhà rách nát rồi mỉm cười bước vào. Nhìn căn nhà, ông thấy ngập ngừng nhưng ông vẫn muốn biết lý do. Ông lại gần cửa thì...
Căn nhà chẳng có gì đáng giá, tuềnh toàng, thậm chí còn có mùi ẩm mốc khó chịu. Trên nền nhà chỉ có manh chiếu rách, anh đang để đứa con gái nhỏ gối lên đùi, nhẹ nhàng hỏi han sức khỏe của nó. Nhìn bố, nó mỉm cười:
- Bố không cần phải mua thuốc cho con nữa đâu, còn khỏe rồi. Hôm nay là sinh nhật em, bố để tiền mua cho em cái bánh. Em chưa được thổi nến sinh nhật bao giờ.
Cô em thấy chị nói thế, lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, con không cần, bố cứ để tiền mua thuốc cho chị đi...
Anh ôm hai con vào lòng, rơi nước mắt:
- Bố có tiền ở đây, đủ để lo cho cả hai con mà.
Anh rút ra tờ 500 ngàn mà ông nhìn là biết ấy là tiền của mình. Hóa ra anh lấy trộm tiền của ông là vì lý do này. Ông không muốn truy cứu nữa, ông quay bước đi về nhưng lòng đã mất niềm tin vào anh. Ai ngờ hôm sau, anh đến gặp ông, cúi đầu xin lỗi ông:
- Tôi đã lấy trộm 500 ngàn của ông, ông hãy tha lỗi cho tôi. Xin ông trừ nó vào tiền lương tháng sau chứ đừng đuổi việc tôi.
Ông sững sờ, ông không nghĩ anh lại làm như vậy. Hành động của anh khiến ông thực sự thấy anh đáng được tôn trọng. Có lỗi, dám nhận lỗi mới là người có nhân cách. Ông mỉm cười đồng ý. Ông còn hứa tăng lương cho anh vì ông cũng biết thêm, anh là một người cha đáng ngưỡng mộ, cảm kích.
Theo blogtamsu
Những cái kết bất ngờ từ 'tình một đêm' Có cô phải gánh 12 năm đau khổ vì cưới người mình lỡ trao thân, cũng có cô kết thúc bằng trái ngọt tình yêu thực sự, theo tập hợp của mạng Reddit. ảnh minh họa Trong một đề tài bàn luận trên mạng Reddit, một thành viên có tên Chimmicoh đưa câu hỏi: "Các chị em đã bao giờ có 'tình một...