Chuyện cái tôi của người phụ nữ
Co chăng cai tôi cua ngươi phu nư bây giơ lơn qua, nên chi cân ai lam tôn thương minh môt chut thôi la đa lông lôn lên chông tra…
Ảnh minh họa
“Lây chông thi phai theo chông/Chông đi hang răn, hang rông cung theo”, bà tôi đoc câu ca dao khi ngôi trên chong tre, móm mém nhai trầu va băt đâu kê cho tôi câu chuyện hôn nhân cua ông ba trong thơi phong kiên khăc nghiêt.
Ba nay đa gia, đa rât binh than khi kê vê nhưng trân đon roi ma ba tưng phai ganh chiu bơi tinh gia trương cua ông. Ông tưng bắt bà phai đứng, xõa búi tóc tết ra để ông có thể buộc chặt nó với mái nhà tranh, để bắt bà đứng yên một chỗ không được đi đâu. Ông cũng từng vác theo chiếc đòn gánh, rượt đuổi bà chân trần chạy khắp những con đường làng đầy sỏi giữa trưa nắng nóng, chỉ vì vài cái tội bâng quơ, ví như bà sang nhà hàng xóm nói chuyện lâu quá, mất đến tận dăm bảy phút trong ngày.
Video đang HOT
Ba noi vơi tôi, cai thơi ây chăng ai đươc biêt đên khai niêm chia tay hay li hôn nhau đê sông. Ba dâu co căm hân ông đên mây thi vân bi rang buôc trong môi quan hê vơ chông, phai lam tron nghia vu cua môt ngươi vơ cho đên tân cuôi đơi. Nhưng ngươi đan ba ngay xưa, sông vi chông vi con, không thể đứng lên nói được một câu cho bản thân, không thể chống lại đòn roi của chồng và luôn phải chịu cảnh làm tôi tớ trong gia đình. Nhưng rôi ho vân bên canh ngươi đan ông cua minh cho đên mai sau nay.
Như lúc này, lưng bà đã còng, còn ông muốn bước một đoạn từ giường ông sang giường bà cũng phải chống gậy, đến sức để cai nhau đôi ba câu cũng không còn nữa. Nhưng ngày nào ông ba cũng ngồi đối diện nhau, và người này cứ sợ người kia đi trước. Tôi hỏi bà vì sao lại thế. Bà châm rai tra lơi: “Ông mà mất trước thì một mình bà ở trong căn nhà tình nghĩa này, đêm đến rồi chắc sẽ không ngủ được. Cai côt la đa găn bo vơi nhau ca đơi, thiêu nhau rôi chăc se cô đơn lăm.”
Ba kê chuyên xưa va chuyên nay cho tôi nghe. Rôi ba bao răng tư chuyên cua minh, ba không thê hiêu đươc ly do tai sao dăm bưa nưa thang tôi lai đung đung xach con vê nha ngoai tuyên bô se ly hôn chông. Hay la cai tôi cua ngươi phu nư bây giơ lơn qua, chi cân ai lam tôn thương minh môt chut thôi la đa lông lôn lên chông tra. Ma mâu thuân lơn cho cam, đăng nay chi la nhưng lân cai nhau văt vanh rôi quyêt đinh chia tay khi cam xuc đang ngun ngut như lưa đôt.
Ba khuyên tôi nên binh tâm suy xet vê vi tri va vai tro cua minh trong môt gia đinh. Nay tôi đa la môt ngươi phu nư trương thanh, đa co chông con thi cang phai biêt suy nghi trươc sau cho thoa đang đê bao toan binh yên trong căn nha. Găp đươc nhau, đên vơi nhau đa la duyên sô ca đơi, nên đưng vi môt chut vi ky ca nhân ma pha tan hanh phuc. Minh sông thât long thi không lo bi ngươi ta bac beo, sơm muôn gia tri cua minh rôi cung se đươc nhân ra. Đưng nôi nong, đưng uât hân khi môt đôi luc chông minh vô tâm quên cai no, quên cai kia ma măc đinh la ngươi ta quên luôn ca minh.
Tôi chôt da khi thây lơi ba đung. Tôi đa cho răng sư hi sinh cua minh trong gia đinh la rât lơn va luôn mưu câu nhân đươc thât nhiêu sư quan tâm tư chông. Va khi sư khô khan cua môt ngươi đan ông tra lơi tôi, tôi lai tư minh giay nay uât nghen. Suy cho cung thi co le tôi yêu thương ban thân minh nhiêu qua, nên khi không nhân đươc điêu gi tôi lai thây đau xot cho chinh minh. Sư ich ky nay trong môt môi quan hê thât ra la không nên co.
Ba cung bao răng ba không khuyên tôi phai nhân nhin trong moi cuôc cai va, hay im lăng trươc nhưng hanh đông sai lâm cua chông, ma chi mong tôi co thê binh tâm hơn trong cach ưng xư.
Không nên nôi nong lên la noi đên chuyên chia tay, đo la điêu tôi ky trong hôn nhân va chi nên đê câp đên khi hai ngươi đêu đa cô găng hêt sưc ma không thê châp nhân nhau đươc nưa.
Đôi khi, tôi cho rằng ở cái thời của bà, người phụ nữ vẫn chưa biết nhiều đến hai từ bình đẳng va ly hôn hoa ra lai hay. Bơi họ dù có hay không có “cái tôi” thi cũng buộc lòng phải tìm cách chế ngự nó. Và nhờ vậy, cuộc hôn nhân của họ vẫn luôn còn rât nhiêu cơ hôi đê sông sot cho đên tân khi tình nghĩa được xây dựng, tình yêu được hồi sinh trong những năm tháng gần về với cội.
Theo DanTri
Tôi bị "câm"
Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể... lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.
Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên... về phụ vơ. Vê nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường... rôi đung đinh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi "nhờ" anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: "Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ". Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.
Lâu dần, tôi tự dưng thành "người câm" trong nhà mình vì áp lực công việc và chăm sóc con cái. Anh đi sớm về trễ nhưng luôn "tốt bụng" để sau giờ làm đi giúp đỡ người này người khác, mặc tôi nháo nhào với vòng quay của trăm việc không tên. Tôi càng "câm" hơn vì mỗi lúc muốn tâm sự với chồng, anh đều gạt ngang: "Anh nhiều tuổi hơn em. Em nghĩ gì, muốn nói gì anh đều biết cả. Thôi... khỏi nói, ngủ đi để mai đi làm". Anh ngủ chứ tôi có ngủ được đâu. Đống quần áo dơ trong máy giặt đang chờ. Thau chén cũng cần phải rửa. Nhà không lẽ không lau?
Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được môt thơi gian ngăn, sau đó, tự dưng anh bảo: "Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em lam luôn đi nhé!". Là anh bận chăm chút cho "nhà" anh trên "phây". Thời gian sau giờ cơm tối là "giờ vàng" để anh "nổ" cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê "phây" là "tốt phước" cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!
Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ơ công sơ, thời gian còn lại là chăm con và "câm" cho chồng chú tâm "làm việc lớn". Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp "trách nhiệm" cua ngươi vợ! Cái khoản "trách nhiệm" này cũng rất ư... trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...
Tôi sợ người "câm" là tôi ngày nào đó sẽ "điếc" với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn... muộn màng của chồng.
Theo VNE
Đau đầu vì ông chồng "bất khuất" Ngay từ thời yêu nhau tôi đã biết anh ấy có tính dở ông dở thằng, ưa sĩ diện hão, thà chết chứ không để mất mặt với ai. Ở đâu anh ấy cũng phải tầm "đại ca", chỉ có cho chứ không xin, không ăn, không xài tiền của các "đệ". Tôi biết lấy chồng như anh là đời tôi sẽ khổ,...