Chuyện buồn của người vợ phải cắt buồng trứng
Đó là câu chuyện của cô bạn rất thân với tôi. Mỗi lần nghe cô ấy kể chuyện, tâm sự về cuộc sống vợ chồng mà người ngoài cuộc như tôi cũng phải rơi nước mắt.
Cuộc sống không như chúng ta mong đợi, bởi có những thứ tưởng chừng nắm chắc trong tay rồi nhưng lại để tuột mất. Tưởng chừng rằng tình yêu là vĩnh cửu, sẽ mãi mãi ở bên nhau nhưng cuối cùng lại phải hi sinh người mình yêu, phải chấp nhận chia đôi ngả.
Hà, cô bạn thân tôi gần đây rất hay khóc lóc kể chuyện với tôi. Cô ấy nói, chưa bao giờ cảm thấy suy sụp và đau khổ như lúc này. Chỉ cần hai vợ chồng có chút xích mích nhỏ là cô ấy lại tuyệt vọng đến tột độ, không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Nếu như hai người có con cái hạnh phúc thì những chuyện cãi vã đâu thành vấn đề, đằng này, cô ấy và chồng lấy nhau đã 5 năm, không thể nào sinh được con. Và hi vọng có con bây giờ là không có.
Hai người họ có một mối tình rất đẹp, đẹp đến khiến người khác phải ghen tị. Hà và chồng yêu nhau suốt thời sinh viên, cùng nhau trải qua những kì luyện thi, những câu chuyện vui buồn trong kí túc. Họ trân trọng kỉ niệm bên nhau, trân trọng những ngày tháng mà hai đứa cùng chia nhau vài chục bạc để sống cho qua ngày. Cái ngày Hà chuyển phòng trọ, chồng đã chăm sóc và quan tâm thế nào lúc ốm đau, Hà còn nhớ như in. Chính vì những lúc khó nhọc ấy mà bây giờ, hai người họ càng trân trọng, yêu thương nhau hơn.
Tình cảm ấy tưởng chừng như không gì có thể chia lìa được. Đó là một thứ tình yêu trong sáng, không vụ lợi. Dù là Hà không giàu có, gia đình cũng khó khăn nhưng chồng vẫn luôn bên cô, động viên và an ủi cô. Đám cưới của họ tổ chức sau khi ra trường khoảng 1 năm, khi cả hai đã có công ăn việc làm ổn định.
Suốt thời gian đó, Hà ốm vật vã không dậy được. Hà không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng này. (ảnh minh họa)
Vì là vợ chồng son nên hai người chưa muốn có con ngay, dành 1 năm để vui vẻ và chơi bời. Và khi thời gian đó kết thúc, Hà đã tính đến chuyện có con cái. Thật không may, việc sinh con không như ý, Hà mãi không thấy tín hiệu gì. Phải đến 3 năm sau, Hà cũng không thể có con. Đi khám khắp nơi, Hà phát hiện ra mình bị một căn bệnh khó chữa. Bác sĩ nói, phải cắt bỏ cả hai buồng trứng. Hà gần như chết lặng, ngất đi trước kết luận của bác sĩ.
Suốt thời gian đó, Hà ốm vật vã không dậy được. Hà không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Bệnh của Hà nặng tới nỗi phải như thế thật sao, không còn cách nào khác sao? Vậy thì Hà sẽ sinh con làm sao được. Chồng Hà lo lắng cho vợ, quan tâm Hà để cô không suy sụp tinh thần, không xuống dốc tinh thần, để Hà có thể hồi phục sức khỏe để làm phẫu thuật. Không còn cách nào khác nữa rồi, anh cũng biết thế nhưng anh phải chấp nhận chuyện này. Bây giờ điều duy nhất anh nên làm là động viên vợ anh, không phải là đau khổ và tuyệt vọng để vợ anh không có niềm tin sống.
Với một người phụ nữ, chắc chắn khi biết mình phải bắt bỏ buồng trứng sẽ không còn nỗi đau nào hơn. Có người phụ nữ nào lại không đau khổ khi biết mình bị tước đi quyền làm mẹ. Hà đã cố gắng sống, cố gắng vượt qua giai đoạn này. Cũng nhờ có chồng ở bên, Hà đã làm tất cả để không kiệt quệ sức lức.
Nhưng sau tất cả những chuyện xảy ra, Hà vẫn khó lòng lấy lại niềm tin. Ngồi nghĩ lại tình yêu suốt mấy năm và những gì chồng dành cho mình, Hà không ngừng khóc. Dường như mối quan hệ tốt đẹp này sắp không còn nữa, Hà không biết phải đối diện với nó ra sao.
Video đang HOT
Lúc nào cô cũng nghĩ, chồng vui vẻ với cô chỉ là đang cố thương hại cô mà thôi. Cô muốn dừng lại cuộc hôn nhân này. (ảnh minh họa)
Hai vợ chồng quá yêu nhau nên cùng nhau cố gắng. Hi vọng cuối cùng của Hà chính là thụ tinh nhân tạo. Nghe người ta mách, dù cắt hai buồng trứng nhưng vẫn có hi vọng có con, Hà đã gắng hết sức mình. 5 năm qua, Hà đã cố gắng biết bao với hi vọng có một mụn con. Giờ thì gần như tuyệt vọng rồi. Nhưng thụ tinh nhân tạo cũng không thành công. Coi như ông trời đã tước đi quyền làm mẹ thiêng liêng nhất của Hà.
Mỗi lần nghe Hà tâm sự chuyện gia đình, chuyện chồng cô cáu giận và suy nghĩ của cô, tôi lại rơi nước mắt. Cái chuyện nóng giận của chồng chẳng hề hấn gì, nhưng vì không thể có con, Hà tiêu cực. Cô nghĩ, vợ chồng yêu nhau còn như thế chứ lúc không có con, chán nhau rồi thì còn gì để mà tiếp tục. Hà nói với tôi rằng, cô ấy sẽ ly hôn.
Khổ tâm thay, chồng Hà là con một, có lẽ đó là số phận rồi, ông trời đã an bài rồi. Con một thì không thể không có con, cũng không thể có chuyện đi xin con nuôi. Hà cũng không thể nhẫn tâm như thế, không thể để chồng mình phải khổ. Cô ấy kể, có những đêm, hai vợ chồng ôm nhau khóc. Cứ khóc như hai đứa trẻ con vậy vì cả hai hiểu, cuộc hôn nhân này sớm hay muộn thì cũng phải kết thúc khi không thể có con. Với gia đình chồng Hà, họ sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu vô sinh, và bản thân là con một, chồng Hà càng cần phải có trách nhiệm với gia đình. Nhìn chồng ngủ co quắp trong đêm, nghĩ đến một ngày không được ở bên cạnh anh nữa, không được chăm sóc anh nữa, Hà lại rơi nước mắt.
Rồi đây, chồng cô sẽ có một người phụ nữ khác thay cô chăm anh và sinh con cho anh. Bao đêm, Hà chỉ nằm nghĩ lại những kỉ niệm ngày hai người yêu nhau, nghĩ lại những tháng ngày hạnh phúc. Hà đã chuẩn bị cho một cuộc chia ly sớm.
Lúc nào cô cũng nghĩ, chồng vui vẻ với cô chỉ là đang cố thương hại cô mà thôi. Cô muốn dừng lại cuộc hôn nhân này. Mỗi ngày sống, cô đều dằn vặt và tự làm khổ bản thân, vậy sống làm gì. Cô bảo tôi cho cô lời khuyên. Tôi đã nói với cô ấy rất thật lòng. Cắt hai buồng trứng thì gần như không còn hi vọng gì nữa. Chồng cô ấy lại là con một, anh chịu áp lực con cái từ gia đình, nếu mà cảm thấy không còn hi vọng gì nữa, cũng không thể xin con nuôi thì nên giải thoát cho nhau. Cô ấy đã khóc rất nhiều khi nghe tôi nói như vậy. Đó là sự thật và phải chấp nhận nó. Chia tay còn hơn là sống hành hạ nhau, cố đấm ăn xôi để cả hai cùng khổ. Yêu nhau như thế, chồng Hà cũng chưa bao giờ to tiếng với cô một lần, nhưng cô hiểu, không còn tiếp tục được cuộc hôn nhân này nữa, cô phải từ bỏ thôi. Chồng cô sẽ không thể xin con nuôi vì anh là con trai duy nhất trong nhà, vậy có lý do gì để níu kéo. Có biết bao nhiêu người, dù còn rất yêu nhau nhưng cũng phải chia tay. Có biết bao nhiêu người, dù không muốn bỏ cũng phải bỏ. Và bây giờ, Hà đang chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chia ly này…
Theo VNE
Em vô sinh rồi, mình chia tay thôi anh!
Tuấn nghĩ: "Hay là thôi, hay là kí vào đơn ly hôn và giải thoát cho nhau. Vì có giữ vợ thì trước sau gì, nếu không thể sinh con với nhau, anh và vợ cũng phải chia tay. Chi bằng làm sớm còn hơn...".
Hằng nhẹ nhàng đặt tờ đơn ly hôn lên trên bàn làm việc của chồng, nước mắt rơm rớm. Chị không biết quyết định này của mình có đúng hay không. Chỉ biết, chị đã mất cả mấy tháng trời để suy nghĩ. Con người ta đôi khi phải làm những việc mà bản thân mình không muốn. Chị cũng đang làm việc mà bản thân chị không hề muốn làm chút nào, nhưng chị buộc phải làm như thế. Chị không còn sự lựa chọn nào khác, vì nếu chị lựa chọn, người chịu đau khổ sẽ là anh.
Tuấn, chồng chị nhận được đơn ly dị vào một buổi tối đặc biệt, đúng ngày cưới của hai người. Đó là kỉ niệm 5 năm ngày cưới. Anh còn đang nghĩ đến việc phải làm gì cho vợ vui, làm gì để chị không còn buồn và tủi thân. Thế mà giờ, anh lại nhận được một tin sốc như thế. Tuấn cầm tờ đơn chạy vội về phía phòng ngủ của hai vợ chồng:
- Em làm gì vậy? Có phải em định đùa anh hay sao? Ngày cưới của chúng mình mà em đùa ác thế?
Vừa nói Tuấn vừa cười vì anh nghĩ, vợ đang đùa. Đó là trò đùa bất ngờ mà vợ dành cho chồng trong ngày kỉ niệm 5 năm. Nhưng thấy khuôn mặt của Hằng có vẻ nghiêm nghị, thấy giọt nước mắt lăn trên má vợ, Tuấn chững lại.
Hằng tiếp lời:
- Chúng mình phải chia tay thôi anh ạ. Em hết chịu nổi rồi. Em không thể sống bên anh được nữa, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Em đã cố gắng, đã gồng mình lên nhưng 5 năm qua, đêm nào em cũng không thể ngủ ngon.
- Tại sao em lại không thể ngủ ngon? Em không yêu anh sao?
- Không phải, vì em quá yêu anh, vì em yêu đến ích kỉ. Em không muốn giữ anh lại bên mình nữa. 5 năm qua chúng ta không thể có con, em là nguyên nhân, và em muốn từ bỏ gia đình này, muốn tốt cho anh và cũng là muốn tốt cho em. Em không thể nào tiếp tục chờ đợi và sống dối lòng mình được nữa.
Anh cứ tưởng, tình yêu của mình sẽ làm Hằng quên đi mọi chuyện và cố gắng sống tốt. Nhưng đúng là, dù có tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng Hằng đau như cắt. (ảnh minh họa)
Tuấn chạy lại ôm lấy vợ nhưng Hằng hất ra. Anh lúc này có vẻ rất đau, muốn giữ vợ lại. Anh bảo, anh nhất định không ly hôn, vì anh yêu Hằng, anh không muốn có người nào khác xuất hiện trong gia đình này. Anh nói trong như van xin:
- Em hãy cứ bình tĩnh, hãy kiên trì thêm một thời gian nữa. Mình đã đợi 5 năm rồi, sao không đợi được thêm chứ? Mình yêu nhau mà!
Hằng cười, một nụ cười khó hiểu từ trước tới giờ mà Tuấn từng nhìn thấy ở vợ:
- Thêm thời gian ư, anh còn định đợi đến bao giờ, còn hi vọng vào thứ không có thật đến bao giờ? Em vô sinh rồi, em đã đi khám bác sĩ, em biết mình không thể có con. Anh đừng dối lòng mình nữa. Tình yêu chỉ có thể tồn tại nếu như chúng ta có chung một đứa con. Còn nếu không thể sinh con, mọi thứ chấm dứt. Anh à, đừng cố tỏ ra thương hại em nữa. Anh hãy tìm người mới và sinh con với họ.
Nghe vợ nói, Tuấn càng chua chát. Đúng là, anh cũng đã cố gắng rất nhiều. Anh hiểu nỗi đau mà vợ mình trải qua, anh cũng đau đớn không kém phần. Anh cũng đã từng khát khao được làm cha biết bao nhiêu. 5 năm qua với anh, đó là quãng thời gian quá dài. Anh chịu bao áp lực từ phía gia đình, người thân. Tất cả anh đều giấu vợ, anh không muốn làm Hằng buồn.
Anh cứ tưởng, tình yêu của mình sẽ làm Hằng quên đi mọi chuyện và cố gắng sống tốt. Nhưng đúng là, dù có tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng Hằng đau như cắt. Có người phụ nữ nào lại không đau khi không thể sinh được con?
Bây giờ thì anh không còn cách nào để động viên vợ ở lại. Dù đã cố gắng dùng tình yêu để bù đắp cho vợ nhưng Hằng không còn muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Đúng là anh đang hi vọng vào thứ vô vọng, bởi 5 năm không phải là quãng thời gian ngắn ngủi gì, nó quá dài cho một sự chờ đợi. Anh từng nghĩ tới việc xin con nuôi nếu như không thể sinh được con. Nhưng liệu vợ anh có chấp nhận không và liệu, gia đình anh có chấp nhận chuyện này, hay là cả nhà sẽ gây khó dễ cho Hằng nếu biết cô ấy vô sinh? Nếu anh xin con, Hằng sẽ không thể nào sống yên trong gia đình này, sống như vậy còn khổ đau hơn nhiều.
Chính anh cũng không thể tự tin rằng, 3 năm nữa, anh còn yêu vợ nhiều như lúc này hay không? Nhận con nuôi thì khó lắm, anh còn có gia đình, có bạn bè, không phải chỉ sống cho riêng anh.(ảnh minh họa)
Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tìm mọi lý do để biện minh, cũng đặt mình vào vị trí của nhiều người để hiểu. Nhưng cuối cùng, vợ anh vẫn quyết định dọn về nhà mẹ đẻ, mặc cho Tuấn không kí vào đơn ly hôn.
Bây giờ, Tuấn chính là người khó xử nhất. Anh kí vào đơn thì chấm dứt tình cảm vợ chồng, nhưng không kí thì anh cũng không biết phải làm thế nào. Vợ anh đã quá tuyệt vọng, cô ấy muốn tìm con đường mới, chẳng lẽ anh không giải thoát. Còn nếu không, sống với nhau mà không thể có con, có sống được 10 năm hay không, hay là rồi cũng có lúc chán nhau. Chính anh cũng không thể tự tin rằng, 3 năm nữa, anh còn yêu vợ nhiều như lúc này hay không? Nhận con nuôi thì khó lắm, anh còn có gia đình, có bạn bè, không phải chỉ sống cho riêng anh.
Tuấn nghĩ: "Hay là thôi, hay là kí vào đơn ly hôn và giải thoát cho nhau. Vì có giữ vợ thì trước sau gì, nếu không thể sinh con với nhau, anh và vợ cũng phải chia tay. Chi bằng làm sớm còn hơn...".
Lòng Tuấn ngổn ngang suy nghĩ, anh thật tình không biết nên làm thế nào, sống sao cho phải đạo, sống sao cho vẹn toàn tình nghĩa đây?
Theo VNE
Có bầu sau 3 năm tận tâm chạy chữa Cái giây phút tôi biết tin mình mang bầu, tôi đã vỡ òa hạnh phúc. Bây giờ tôi mới thực sự hiểu, niềm vui tột cùng là như thế nào. Tôi dường như nghẹn thở, trái tim tôi như muốn nổ tung, cần ai đó giữ lại. Tôi ôm chầm lấy chồng, hôn lên má anh và nước mắt tôi cứ thế trào...